Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Hãn dẫn theo một nhóm nữ nô trở về. Kha Hãn và Kha Việt đều là bào đệ(1) của Kha Chiến, trước khi có tuyết đầu mùa liền mang theo một nhóm người tập kích bộ lạc Bạch Yến, so với Kha Chiến thì bọn họ trở về gần lúc trăng tròn.

Đám nữ nô kia đều là nữ tử Bạch Yến tộc. Nữ tử của Bạch Yến tộc trên thảo nguyên nổi tiếng là mỹ lệ, mà mã tặc cần nữ nhân, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Kha Hãn tập kích bộ lạc Bạch Yến.

Buổi tối mở lửa trại tiệc rượu chúc mừng, Nhã An ngồi bên cạnh Kha Chiến, Tân Mỹ ngồi bên kia.

Nàng thực cô đơn, Tân Mỹ luôn nghĩ như vậy. Cho nên khi Nhã An xuất hiện thì nàng cũng không hề đố kị, càng cho nên khi nữ tử xinh đẹp nhất Bạch Yến tộc bị đưa đến trước mặt Kha Chiến thì nụ cười của nàng so với bất kỳ ai càng thêm thoải mái.

Nhã An lại cười không nổi.

Nếu bàn về dung mạo mỹ miều, nàng tự nhận không bằng cô gái trước mắt. Nhưng mà, tâm của Kha Chiến không ở trên người nàng, cho nên bất kì nữ nhân nào cũng có thể tạo thành uy hiếp với nàng.

"Tên gì?" Kha Chiến hỏi, ngoài ý muốn hắn thấy được tia trào phúng ẩn dấu trong mắt nữ tử Bạch Yến. Một khắc kia, hắn đột nhiên có hứng thú.

Hắn thích tất cả những gì có chứa tính khiêu chiến.

"Xa Cơ." Nữ tử quỳ gối trước mặt Kha Chiến, tựa hồ không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của hắn, ngoại trừ lúc đầu liếc mắt nhìn xung quanh, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu. Thanh âm của nàng tinh tế tựa như nhung gấm thượng hạng.

"Ngẩng đầu lên. . ."

Nhã An không thể chịu đựng được ánh mắt hắn rơi lên người nữ nhân khác, phút chốc đứng lên, xoay người trở về lều. Kha Chiến không thèm để ý, trái lại Tân Mỹ nhìn theo bóng lưng của nàng, ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc và lo lắng.

Không lâu sau đó, Nhã An lần thứ hai đi ra, lại thay đổi y phục.

Nàng mặc hồng y xuất giá, như ngọn gió tiến vào thổi bùng lửa trại, dáng người khởi vũ tựa như một ngọn lửa bốc cháy, nhiệt tình, tràn trề. Nàng cần phát tiết, đem tất cả bi thương và phẫn nộ phát tiết ra ngoài. Nếu nàng có thanh âm, như vậy nàng có thể không chút cố kỵ hướng Kha Chiến nói ra ý nghĩ của mình, thế nhưng nàng không có, ngoại trừ vũ điệu, nàng dựa vào vũ điệu, nàng không nghĩ ra biện pháp khác để biểu đạt tâm tình của mình.

Yêu cùng hận từ trong xương toát ra có sức hấp dẫn trí mạng, mã tặc còn đang bị hấp dẫn bởi câu hát nữ tử mời rượu, không tự chủ liền hướng vũ điệu của nàng phấn khích trỗi dậy.

Tân Mỹ ban đầu còn kinh ngạc về sau càng hưng phấn, không khỏi đứng lên, phối hợp tiết tấu của Nhã An xướng ca. Nàng sinh ra trong Mạt Ni tộc thích ca hát, tùy thời có thể xướng khúc, ngẫu hứng như lúc này, càng thường gặp.

Yến hội chúc mừng chưa bao giờ cuồng nhiệt đến thế, thế nhưng Kha Chiến chỉ lãnh đạm nhìn tất cả mọi người, ánh mắt như có như không lướt qua từng người, cuối cùng vẫn rơi vào Xa Cơ đang quỳ trước mặt.

Đưa tay, hắn kéo nàng, sớm rời đi.

Nhã An nhảy cạnh lửa trại, ánh mắt lại không hề rời khỏi Kha Chiến. Lúc nàng nhìn thấy hắn không chút để ý mang theo một nữ nhân khác rời đi, ánh mắt lập tức liền trở nên tuyệt vọng, mà điệu múa lại càng thêm xinh đẹp, mị hoặc.

Vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu của chàng sao?

Bím tóc tung bay, y phục chuyển động, Nhã An dường như không biết mệt mỏi mà tiếp tục múa. . .

Thấp thoáng, nàng dường như thấy được nữ tử vì yêu phản bội chồng mình và nữ tử bị người trong lòng vứt bỏ mà trở nên điên cuồng, dường như thấy người kia bị chính người mình yêu hạ cổ bách nhật phệ tâm sau này liền lấy máu hạ độc chú. . .

Là độc chú hay là nhân tâm?

Mũi chân nóng lên, tâm lại càng lạnh, Nhã An cảm giác được mình dường như muốn bay lên, khuôn mặt những người chung quanh, hỏa diễm, trướng bồng, tàn tuyết. . . Hết thảy đều trở nên hư huyễn không thực.

Chẳng lẽ để lời nguyền chi phối bản thân suốt đời? Nàng tự hỏi.

Trời đột nhiên nổi tuyết, đầu tiên là từng hạt tuyết một rơi xuống, sau đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng dày đặc, dần dần làm say đắm mắt người nhìn.

Nhã An dừng lại, mờ mịt nhìn thoáng qua tâm tình của mọi người đang ngẩng cao đầu xung quanh, đột nhiên hướng phía ngoài chạy đi.

Nếu như sớm muộn đều không chạy thoát vận mệnh này, như vậy . . . ít nhất . . . để cho nàng có chút thời gian tự do vì chính mình mà sống.

Thở hồng hộc chạy đến bên ngoài lều của Kha Chiến, tiếng thét thống khổ chói tai của nữ nhân từ bên trong truyền ra, sắc mặt Nhã An lập tức liền trắng bệch. Đó là thanh âm nàng vĩnh viễn cũng không có khả năng phát ra, cũng không thể để hắn được nghe. Đã muộn, đã muộn!

Quay đầu, xoay người. . . nàng đờ đẫn hướng lều của Tân Mỹ đi tới.

******

Kha Chiến luôn thờ ơ, nhưng phát giác được sự biến hóa của Nhã An.

Nàng trở nên trầm mặc. Tuy rằng nói như vậy tựa hồ có chút không đúng, dù sao nàng vốn không thể nói chuyện, nhưng cảm giác của hắn cho là thế. Biểu hiện hết thảy đều không thay đổi, nàng vẫn giống như cũ làm một số việc, y phục của hắn rách, nàng sẽ vì hắn vá lại. Nhưng ánh mắt của nàng không còn đuổi theo hắn nữa, trong ánh mắt cũng không còn sự nóng bỏng như lúc trước, thậm chí ở thời điểm không cần thiết, nàng cũng không thân cận với hắn.

Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình chú ý đến những điểm này. Kha Chiến rất rõ ràng, đối với nữ nhân, hắn từ trước đến nay rất ít để bụng. Đối với Nhu La từng có hứng thú, đã biến nàng thành nữ nhân của mình sau đó đánh mất, không thể không nói, hắn có chút thất vọng. Trong suy nghĩ của hắn, nàng vốn không dễ chịu phục tùng như vậy. Lẽ nào tất cả nữ nhân đều sẽ coi nam nhân chiếm được nàng thành ông trời sao?

Xa Cơ ở lại đây. Bởi vì hắn không yên lòng đem nàng tới nơi khác, nữ nhân này không như nàng tỏ ra hiền dịu.

"Ngươi đi đâu vậy?" Cùng Kha Hãn từ nơi nào trở về, ở ngoài lều gặp Nhã An mang theo một bọc đồ, Kha Chiến thuận miệng hỏi.

Nhã An chỉ chỉ lều của Tân Mỹ cách đó không xa, sau đó cúi người chào một cái, liền hướng bên kia đi tới, hai mắt không dừng lại trên mặt hắn dù chỉ chốc lát.

Kha Chiến nheo mắt, trong lòng có chút không vui. Ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng yểu điệu có chút cứng ngắc của Nhã An, cho đến khi nàng vén rèm đi vào lều của Tân Mỹ.

Hắn đột nhiên hoài niệm nhiệt tình trước kia của nàng. Hình như đã một thời gian không chạm vào nàng, hắn nghĩ. Trước khi Xa Cơ tới, hắn không phải là mỗi ngày đều yêu nàng, thế nhưng trong thời gian nàng chủ động thân cận hắn, thì hắn vẫn đang thuận theo muốn nàng. Nhưng mà mấy ngày nay, nàng lại không có chủ động như vậy, không có lúc hắn từ bên ngoài trở về vì hắn phủi tuyết, vì hắn làm ấm tay, hay là đột nhiên ôm lấy cổ hắn nhiệt tình hôn môi.

Là bởi vì có Xa Cơ, nàng cảm thấy không tiện sao? Hay là qua một thời gian nàng thành thói quen.

Ngửa mặt, tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, hắn thở sâu, đột nhiên phát hiện mình lại đang vì một nữ nhân mà hao tổn tinh thần, tâm tình không khỏi trở lạnh.

Cất bước, hắn đi tới lều của Tân Mỹ. Hắn không thích đem vấn đề cho thời gian giải quyết.

Trong trướng, Nhã An đang cùng Tân Mỹ chiên thịt lạc đà làm cơm trưa. Tân Mỹ nhóm lửa, trên lửa đặt một cái chảo sắt, bên trong chứa hơn phân nửa là mỡ. Mà Nhã An đang lấy nước gạo, chờ mỡ sôi một chút, liền dùng hương liệu ướp qua thịt rồi thả vào trong nước gạo một chút, sau đó cho vào chảo.

Trong trướng mùi thịt bay khắp nơi, hai nữ nhân hỗ trợ lẫn nhau hiển nhiên rất vui vẻ. Tân Mỹ thỉnh thoảng hát vài câu, Nhã An nhìn về phía nàng ánh mắt không chút nào che giấu tán thưởng và ước ao. Thỉnh thoàng hai người ánh mắt chạm nhau, liền nhìn nhau cười.

Kha Chiến tiến vào trướng liền thấy một màn ấm áp như vậy, thế nhưng khi hắn xuất hiện, một khắc kia, bầu không khí lập tức thay đổi. Tân Mỹ giống như trước, nhân dịp hắn đến mà vui vẻ cười, mà Nhã An nguyên bản ánh mắt sáng ngời lại ảm đạm, cả người lần thứ hai rơi vào một loại trầm mặc tuyệt đối.

Kha Chiến rốt cuộc hiểu rõ tại sao lại có suy nghĩ Nhã An trở nên trầm mặc. Hoàn toàn là bởi vì ánh mắt của nàng, lúc ánh mắt nàng sáng ngời mà hữu thần, cho dù nàng không nói lời nào, hắn cũng không cảm thấy lạnh lẽo. Thế nhưng khi ánh mắt của nàng ảm đạm như bây giờ, không khí vờn quanh nàng phảng phất đều trở nên yên lặng.

Nghĩ thông suốt điểm này, hắn chợt bừng tỉnh, vì sao trong khoảng thời gian này rõ ràng so với trước đây thì nàng ngoan ngoãn hơn, trái lại làm cho không một ai có thể hiểu được.

"Nhu La, theo ta về trướng." Hắn nói. Đột nhiên phát giác, nếu muốn hoàn toàn chinh phục một nữ nhân cũng không đơn giản như hắn tưởng. Mà lúc này, hắn cũng không nghĩ chinh phục nàng, chỉ là đơn thuần muốn thấy ánh mắt của hắn chặt chẽ đi theo hắn như trước đây mà thôi.

Nhã An sợ run lên, Tân Mỹ cũng đã đứng lên, tiếp nhân đôi đũa trong tay nàng.

"Ta làm xong sẽ đưa qua." Tân Mỹ nói, trên mặt cũng không có chút bất mãn nào. Nàng đối với Kha Chiến rất thẳng thắn, nàng chỉ là sùng bái chứ không phải tư tình nam nữ, cho nên đối với hắn có mấy nữ nhân cũng tuyệt không quan tâm, lại không vì vậy mà đố kỵ.

Nhã An cười cười, đi ra ngoài. Đi ngang qua người Kha Chiến, bị hắn kéo lại, thế nhưng lúc này đây, nàng vẫn sẽ không thuận thế dán lên người hắn như trước.

Nguyên bản, đêm hôm đó nàng cứ muốn như vậy chạy mất, cho dù chết trong làn tuyết lạnh, cũng không quan trọng. Thế nhưng một khắc xoay người đi, nàng thế nhưng không khống chế được tâm tư muốn ở lại bên cạnh hắn.

Nàng muốn ở lại bên cạnh hắn. Không thể chịu đựng được việc hắn chạm vào người nữ nhân khác rồi lại chạm vào người nàng, cho nên nàng lựa chọn lặng lẽ đứng ở trong góc nhỏ nhìn hắn, cho đến khi thân phận bị bại lộ một ngày nào đó, hay là cho tới ngày nàng không chịu được nữa.

Cho dù nắm cánh tay của Nhã An, Kha Chiến vẫn có thể cảm giác được sự xa cách của nàng, ánh mắt hắn lạnh lùng, không khỏi có chút tức giận. Vừa về tới trướng, đem Nhã An ném lên tháp(2), liền đè người mình lên, không chút để ý trong trướng còn có một nữ nhân khác.

Nhã An cơ hồ chống cự đến phát điên, mặc dù sẽ làm thương bản thân cũng không sợ. Nàng thà chết cũng sẽ không để hắn chiếm lấy nàng trước mặt nữ nhân khác.

Kha Chiến giơ tay, nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường mà khuất nhục của Nhã An liền chậm rãi buông xuống. Cuối cùng, hắn thỏa hiệp.

Buông nàng ra, hắn xoay người rời đi, tới tối vẫn chưa về.

******

Nhã An nằm ở trong lều, mờ mịt nhìn đỉnh lều, nghĩ xem bây giờ Kha Chiến đang ở đâu.

Xa Cơ ngủ bên kia, trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng, hiển nhiên đã ngủ say từ lâu.

Trằn trọc, Nhã An không sao ngủ được, dứt khoát khoác áo lên. Ngoài trướng, tuyết đã ngừng, sao đầy trời chiếu lên lớp tuyết, hết sức rung động lòng người. Hàn ý vẫn đậm, khí thở ra từ mũi kết thành từng lớp sương trắng, thật lâu không tiêu tan.

Thanh âm giẫm lên tuyết lộp bộp làm gác đêm chú ý, nhưng khi thấy là nàng, liền thu hồi ánh mắt cảnh giác.

Nhã An không biết mình muốn đi đâu, chỉ là trong tầm mắt không thấy thân ảnh cao lớn kia, tâm thực bất an. Ngay cả chính nàng cũng tức giận bản thân thật mâu thuẫn, không cho hắn chạm nàng, rồi lại đối với hắn lo lắng không thôi. Nàng không biết cuộc sống như thế liệu có thể duy trì được bao lâu, thế nhưng xác định được một điều, đó là nàng tuyệt đối sẽ không chia sẻ hắn với nữ nhân khác.

"Muốn chạy trốn sao?" Phía sau truyền đến thanh âm lạnh lùng của hắn.

Quay đầu lại, Nhã An thấy hắn đang dắt ngựa đứng cách đó không xa, hiển nhiên bởi vì tâm sự nặng nề của nàng mà không để ý nghe thấy thanh âm móng ngựa đạp tuyết.

Kha Chiến đi săn thú, phía sau có hai con thỏ rừng treo ngược. Chuyện ban ngày, hắn hiển nhiên không có để trong lòng, chỉ là đối với cự tuyệt của Nhã An, hắn cũng không có ý cưỡng bách nàng nữa. Ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ vì sao sự cự tuyệt của nàng không hề khơi mào hứng thú chinh phục của hắn.

Hắn dắt ngựa về chuồng. Nhã An lặng lẽ đi phía sau hắn, hắn liền đem thỏ săn được ném cho nàng. Trên đường từ chuồng ngựa về lều, hắn một câu cũng không nói.

Nhã An nhìn bóng lưng cao lớn đi phía trước, trong lòng một trận thống khổ. Nàng vậy mà đã từng vọng tưởng dựa vào bờ lưng đấy, an ổn sống hết một đời. Hôm nay, khi hắn chân chính trở thành nam nhân của nàng, nàng mới biết được bản thân không phải chỉ muốn là nữ nhân của hắn, mà là nữ nhân duy nhất. Duy nhất, từ này trên đời có rất nhiều khó khăn, nàng không phải là không biết. Huống chi, nếu không phải dùng thân phận giả, nàng sợ rằng ngay cả thân phận 'nữ nhân của hắn' nàng cũng khó mà trở thành, chứ nói gì là cái khác.

Một tia cười khổ nổi lên ánh mắt, Nhã An cười mình si tâm vọng tưởng, cười mình tham lam. Thế nhưng nếu không phải duy nhất, nàng thà rằng không làm gì cả, thà rằng cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn cả đời, cũng không nguyện chia sẻ, đố kị, xé nát tình cảm của mình.

Cảm giác được ánh mắt của nàng rơi trên lưng mình, Kha Chiến bỗng nhiên xoay người, vừa vặn bắt được tình cảm sâu đậm trong ánh mắt nàng, trong lòng khẽ chấn động, rốt cuộc hiểu rõ sự khác thường của nàng đến từ đâu.

Không nghĩ tới hắn đột nhiên xoay người lại, Nhã An ngây người, tạm thời không biết xử lý ra sao.

"Nam nhân không thể chỉ có một nữ nhân." Kha Chiến mở miệng, ngữ điệu giễu cợt.

Nhã An kinh ngạc, sau đó cười cười. Nàng biết, cho nên hắn thà rằng muốn cái gì cũng không phải là một Bạch Mộc mù lòa, thà rằng là Kha Chiến dùng cường lực khiến mọi người vừa sợ vừa kính. Đúng là, ông trời trêu ngươi. . .

Kha Chiến phát hiện mình thế mà lại có thái độ khác thường cùng nữ nhân nói lời vô ích, không khỏi nhíu nhíu mày, đang muốn nói thêm vài điều, lại thấy sắc mặt Nhã An bỗng dưng đại biến, phát ra một tiếng câm ngắn ngủi khó nghe cực kỳ liền liều lĩnh hướng thân mình về phía hắn. Lúc này tiếng dây cung rung bần bật cùng mũi tên xé gió truyền vào trong tai hắn, đang bị Nhã An che lên thân mình thì hắn đoán được có sáu mũi tên, phân trước sau hai nhóm, ba mũi tên phía trước là chính, phía sau là phụ, ba mũi tên sau là để phong tỏa hoàn toàn đường lui của hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, Nhã An đã dang rộng cánh tay ôm lấy hắn, lấy thân thể chính mình bảo hộ hắn, nhưng lại cũng vì thế mà kiềm chế hành động của hắn. Kha Chiến trong một lúc không thể ra tay, bất đắc dĩ chỉ có thể để mặc thân mình ngã trên mặt đất mà lăn đi.

Phác phác phác mấy tiếng, có năm mũi tên cắm vào tuyết, một mũi tên còn lại lại im hơi lặng tiếng. Thừa dịp ngừng lăn lộn, Kha Chiến thoát khỏi vòng tay của Nhã An, từ dưới đất bật lên, thuận thế đem một cước đá nàng lăn qua chỗ trướng bồng âm u. Nhã An rơi xuống đất, liền nằm nguyên chỗ đó không cử động nữa.

Ánh lửa chợt nổi lên, có mấy chỗ doanh trướng đều hừng hực bốc cháy. Thanh âm lang sói trong đêm tối vang lên, cực kỳ kinh tâm động phách.

Có người đánh lén ban đêm! Hơn nữa còn là nội ứng ngoại hợp. Kha Chiến đứng trên lớp tuyết, nhìn mấy mũi tên cắm trên tuyết, kẻ đánh lén đã biến mất, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt băng lãnh mà kiên cường như pho tượng.

******

Trường mâu dài ba trượng khua một cái, hàn quang lóe sáng, ngân quang trùng trùng, đem hán tử áo đen trên lưng ngựa đang nhào tới bay ngược trở lại, tiếng kêu rên không ngớt, hiển nhiên có kẻ bị chém tại chỗ.

Tuyết động trên đất theo thế mâu mang kình khí, cuốn bay lên, hình thành một trận tuyết bạo.

Trường mâu thu về phía sau, lạnh lùng nhìn thế tiến công kẻ địch đang gây dựng, gương mặt Kha Chiến không có chút bận tâm, đối mặt mấy phen có kẻ đánh lén, trong mắt không hề có chút kinh hoảng.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh áo đen đột nhiên từ trận địa nhảy ra, trước khi trở mình trong không khí, đem một đao chém thẳng vào ngạch tâm(3) của Kha Chiến.

Một tia cười nhạt hiện lên khóe môi, thân thể Kha Chiến hơi lùi, trường mâu dường như có hồn từ bên gáy phải bắn ra, lạnh lẽo bắn thẳng đến người kia. Người nọ không hoảng, trong nháy mắt lắc thắt lưng nhanh như chớp, cứ như vậy xoay người trên không, do lao xuống hành vi có chút biến đổi, cổ tay vừa chuyển, loan đao nghiêng qua mặt Kha Chiến, thi triển tùy cơ ứng biến cực kỳ linh động cùng với vòng eo mềm dẻo.

Kha Chiến quát lạnh một tiếng, tay kia bỗng nhiên bắt được mâu từ phía trước phi tới, vù vù một tiếng, cán mâu như lò xo từ phía sau cuốn tới, hóa thành nhiều ảnh mâu, tấn công kẻ kia.

Khi nghe thanh âm binh khí giao nhau, người nọ phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống bãi tuyết, trong đêm tối phát ra tia tử âm u. Kẻ địch hiển nhiên đều bị một màn này làm chấn động, tạm dừng lại.

Người nọ im lặng nằm sấp trên đất, thân hình tinh tế yểu điệu, tóc dài đen nhánh rơi lả tả, tựa như một lớp áo khoác lên toàn thân nàng. Lúc sau, nàng cố hết sức ngẩng đầu, nhìn về phía Kha Chiến trong mắt bắn ra cừu hận thấu xương, khuôn mặt mỹ miều dính chút máu nơi khóe môi, mang theo vẻ đẹp quỷ dị.

Là Xa Cơ.

"Trò chơi lần này còn thú vị hơn so với mong muốn của ta." Kha Chiến thản nhiên nói, trường mâu thu lại, cán mâu chạm đất dựng thẳng trước người.

Kế hoạch tiêu diệt mã tặc bằng mỹ nhân kế, chỉ tiếc ngay từ đầu đã bị Kha Chiến nhìn thấu.

"Chỉ tiếc bị phá hủy bởi thân thể phục tùng của người cùng với đáy mắt khinh miệt." Kha Chiến có chút tiếc rẻ nói, cũng vì bọn họ, mà mới để trò chơi càng thêm thú vị.

Thanh âm sói tru lại vang lên, dường như là tín hiệu đàn sói công kích con mồi. Nguyên bản là đội quân đánh lén của Bạch Yến tộc lại bị Kha Hãn đem mã tặc vây đánh.

Phốc một tiếng, phẫn nộ cùng hối tiếc, Xa Cơ lần thứ hai phun ra một ngụm máu, trên mặt hiện lên sự chết chóc. Nếu không phải nàng hiến kế, muốn lấy nhược điểm tiêu diệt mã tặc tạo uy tín trên thảo nguyên cho Bạch Yến tộc bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không tổn thất đến mức này. Nếu có trách thì phải trách bọn họ nhìn nhận Kha Hãn mà đánh giá thấp Kha Chiến, cũng đánh giá thấp tài lãnh đạo mã tặc của Kha Chiến.

Trận chiến này, Bạch Yến tộc tổn thất một nhóm lớn nữ tử cùng dũng sĩ trẻ tuổi, từ nay về sau, bộ tộc từ từ suy bại.

******

Một mũi tên bắn vào đùi Nhã An, không tính là quá nghiêm trọng, sở dĩ đã hôn mê, hoàn toàn là nhờ một cước kia của Kha Chiến. Không muốn vướng bận nàng, cho nên trực tiếp đá trúng huyệt ngủ của nàng, để cho nàng tạm thời an tĩnh một hồi.

Trên thực tế, nếu Nhã An không ôm lấy hắn, hắn vẫn có thể dễ dàng tránh khỏi công kích của những mũi tên đó. Thế nhưng, không thể không nói, cảm giác được một người liều mình cứu rất mới mẻ, thậm chí có thể nói với hắn có chút xúc động. Tất cả mọi người đều biết năng lực của hắn, không một ai nghĩ hắn cần người cứu mình, lại càng không có người dám làm việc ngu ngốc như vậy, huống hồ là dưới tình huống bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.

Vết thương đã được xử lý qua, Nhã An vẫn hôn mê, bởi vì hàn khí. Một người không có võ công nằm trong tuyết một buổi sáng, thì không bệnh cũng sẽ thành có bệnh, huống hồ còn đang bị thương.

Kha Chiến trầm ngâm, liền cởi y phục tiến vào trong chăn của nàng, đem thân thể lạnh như băng ôm vào lòng. Trong nháy mắt, hắn ngẩn người nghĩ tới tình cảnh như thế này có chút quen thuộc.

Trong cơn hỗn loạn, Nhã An dường như trở về Oán Quỷ cốc, hàn ý xâm nhập cùng với cái ôm ấm áp của Bạch Mộc vây quanh tạo nên một trạng thái an ổn kỳ dị.

A Mộc. . . Nàng mỉm cười mở mắt ra. Đập vào mắt là ngọn đèn mờ mờ làm cho nàng tim đập mạnh và loạn nhịp trong thoáng chốc, nhất thời không nhớ được mình đang ở đâu, cho đến khi hơi thở phả sau tai cho nàng biết không phải chỉ mình nàng ngủ.

Cả kinh, nàng gần như muốn nhảy dựng lên, không ngờ phát giác thân thể bị ôm thật chặt, không thể động đậy.

"Tỉnh." Thanh âm lãnh đạm của Kha Chiến từ sau lưng truyền đến.

Nhã An cứng đời, lúc này mới chợt nhớ ra sự tình phát sinh trước đó, trong lòng dâng lên ý nghĩ đầu tiên là hắn có bị thương không. Nghĩ đến đây, không nằm yên được nữa, giãy dụa từ trong ngực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net