Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi tên của thiếp, tên của thiếp. . .

Nhã An mỏi mắt mong chờ Kha Chiến, hy vọng có thể từ trong miệng hắn nghe tên của mình. Nàng còn nhớ rõ đêm đó rời khỏi Oán Quỷ cốc, hắn có hỏi tên của nàng, chắc chắn có. . . Nhớ kỹ đi.

Kha Chiến lần đầu tiên bị nhìn đến lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nghĩ nếu hắn thành thật nói cho nàng biết mình đã quên mất, không biết nàng sẽ như thế nào. Sẽ cực kỳ tức giận, hay là thất vọng gục đầu xuống? Chắc là cái sau. Gục đầu xuống, mắt buồn bã, lâu sau cũng sẽ không nhìn hắn.

Thở dài, hắn đem nữ nhân kéo vào lòng, muốn dùng một phương thức tương đối khéo léo tạm thời đem vấn đề này kéo dài một thời gian. Vội ho một tiếng, hắn mở miệng, vậy mà cảm thấy chua chát khôn kể, "Khụ. . .Ách. . . nhi, chúng ta. . ." Hắn thiếu chút nữa hô lên nữ nhân câm, lại kịp đổi giọng, định dùng một loại xưng hô thân thiết dời đi sự chú ý của nàng.

Nhã An vào lúc này đột nhiên ngẩng đầu cắt đứt lời hắn, thân mật chà chà cằm hắn, trên mặt tràn đầy vui sướng khôn nguôi.

Ách nhi. Nhã An. Nếu không nghe kỹ, quả thực khó có thể phân biệt. (1)

Kha Chiến đâu có nghĩ chính mình ăn may, nhìn nàng cười đến thoải mái, không khỏi có chút khó tin, thử thăm dò hô một tiếng: "Ách nhi?"

Nhã An gật đầu, nếu như có thể nói, trong phòng nhất định tràn đầy tiếng cười thanh thúy sung sướng. Kha Chiến vui mừng đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối, không kìm được nghĩ, nếu như lúc trước không bỏ lại nàng, nàng hiện tại sẽ vẫn hoàn hảo hay không. Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu lo lắng đến tâm tình của nàng.

Lúc rời khỏi khách điếm kia, Nhã An cực kỳ vui vẻ. Theo Kha Chiến đi trên đường cái, nàng thấy mọi vật tầm thường chung quanh lại trở nên vô cùng tốt đẹp. Trái lại, tâm tình của Kha Chiến tương đối phức tạp, vì Nhã An mất giọng, khiến hắn trở nên có chút mềm lòng.

Đi tới trước một căn nhà màu xám tro, Kha Chiến dừng lại, cửa mở, có người từ bên trong nhanh bước ra, cung kính hướng Kha Chiến khom lưng hành lễ, sau đó đem ngựa của hắn dắt vòng ra sau nhà.

Kha Chiến kéo Nhã An đi vào, phòng ốc từ trên đường nhìn vào rất tầm thường thực tế diện tích khá rộng, phía trước cách bức tường là một phân xưởng, lấy việc chế tạo mã đao làm chính, khi hai người bọn họ đi vào thì mọi người đang bận rộn khí thế ngất trời, ống bễ bị kéo đến ào ào vang dội, thanh âm đinh đinh đang đang vẳng bên tai không dứt.

Sau phân xưởng, là sân nhà, trên một cái giàn, trồng cây nho, phía dưới là một giếng nước, tràn đầy hơi thở gia đình. Tiến vào tiếp là một căn phòng sinh hoạt bình thường, một tấm thảm dệt thủ công tinh xảo treo trên tường để trang trí, lót sậy làm chiếu. Hai người vừa tiến vào, cửa đã mở ra, một người hấp tấp xông vào.

"Đại ca!" Thanh âm như sét đánh, một hán tử cao lớn ôm lấy cổ Kha Chiến, trong thanh âm đè nén bi phẫn nói không thành lời.

Kha Chiến nói: "Đệ đã biết rồi?" Người vừa tới cũng là bào đệ của Kha Chiến, gọi là Kha Cừu. Trên thực tế Kha Chiến có năm huynh đệ, trừ đi Kha Việt cùng Kha Hãn đã chết, còn Kha Cừu và Kha Hận. Mà Kha Cừu là nhỏ nhất, tính nết cũng nóng nảy nhất, nên Kha Chiến để gã ở đây buôn bán binh khí, đồng thời cũng lưu lại một con đường cho bọn họ. Kha Hận lại không phải là ruột thịt, cũng không tính là mã tặc, nhưng vô luận là mưu trí hay võ công thì mấy huynh đệ khác đều theo không kịp.

"Đại ca, để đệ đem quân đến địa bàn bọn người Đồ Nhân đó giết sạch đi!" Kha Cừu la ầm lên, một nam tử cao bảy thước(2), trong thanh âm nghèn nghẹn tiếng dã thú.

Kha Chiến vỗ vỗ vai gã, thản nhiên nói: "Đã lấy máu rửa đao để sinh tồn, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy. Tử Tra Hách Đức không thể nào sống được, việc này nên dừng ở đây." Dù sao, còn có rất nhiều người dựa vào bọn họ mà sống. Hai tên kia bất tài chỉ để ý hỉ nộ ái ố của bản thân, còn ỷ lại người của hắn xưa nay không để ý. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn kiên quyết phản đối Kha Hãn cùng Kha Việt xung đột chính diện với Tử Tra Hách Đức.

Lúc này có người bưng trà sữa lên. Kha Cừu không nói, lặng lẽ tách khỏi Kha Chiến, lúc này Nhã An mới phát giác, nguyên lai gã đúng là nam nhân lúc trước đã làm con ngựa đang phi nước đại của nàng té ngã.

"Kha Hận đâu?" Biết Kha Cừu luôn nghe lời hắn, Kha Chiến cũng không khuyên nữa, hỏi.

Kha Cừu lúc này mới nhìn tới Nhã An, nguyên mắt có chút đỏ lên trong nháy mắt liền lạnh xuống. "Huynh ấy đã quay về doanh địa, theo phân phó lúc trước của huynh, lại tìm được một nơi bí ẩn, lần này trở lại an bài mọi người mau chóng dời đi." Nguyên lai khi quyết định lấy mạng Tử Tra Hách Đức, Kha Chiến liền phái người truyền tin cho Kha Cừu cùng Kha Hận, để hai người bọn họ lập tức tìm kiếm một chỗ ở mới thích hợp, tùy thời chuẩn bị đem cả doanh địa dời đi. Kha Chiến rất rõ hậu quả khi giết Tử Tra Hách Đức, cho nên đã nhanh chóng lo liệu xong.

Vốn biết Kha Hận làm việc hiệu suất cực cao, Kha Chiến nghe vậy ngược lại cũng không kinh ngạc. Thân thủ đem Nhã An kéo qua, nói: "Tứ đệ, nàng là đại tẩu của đệ." Tùy ý nói một câu, lại biểu lộ thân phận mà hắn ngầm công nhận cho Nhã An.

Nhã An chấn động, không tin được câu nói của Kha Chiến mà tai mình vừa nghe thấy, hai mắt không kìm được lấp lánh lệ quang vui sướng, càng thêm xinh đẹp rạng ngời.

Kha Cừu nhìn nàng một cái, a một tiếng, xem như không có việc gì nói: "Gặp qua." Sau đó đem sự tình phát sinh hôm đó nói ra.

"Những thản dân đó đã rời khỏi đây." Sau cùng, gã nói thêm một câu, bỏ đi ý niệm phiền toái đi tìm những kẻ đó của Kha Chiến.

Kha Chiến nghe xong trầm mặc không nói, không biết suy nghĩ gì. Nhã An lại có cảm giác mất mát, thế là không còn cơ hội gặp lại Y Na.

******

Ban đêm, hai người bọn họ tá túc ở đó, chuẩn bị hôm sau trở về doanh địa, cùng Kha Hận tụ họp.

Đến nửa đêm, Kha Chiến bị gọi ra, khoảng chừng nửa nén nhang, cho đến khi Nhã An bắt đầu bất an, mới quay lại, trên mặt cũng không có chút thần sắc nào dị thường.

Làm sao vậy? Nhã An kéo hắn lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"Ngủ." Kha Chiến thản nhiên nói, dứt lời đưa lưng về phía nàng nằm xuống, hiển nhiên không muốn nhiều lời.

Nhã An nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng thập phần bất an, luôn cảm thấy dường như có việc gì đó không tốt sắp xảy ra. Thế nhưng hắn không nói, nàng cũng không còn cách nào.

Có tâm sự trong lòng, tự nhiên không thể ngủ, lại sợ phiền hắn, Nhã An ngay cả trở mình cũng không dám, mắt mở thật to. Bên tai không ngừng truyền đến thanh âm kéo ống bễ, rõ ràng trong đêm khuya.

Lúc lâu sau, ngay khi nàng cho rằng Kha Chiến đã ngủ say, khe khẽ thở dài, ai ngờ lại khiến hắn quay người lại, ôm lấy nàng.

"Nếu ngủ không được, như vậy đừng ngủ." Hắn nói, nhìn ánh mắt thăm thẳm của nàng.

Một đêm này, hắn có chút khác thường, cứ một lần lại một lần muốn nàng, một lần lại một lần cùng nàng trầm luân vào tình ái, không có chút kiềm chế nào. Nhã An biết có gì đó không đúng, thế nhưng chờ đến khi hắn dừng lại, nàng đã bị mệt mỏi cùng hoan ái dày vò làm ngủ mê man, căn bản không có cơ hội nghĩ chuyện khác.

Phía đông dần sáng, Kha Chiến nhìn nữ nhân xụi lơ trước ngực mình, ánh mắt lộ ra tia ôn nhu ngay cả hắn cũng không phát giác. Vết thương trên người nàng vừa khỏi hắn, hắn vốn không định dày vò nàng như vậy. Chỉ là hắn phải lập tức trở về doanh địa, chuyến này không biết lành hay dữ, cho nên không thể để nàng cùng về. Nghĩ đến sắp tách khỏi nàng, không có tạm biệt cũng không có hẹn ngày trở lại, vì thế hắn phóng túng chính mình.

Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, nhéo nhéo tai nàng, bên môi hắn hiện lên tia cười yếu ớt. Chỉ mong lần này nàng sẽ không cho là mình vứt bỏ nàng.

Nửa đêm hôm qua có tin của Kha Hận truyền đến, Bột Liên Nguyên cùng Đặc Lan Đồ đều bởi vì cái chết của Tử Tra Hách Đức mà rất tức giận, đang dẫn một đội quân Đồ Nhân tinh nhuệ bao vây để diệt trừ bọn họ. Hắn vốn nên lập tức trở về, nhưng bởi vì ánh mắt bất an của nàng mà ở lại đến quá nửa đêm. Xem ra, sau chuyện này, cho dù hắn còn giữ được mạng, cũng không thể tiếp tục làm mã tặc. Không thể hoàn toàn lãnh khốc vô tình, tiếp tục làm, khác gì chọn lấy tử lộ mà đi.

Ngón tay nhẹ nhàng điểm lên huyệt ngủ trên người nữ nhân, tiếp đó giúp nàng mặc y phục, Kha Chiến mới đứng dậy, mặc quần áo tử tế, không chút lưu luyến rời khỏi phòng.

"Đừng để nàng đi theo." Trước khi đi, hắn dặn Kha Cừu.

Kha Cừu nhìn bóng lưng dần xa của hắn, trong lòng thầm phản đối. Trong suy nghĩ của gã, nếu ở thời khắc gian khó cũng không thể đứng sóng vai cùng đại ca gã đối mặt, như vậy nữ nhân kia không xứng làm đại tẩu của gã. Nữ nhân trong phòng kia, đối với một mã tặc như gã mà nói, quá yếu đuối.

Nhưng suy nghĩ đó của gã chỉ duy trì cho đến khi Nhã An tỉnh lại.

Hắn lại bỏ rơi nàng! Khi tỉnh lại, cả người đau nhức khó chịu, Nhã An nhận ra điều này, gần như phát điên.

"Huynh ấy quay về doanh địa." Nhìn tiểu nữ tử nhỏ bé hung hăng ôm lấy ngực mình, Kha Cừu tuyệt không tức giận, trái lại cảm thấy có chút buồn cười. Xem ra, tiểu nữ nhân này cũng không mềm yếu như gã tưởng.

Lấy được thông tin chính xác, Nhã An không chút do dự, đi thẳng đến chuồng ngựa. Kha Cừu cũng không cản lại, thế nhưng trong ánh mắt lộ ra tia tán thưởng. Xem ra, nữ nhân đại ca gã thích cũng không quá tệ.

Cho đến khi đã rời khỏi Viễn Phụ, Nhã An mới phát hiện mình không có mặc áo khoác, không mặc giày, thậm chí tóc cũng chưa chải. Thế nhưng không lo được nhiều như vậy, ý niệm duy nhất trong lòng lúc đó là, phải nhanh một chút đuổi kịp hắn.

******

Lúc về tới doanh địa, mọi người dưới sự an bài của Kha Hận đã rời đi nơi khác, chỉ còn lại một nhóm phụ nữ già yếu cùng trẻ em chậm chạp mới chuẩn bị xong. Không trì hoãn, vừa đến Kha Chiến không thèm để ý mấy ngày đi đường mệt nhọc mà tự mình bảo hộ bọn họ chuyển đến doanh địa mới, Kha Hận đi trước một bước dẫn những người này rời đi, thu xếp mọi thứ ổn thỏa.

Nhưng mà đám người Đồ Nhân đến quá nhanh, khi bọn họ mới ra khỏi rừng, liền bị Bột Liên Nguyên cùng Đặc Lan Đồ dẫn theo một đội quân vây lại. Xem ra lần này vì Tử Tra Hách Đức, Bột Liên Nguyên rốt cục quyết định san bằng bọn họ triệt để.

Kha Chiến không hề hốt hoảng, tay vung lên, mấy nghìn mã tặc lập tức phóng người lên ngựa, tiếng ngựa hý vang dội, trong khoảng nửa khắc liền hợp thành một tường thành bằng ngựa vây kín không một kẽ hở, đem phụ nữ và trẻ em vây vào giữa. Trận địa người người sẵn sàng đón quân địch, mắt thấy một hồi xung đột thảm liệt(3) sắp nổ ra.

Nhưng vào lúc này, nguyên bản quân đội Đồ Nhân được huấn luyện lại rối loạn một hồi, đột nhiên bùng nổ tiếng hoan hô chấn động.

Kha Chiến không thể tin nhìn Tử Tra Hách Đức cùng A La xuất hiện trước đội quân Đồ Nhân, con mắt như chim ưng dũng mãnh híp lại, không tin được hai người bị trọng thương đến thế mà vẫn có thể sống. Thế nhưng hắn rất nhanh liền chú ý tới, bên cạnh bọn họ còn có một nam một nữ. Nam tử một đầu tóc bạc, tuấn mỹ khác người, mà nữ tử lại có mái tóc dài chấm đất, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mang theo mấy phần phong sương, hiển nhiên tuổi tác không nhỏ.

Minh Chiêu Thành Gia? Thần sắc hắn ngưng đọng, nhớ lại tên người Diễm tộc kia. Đúng là kẻ đó. Lập tức hiểu ra, Kha Chiến khẳng định thân phận của nam nhân tóc bạc kia. Có hắn, Tử Tra Hách Đức cùng nữ nhân của y có thể sống lại được, không thể nói là kì tích gì.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cười khổ. Xem ra, lần này ông trời ban cho hắn một trận đùa ác ý, muốn diệt cả tộc hắn đi.

Sau khi nghĩ xong chuyện cũ, lại chỉ thấy Tử Tra Hách Đức đơn độc một mình một ngựa đi ra, đứng đầu đội quân Đồ Nhân.

"Kha Chiến, chúng ta lại gặp nhau!" Y mỉm cười bắt chuyện, trong thần sắc không mang theo địch ý.

Khóe môi Kha Chiến nhếch lên, lộ ra một nụ cười băng lãnh, "Thật khó tin, Tử Tra Hách Đức, ngươi cùng nữ nhân của ngươi mệnh cũng thật lớn." Kha Chiến cùng thủ hạ của hắn cho tới bây giờ đều là hán tử không sợ chết, căn bản còn không sợ đại quân Đồ Nhân lực lượng gấp mấy lần họ.

Trong ánh mắt Tử Tra Hách Đức xẹt qua một tia tán thưởng, nhưng thần tình trên mặt lại trở nên băng lãnh.

"Kha Chiến, có nhớ ta đã từng cầu ngươi buông tha nữ nhân của ta?"

"Ta giết huynh đệ của ngươi, ngươi vì bọn họ báo thù, vốn là chuyện đương nhiên, nhưng ngươi không nên làm tổn thương nữ nhân của ta." Nói đến đây, Tử Tra Hách Đức gần như nghiến răng nghiến lợi.

Kha Chiến cười nhạt, "Muốn đánh thì đánh! Tử Tra Hách Đức, ngươi cần gì phải nói dông nói dài như vậy?" Nếu tránh không được, nói gì đi nữa cũng phí sức, huống hồ hắn không hối hận chuyện mình đã làm.

Tử Tra Hách Đức nở nụ cười, vẫn ung dung nói: "Ngươi gấp cái gì, Kha Chiến. Ta và ngươi vốn là ân oán cá nhân, ta vì ngươi mà bị thương như vậy, không muốn liên lụy nhiều người. Nếu ngươi nguyện ý mở miệng cầu xin ta, ta sẽ bỏ qua phụ nữ và trẻ em."

Con ngươi đen của Kha Chiến híp lại, không chút tin tưởng đánh giá Tử Tra Hách Đức, nhìn xem trong mắt y có nghiêm túc hay không. Có lẽ kẻ địch tại đây chiếm cứ thời gian là muốn cố ý hạ nhục hắn, thế nhưng chỉ cần là thật, hắn lại không cần lo lắng.

Nhìn thấu hoài nghi của hắn, Tử Tra Hách Đức cười ngạo nghễ, "Người Đồ Nhân nói là làm, Kha Chiến ngươi không cần thì thôi, nhưng đừng vũ nhục chữ tín của ta."

Hiểu ý y, Kha Chiến mặt không đổi rũ mắt xuống. Một lúc sau, lần thứ hai giương mắt hướng Tử Tra Hách Đức, trong mắt hắn hàm chứa bi thương của một người anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.

"Ngươi thả bọn họ, ta nguyện ý mặc ngươi xử trí." Hắn đã biết, nếu một ngày đối đầu với bọn người Đồ Nhân, hắn có thể bình yên mà chạy, nhưng thủ hạ của hắn, cùng phụ nữ người già không kịp rời đi, đương nhiên khó có thể tránh khỏi. Kha Chiến hắn tuy lãnh huyết vô tình, nhưng sẽ không hèn nhát làm như thế. . . để người của hắn toi mạng vì hắn. Điều duy nhất làm hắn cảm thấy may mắn hôm nay, chính là hắn đã để Ách nhi ở lại chỗ của Kha Cừu.

"Hảo hán!" Tử Tra Hách Đức khen, đối với Kha Chiến linh hoạt cực kỳ tán thưởng.

Đối với sự tán thưởng của đối thủ, Kha Chiến không có chút cảm giác nào, hắn lạnh lùng quét mắt qua những binh sĩ kẻ địch đang sục sôi, biết lựa chọn của mình là chính xác. Thủ hạ của hắn có lợi hại đến đâu, nhưng trước mặt đội quân Đồ Nhân thân kinh bách chiến(4), chỉ như là một đám người ô hợp.

"Ngươi trước tiên thả bọn họ đi, ta sẽ xuống ngựa chịu trói." Hắn thản nhiên nói. Trong mắt mã tặc lóe lên tia phẫn kích(5), vì thủ lĩnh của bọn họ chịu vũ nhục mà phẫn nộ, nhưng dưới huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, không một ai dám phát sinh bất kỳ thanh âm phản đối nào. Ai binh tất thắng(6), dưới tình huống như vậy, nếu thực sự giao chiến, cũng không chiếm mấy phần thắng.

Tử Tra Hách Đức mỉm cười, giơ tay, đội quân Đồ Nhân bên tay trái y lập tức mở ra một con đường, hướng Kha Chiến ra hiệu, hán tử mã tặc bắt đầu đem phụ nữ già yếu cùng trẻ em rời đi.

Nhưng vào lúc này, trong đội ngũ sơ tán đột nhiên có một nữ tử áo quần không chỉnh tề chạy loạn, hướng về phía Kha Chiến, khiến cho hàng lối nhất thời rối loạn.

Thấy nàng, tầng lạnh lùng không suy suyển của Kha Chiến nháy mắt liền sụp xuống, nhịn không được lớn tiếng quát: "Cút về!" Hắn không thể tin được nàng cư nhiên lại chạy theo hắn, hắn rõ ràng bảo Kha Cừu chăm sóc nàng! Đáng giận!

Nàng ta chính là Nhã An, nàng bỏ mặc lời nói của Kha Chiến, một mực chạy về phía hắn. Hắn mỗi lần đều bỏ lại nàng, mỗi lần đều như vậy. . . Lần này nàng sẽ không bao giờ. . . để hắn bỏ lại nàng nữa.

Ngay khi chạy tới trước ngựa Kha Chiến, con ngựa cả kinh, bỗng hí một tiếng dài, cất vó hướng về nàng. Nàng không tránh kịp, trong lòng lạnh giá một mảnh, quay về sớm muộn cũng chết, chết dưới ngựa của hắn còn hơn là bị hắn bỏ lại lẻ loi sống một mình.

Kha Chiến sợ hãi, bất chấp, phi thân xuống ngựa, đem nàng kéo vào lòng, lại ôm nàng nhảy lên lưng ngựa.

"Tử Tra Hách Đức. . ." Kha Chiến lần đầu lộ ra cười khổ bất đắc dĩ, vì nữ nhân kia ôm chặt lấy hắn. Hắn rất muốn cầu Tử Tra Hách Đức buông tha nàng, thế nhưng lại rõ nàng tuyệt đối không bỏ mình rời đi. Một khắc kia, hắn rốt cục cảm nhận được tình cảm của Tử Tra Hách Đức lúc trước.

Quên đi!

******

Ôm Kha Chiến thật chặt, Nhã An không muốn buông ra. Nửa năm trước hai người bọn họ cùng sinh cùng tử, khi đó là bất đắc dĩ, mà lần này, là nàng cam tâm tình nguyện.

"Đã như vậy, chúng ta sống hay chết đều ở cùng một chỗ đi." Hắn thở dài, rốt cục, Kha Chiến ở bên tai Nhã An buông một câu mà nàng dường như chờ đợi đã lâu. Nhưng tay của hắn, không dấu vết chạm vào chủy thủ giắt bên hông nàng. Chủy thủ đó là hắn cho nàng, đã từng, hắn cho rằng tôn nghiêm của mình cao hơn tất cả, thế nhưng hôm nay, mới biết được, nếu như nàng có thể còn sống, hắn nguyện ý làm mọi việc, thậm chí bị nàng hận cũng không hối tiếc.

"Kha Chiến, nếu đây là chuyện của hai chúng ta, hà tất phải làm liên lụy người vô tội. Như vậy đi, nếu ngươi đáp ứng xuống ngựa đánh với ta một trận, vô luận thắng hay thua, ta đảm bảo các ngươi vẫn có thể bình an ly khai." Thanh âm của Tử Tra Hách Đức truyền tới, mang theo nụ cười thản nhiên.

Kha Chiến khẽ run, lập tức hiểu ra Tử Tra Hách Đức có ý buông tha hắn, hơn nữa còn dùng một phương thức không làm tổn hại kiêu ngạo của hắn, trong lòng không khỏi cảm kích.

Ngẩng đầu, trên mặt hắn mang theo ý cười, "Có gì mà không thể." Huồng hồ, hắn đã sớm muốn lĩnh giáo đao thức của Tử Tra Hách Đức.

Dứt lời, cúi đầu hôn lên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Nhã An một cái. Hai ngày này thật là khổ cho nàng, nếu có thể bình yên vượt qua kiếp nạn này, về sau hắn sẽ không bao giờ bỏ lại nàng.

"Nàng ngoan ngoãn ở một bên nhìn xem. Nếu như. . ." Hắn dừng một chút, đưa tay lên đặt trên bụng của nàng, trong con ngươi lộ ra thương tiếc hiếm thấy. "Ở đây có lẽ đã có cốt nhục của ta, nàng nhất định phải sống cho tốt, biết không?" Tuy rằng yêu cầu nàng như vậy có chút tàn nhẫn, thế nhưng chỉ có sống mới còn hy vọng, mà chết rồi, e rằng chỉ là vô ích, hắn không muốn nàng theo hắn.

Nhã An lắc đầu, nghiêm túc ôm cổ hắn, không dám thả, chỉ sợ vừa buông ra, sẽ vĩnh viễn mất đi hắn, ngay cả cơ hội lẳng lặng ở một bên nhìn cũng không có.

Kha Chiến nhíu mày, ánh mắt lộ ra thất vọng khôn cùng, giơ tay lên muốn kéo tay nàng ra, "Không cần hài tử của ta thì cút cho ta."

Nhã An chỉ là lắc đầu, tay ôm lấy hắn càng thêm chặt, chỉ thiếu muốn hoàn toàn hòa nhập vào người hắn. Vô luận hắn nói gì, nàng cũng sẽ không buông, muốn chết muốn sống cùng nhau, đây là hắn nói.

"Buông tay!" Kha Chiến quát, "Cút! Ta không cần ngươi." Hắn không dám cam đoan nếu nàng tiếp tục như vậy, cố chấp không chịu buông xuống, hắn có thể cũng không khống chế được hay không. Hắn đã rõ lòng mình từ lúc thấy nàng chạy về phía hắn, lạnh lùng cứng rắn lúc này bất quá là không muốn để chính mình trở nên mềm yếu mà thôi.

Nhã An lắc đầu, lại lắc đầu, nước mắt cũng đã rơi lã chã, rơi xuống cổ hắn, làm đau tim hắn, khiến hắn vô pháp dùng phương thức tổn thương để đuổi nàng đi.

Kha Chiến thở dài, vì nàng cố chấp. Đột nhiên phát hiện mình thế mà cảm nhận được nữ nhi tình trường, hắn không khỏi cười khổ.

"Được rồi, ta đáp ứng với nàng, ta nhất định sẽ bảo trụ mạng sống cùng nàng vượt qua ngày tháng sau này." Hắn biết nàng mong muốn những lời này, như vậy thì cho nàng đi. Dứt lời, cánh tay dài của hắn thu lại, đem nàng ôm thật chặt vào lòng.

Nhã An lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, mặt đầy lệ, làm tâm Kha Chiến nhức nhối. Hắn không hiểu mình lãnh huyết ích kỷ, dựa vào cái gì có thể khiến một nữ nhân yêu đến toàn tâm toàn ý như vậy.

"Tân Mỹ!" Hắn đột nhiên ngẩng đầu hướng người của mình hô to, thấy Tân Mỹ từ trong đội ngũ chạy đến, lại nói: "Dẫn Ách nhi đi."

"Nghe lời, ta sẽ nhanh chóng trở về cạnh nàng." Cúi đầu, hắn nhìn nữ nhân duy nhất có thể khiến hắn đau lòng, dùng thanh âm ôn nhu chưa từng có nói.

Trên mặt Nhã An rốt cục lộ ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net