1|Alipede Và Người Dẫn Đường Không Tên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alipede Và Người Dẫn Đường Không Tên.

Char × Oc thôi😋

Tóm tắt: Alipede cũng có một "con chó dẫn đường" như bao người mù khác. Đặc biệt hơn một chút nó là con người, là kẻ cung cấp thông tin về mục tiêu ám sát, cấu trúc nơi mục tiêu cư trú, những thứ cần thiết cho cuộc ám sát, là hậu phương vững chắc nhất biết trước tất cả đường đi nước bước của gã sát thủ mù.

Quan trọng là thế nhưng Alipede chưa bao giờ hỏi về tên nó. Mãi đến khi nó chết vì gã, Alipede muộn màng nhận ra gã là người duy nhất biết về sự tồn tại của nó, thế mà chẳng rõ khuôn mặt trông ra sao cũng chẳng nhớ nổi nửa cái tên.

Quá trình chiếu lại thước phim quá khứ về sát thủ xinh trai và người dẫn đường không tên của chú ta.

_____________

Không biết vô tình hay cố ý. Raphael rất thích triệu tập các sứ đồ vào ngày XV tháng III hằng năm. Cuộc họp sẽ luôn được gắc mác "Lệnh triệu tập khẩn cấp" dù đến đây gã thủ lĩnh chỉ thông báo vài chuyện nhỏ và giao cho những nhiệm vụ không mấy quan trọng mà lũ cấp A có thể làm được.

Các sứ đồ không ngu ngốc, ngầm hiểu thủ lĩnh đang muốn thử một người, sứ đồ Johan - Alipede. Thử xem khi nào gã mù mới coi The Glory là quan trọng nhất chứ chẳng phải ngôi mộ không tên ở nghĩa địa rẻ tiền kia. Ai mà chẳng biết khi chiêu mộ Alipede tại Malta, Raphael đã khổ sở thế nào khi gã ta yêu cầu phải mang theo cả một ngôi mộ. Khi được hỏi đây là ai? Người thân, bạn bè hay tình nhân?

Gã mù đáp lại.

"Một người... không nhớ tên."

Chỉ là một người mà gã không nhớ tên, vậy hà cớ gì phải bắt Raphael đem cả mộ nó đi? Ban đầu hắn chỉ cho rằng Alipede cố ý làm khó mình, nhưng ở cuộc họp đầu tiên rơi vào ngày XV tháng III, Alipede không hề xuất hiện.

Như một sự sỉ nhục và coi thường quyền lực của thủ lĩnh The Glory. Đáng nhẽ gã phải cho Raphael lời giải thích thỏa đáng về sự biến mất nhưng gã mù chỉ tùy tiện bảo rằng gã đi thăm mộ.

Thăm mộ? Ngôi mộ không tên ấy?

Chỉ vì nó mà làm bẽ mặt thủ lĩnh giữa toàn thể sứ đồ The Glory?

Nếu không phải gã mù rất được việc thì gã đã bị Raphael giết chết ngay ngày hôm ấy rồi. Và thế là hằng năm, bài kiếm tra ngày XV tháng III ra đời, đám tân sứ đồ luôn cá cược xem gã mù năm nay có đến hay không.

Năm thứ hai sau sự việc, mười một kẻ trong chúng cá Alipede sẽ đến. Một lần phạm lỗi trước mặt Raphael mà vẫn còn sống đã là quá may mắn, chắc chắn gã không dám làm thế lần hai. Phụ sự kì vọng của chúng, Alipade vẫn bặc vô âm tính suốt một ngày một đêm.

Năm thứ ba, phân nửa cá Alipede không dám vắng mặt đã lần nữa thua cược thảm hại.

Năm thứ tư, chỉ còn lại vài kẻ cố chấp không tin Alipede có thể ngang ngược phạm lỗi nhiều đến như vậy, tiếp tục giữ nguyên định kiến lần này gã mù sẽ phải đến.

Năm thứ năm...

Năm thứ... Chẳng còn ai quan tâm gã có đến hay không bởi vì câu trả lời là quá rõ.

Nhưng chúng chướng mắt cách hành xử của Alipede, nhạo báng thứ cảm xúc yếu đuối gã có vào ngày này, cười cợt gọi đây là "ngày thằng mù sáng mắt."

Chúng từng cử người theo dõi xem gã đi đâu có thật là thăm mọi không? Và đám sứ đồ nhận lại được một video dài do thuộc hạ quay lén từ rất xa. Gã trai tóc trắng ngồi trước một ngôi mộ không tên, không năm sinh, không quê quán, chỉ được khắc xiêu vẹo mỗi ngày mất. Gã ta sẽ luôn ngồi yên đó dẫu có mặt trời có thiêu đốt da hay sương đêm gió lạnh đóng băng cả hơi thở. Gã không trò chuyện, kể lể quá khứ hoặc bất cứ điều gì như chúng tưởng. Gã cũng chẳng động ngón tay dọn dẹp ngôi mộ sắp bị đám cỏ dại che lắp, mấy tầng rong rêu dày trên bia đá cứ tiếp tục nhiều lên và nhiều lên sau từng năm tháng.

Gã mù dùng đôi mắt màu máu đỏ tươi hướng về ngôi mộ liên tục trong suốt một ngày một đêm. Như thể gã đang "nhìn" nó.

Chẳng ai biết về sự tồn tại của kẻ đã làm Alipede gai góc, mang hận thù với cả thế giới phải lộ ra một mặt ngu ngốc đến vậy. Những tên sứ đồ tò mò lén tìm hiểu hoặc hỏi thẳng Alipede như Tadaeo đều bị gã tấn công không nhân nhượng.

Gã mù trông vô cùng điềm tĩnh khi nhận được câu hỏi nhưng hành động điên cuồng truy sát ngay sau đó của gã cho thấy đây là cái vảy ngược không nên động vào.

...

"Lại như bao lần trước." Tadaeo khoanh tay trước ngực, tươi cười thông báo với các sứ đồ. Hắn háo hứng chờ được xem vẻ mặt của thủ lĩnh Raphael khi gã mù lại vắng mặt.

Alipede đã phạm quá nhiều sai lầm, gã vừa thua lão sát thủ già Peter không lâu trước đó, nay vẫn dám trốn buổi họp quan trọng để đi "hẹn hò" cùng bia đá cũ kĩ đầy rêu ở đâu đó.

Và chúng tự hỏi rốt cuộc Alipede có muốn giữ mạng sống hay không mà cả gan làm vậy? Câu trả lời của gã là quá rõ. Việc đi đến bia mộ này quan trọng hơn việc Raphael có thể điên lên phanh thây gã.

"Tôi đến rồi." Gã thì thào với không khí, hơi thở phả ra theo từng chữ bị cái lạnh buổi đêm kết thành làn sương mỏng.

Lời chào cũng như là lời duy nhất gã chịu nói với bia đá suốt những năm qua và trong hai mươi bốn tiếng sau sẽ chỉ còn lại âm thanh của thiên nhiên và nhịp tim đập chậm rãi của gã.

Mỗi một lần thăm mộ, đều là một lần xem lại thước phim kí ức về nó, cái kẻ hẳn chẳng biết tên, chẳng biết mặt, chẳng biết bất kì điều gì. Kí ức cứ vơi dần theo năm tháng, nhạt nhòa và đôi khi bị thay thế bởi những kí ức không đúng.

Điều Alipede sợ nhất đang dần đến, sự lãng quên.

...

Tại đảo quốc Nam Âu, Cộng hòa Malta.

Cái ngày Alipede giết chết tất cả những kẻ bắt nạt hắn và kẻ có liên quan. Hầu hết người trong cô nhi viện đều bỏ mạng ngay khi đang say giất nồng. Chỉ trừ một đứa trẻ được tha.

Được tha ở đây là gã không tự tay cắt cổ nó như bao người. Bởi vì nó chưa phạm phải một lỗi nào dù là nhỏ nhất đối với gã. Trong khi những đứa trẻ ở cô nhi viện không phải trực tiếp bắt nạt gã thì là gián tiếp tiếp tay cho lũ bắt nạt, kể cả đám giáo viên cũng tệ hại chẳng kém gì.

Chỉ có nó, đứa trẻ luôn đứng ngoài cuộc chơi như một khán giả, im lặng quan sát hết mọi thứ.

Thật ra, ban đầu nó thường xuyên giúp gã băng bó, thoa thuốc, nhưng có lần bị lũ khốn kia thấy được. Đêm đến lôi nó ra góc tối đánh đập như một con chó, thiếu chút là nó mất nửa cái mạng.

Tay chân chỗ bầm dập, chỗ rạn xương, ăn đau làm nó hèn nhát không dám giúp gã. Hay trốn sau góc khuất nhìn gã bị đánh. Một lần chúng ra tay quá tàn ác, sợ gã chết, nó cắn răng liều cả cái gan nhỏ như chuột nhắt của mình chạy đi báo với giáo viên can ngăn.

Nhưng rồi chẳng giải quyết được gì... Gã được đem đi trạm xá địa phương, nó bị giáo viên bỏ lại hiện trường không cho phép đi theo, chẳng khác nào nói thẳng "đứa này là kẻ mách lẻo và giờ chẳng có ai bảo vệ, đánh đi, mau đánh chết nó đi."

Đám kia sùng máu, tức tối hung hăn lột đồ đánh nó máu me đầy mình, rồi quăng vào chuồng sắt, nhốt suốt một đêm.

Sáng hôm sau gã tự mình đi về từ trạm xá, phát hiện ra có một ai đó thoi thóp nằm cạnh mấy con thỏ, nó nồng mùi máu kinh khủng và gã nhận ra ngay. Nó lạnh cóng sắp chết đêm qua vì cơn bão tuyết mùa đông.

Phải cứu nó ngay!

Nhưng gã là một kẻ mù, năng lực định vị tiếng vang chưa tốt đến mức định vị vị trí cụ thể của những vật quá nhỏ, không biết đi đâu để tìm chìa khóa giúp nó thoát ra. Đành phải hạ xuống cái tôi, đi cầu cứu khắp nơi xin mở cửa cho đứa trẻ ấy, nó sắp chết rồi!

Nửa tiếng sau mới được tên giáo viên chập chạp đi đến, đem đứa bé lạnh cứng người ra để đại ở lò sưởi. Tay chân nó chưa lành vết cũ đã chồng thêm lớp mới, làn da bỏng lạnh, phồng rộp như xốp, gã biết nếu đụng vào là nó đau đớn không thôi.

Phơi người trước lò sưởi biết bao lâu nó vẫn lạnh hệt như một cái xác, nhịp tim yếu ớt tưởng chừng sắp ngừng đập, các giáo viên chẹp miệng định buông bỏ, không tốn tiền cứu chữa cho thứ gần như chết rồi.

Nếu không phải gã liều mạng cõng nó chạy tới thị trấn cách đó cả chục cây số để tìm người thầy thuốc già nua hay chữa miễn phí cho người nghèo cầu xin ông giúp thì chắc chắn nó không sống nổi qua ngày tiếp theo, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời ngắn ngủi.

...

Sau hai lần nhớ đời, nó trở nên im lặng, không dám dan tay giúp đỡ. Thu mình một góc xem gã bị đánh làm trò hề cho đám khác coi.

Và định mệnh đã đến vào một đêm không trăng của vài năm sau, khi gã phát hiện ra lũ con người có thị giác yếu đuối đến nhường nào trong bóng tối. Gã biết, chỉ cần không có ánh sáng thì gã là vua, muốn đánh thế nào thì đánh, muốn giết kẻ nào thì giết, dễ dàng đến mức không hiểu vì sao trước đó gã lại sợ những tên này.

Nó đứng ngoài mé cửa chứng kiến tất cả mọi thứ. Gã tàn nhẫn định ra tay giết cả nó để bịt miệng nhưng rồi đứa bé ấy im lặng rời đi.

Theo dõi đằng sau, thấy nó không báo cáo với giáo viên hay người lớn nào, chỉ quay về giường ngủ, quấn mình thành cục chăn to, run rẩy cố ngủ cho qua chuyện.

Gã giết từng người không có tí áy náy như đang cắt nhành hoa, ngọn cỏ dại ven đường. Đến lượt nó, đứa cuối cùng còn sống sót ở cô nhi viện. Gã chợt nhát tay, không nỡ tự tay cắt cái cổ nhỏ ấy.

...Vì vậy lựa chọn biến cô nhi viện thành biển lửa, dùng lửa thiêu cháy, gián tiếp giết chết nó.

Ấy vậy mà nó vẫn thần kì sống sót thoát ra ngay lúc cứu hộ đến. Gã sợ bị phát hiện là kẻ đứng sau cái chết của tất cả mọi người, muốn đợi thời điểm không ai trông coi giường bệnh của nó, diệt trừ hậu họa về sau. Giật mình hay tin cảnh sát đã đi trước một bước, vừa thẩm vấn nó vào nửa tiếng trước. Mấu chốt là... nó chẳng khai ra điều gì bất lợi cho gã.

Bịa chuyện rằng có đám cướp tấn công cô nhi viện, nó trốn ở một góc may mắn thoát được kiếp nạn, đợi khi đám cướp phóng hỏa rời đi mới dám lao ra bên ngoài.

...

"Ôi thật tội nghiệp. Đứa bé đến từ cô nhi viện ấy, nó trước kia xinh đẹp biết bao nhiêu, vừa đẹp vừa thông minh được cả gia đình giàu nhất thành phố kế bên làm giấy xin nhận nuôi đấy."

"Ừ phố ta ai mà chẳng biết tin này. Đáng lẽ chỉ nay, mai thôi là nó đã được về nhà mới. Vậy mà gặp phải nạn lớn... thật quá đáng thương."

"Tôi là y tá lo liệu ca đó đây. Bé nó bỏng sâu hai độ khắp người, nửa khuôn mặt bỏng một độ trắng như da người chết. Cứ đêm đến là khóc thút thích mãi không thôi, đau đớn như vậy đàn ông trưởng thành còn chịu không nổi."

"Mà nghiệt ngã hơn, gia đình giàu nghe tin, chạy đến hủy giấy nhận nuôi đang được chính quyền xem xét ngay hôm qua. Chỉ thiếu một bước nữa là lên mây, ai ngờ rơi xuống vũng bùn. Giám đốc bệnh viện đang định đuổi nó đi vì chẳng có ai trả tiền viện phí, chữa cho nó một chút đã là tốt bụng lắm rồi."

Cuộc trò chuyện ngẫu hứng ngoài phòng ăn của các y tá già là một phát búa nặng nề đập vào đầu gã. Alipede bất chợt nhận ra bản thân đã gây nên tội lỗi không thể nào sửa chữa. Chính là lấy oán báo ân với đứa bé một lòng giúp mình.

...

"Anh thỏ, em cũng bị bỏ rơi giống anh rồi... hay là anh giết em đi?"

Đứa trẻ cười cười, thái độ vui vẻ hỏi gã như thế. Alipede chẳng nhớ rõ mình trả lời cái gì, dựa theo chuyện xảy ra sau đó, gã đoán mình rủ nó trốn khỏi bệnh viện.

Hai đứa trẻ bị bỏ rơi nương tựa vào nhau là một ý kiến nghe rất hay.

Cho đến khi một trong hai đứa trẻ lại là gã, tên mặc cảm, tự ti, mang đầy hận thù và chống đối xã hội.

Mỗi khi nó cố dạy cho gã thế nào là cái ôm ấm áp của ánh nắng mặt trời, nào là những cơn gió mát mẻ, thứ sẽ xoa dịu cái nóng nực mùa hè, nào là cách những hạt mưa nhảy múa,... Alipede vốn luôn ru rú trong nhà phản ứng như thể nó đang sỉ nhục gã, mắng chửi bằng bao lời lẽ độc địa.

Nó có buồn, có khóc nhưng vẫn sẽ chạy đến chủ động xin lỗi và làm lành với gã.

Alipede cứ tưởng mình đúng. Càng thêm quá quắc trong cách đối xử với nó.

Khoảng thời gian đầu sinh sống với nhau, Alipede chẳng kiếm được việc gì cho người mũ như gã làm. Tất cả gánh nặng kinh tế đè lên vai đứa trẻ nhỏ hơn gã hai tuổi, nó giỏi mọi thứ còn rất cẩn thận và chăm chỉ nhưng chẳng có một ai muốn thuê nó.

Bởi vì vẻ bề ngoài dị tật sẽ gây ảnh hưởng đến việc buôn bán của tiệm. Nó thậm chí còn chẳng đi ăn xin được, thà rằng mất cái tay, cái chân còn dễ nhìn và dễ gây đồng cảm hơn cái vẻ ngoài cháy xém, xấu xí như thây ma.

Những lúc khốn khổ ép buộc nó phải đi trộm cắp thức ăn người ta để cho gia súc, vật nuôi trong nhà, phải đi tranh giành thức ăn của đám chó mèo hoang. Gã từng chửi nó ngu ngốc, thức ăn cho người không ăn cắp lại đi giành đồ súc vật. Hóa ra là vì...

"Ấy, anh muốn em bị đánh gãy tay nữa hả?"

"?"

"À... em quên là em giấu anh. Mà lần đó tay em bị đánh gãy làm ba đoạn luôn ấy, lão thầy thuốc tốt bụng bảo là lần đầu thấy trường hợp gãy kì lạ như em, chữa lành mất đâu nửa năm mà em giấu kĩ quá anh làm gì biết. Rồi trong lúc nói chuyện với lão ấy, lão đã gợi ý cho em đi ăn cắp thức ăn cho động vật đi, dù có bị bắt quả tang cũng không ai dạn tay tới nổi đánh em gãy xương nữa đâu, chỉ gõ vài cái u đầu, bầm tím là xong. Nhưng anh cứ yên tâm, tuy là đồ ăn cho động vật nhưng em luôn nhường anh ăn phần ngon nhất, không bị úng nước hay dính bùn đất đâu."

Gã bàng hoàng nhận ra, mình thậm chí còn chẳng biết đứa trẻ ấy đã trải qua những gì để mang về cho gã chút thức ăn mà còn mắng mỏ nó...

Lòng tự trọng cao chọc trời không cho phép Alipede nói lời xin lỗi. Im lặng tự trách mất mấy ngày, tự nhiên nó lại chủ động hỏi gã giận chuyện gì, xin lỗi ríu rít dù chẳng rõ lí do.

...Kẻ nên nói lại không dám nói, nghe thật mỉa mai.

Có lần nó muốn gã biết khuôn mặt nó trông ra sao có gì lúc nó chết dễ nhận dạng, vừa đặt tay gã lên má đã bị Alipede thẳng thừn đánh ngã sõng soài, còn miệt thị nó da mặt nhăn nheo, trắng bệch xấu xí vậy còn muốn gã chạm vào.

Thật ra, gã chỉ ghét cay ghét đắng cái cảm giác bản thân chỉ cần chạm vào những chỗ sần vì bỏng của nó là sẽ nhớ tới tội lỗi năm xưa. Áp lực và áy náy sẽ tìm đến vào mỗi đêm, hành hạ gã trong cơn ác mộng âm thanh. (*người mù không mơ hình ảnh, họ mơ âm thanh.)

Vì để tránh né cảm xúc thật của bản thân mà vô tình khiến cho nó tổn thương, từ đó không bao giờ cả hai chạm vào nhau một lần nào nữa.

...

Nó rất được việc, biết thu thập thông tin, kĩ thuật cải trang hoàn hảo, lên kế hoạch rất chỉnh chủ. Và luôn là người hiểu ý gã nhất. Khi nó đưa ra bảng vẻ cấu trúc nơi mục tiêu cư trú, nó biết gã muốn ám sát thế nào và nên hành động ra sao cho hợp lí.

Kế hoạch nó đưa ra, gã chưa bao giờ có ý kiến... cũng chưa bao giờ tìm hiểu nó đã đánh đổi những gì để có được lượng thông tin quý giá và chi tiết đến vậy.

Mãi đến một lần, mục tiêu ám sát là kẻ đứng đầu đường dây buôn bán nội tạng ở Ấn Độ. Một tên tội phạm cẩn thận nhất mà cả hai từng đối mặt, chưa bao giờ lộ mặt hay một cọng tóc trước người ngoài, giao dịch mua bán đều thông qua thuộc hạ thân cận. Thậm chí ban đầu họ còn hiểu lầm tên thuộc hạ là tên trùm, giết hắn làm đánh động cả đường dây phía sau. Tên trùm lại càng ẩn mình sâu trong bóng tối, cảnh giác gấp trăm lần.

Nhưng bất ngờ thay, kì tích đã xảy ra, nó lấy được thông tin vị trí của tên trùm, báo cáo cho gã thông qua thiết bị liên lạc cực nhỏ gắn trên má. Giọng nói thều thào lẫn vào âm thanh của mặt nạ thở đang truyền khí, nó bảo đấy là một loại khí gây mê nên cần phải báo cáo gấp trước khi ngất. Gã không để tâm nhiều đến tình trạng của nó, nghĩ rằng chẳng có gì to tát, chỉ lo ghi nhớ tọa độ và căn phòng tên trùm ẩn nấp.

"Anh à... tên trùm là bác sĩ phẩu thuật lấy nội tạng. Bất ngờ quá nhờ... bảo sao không tìm ra được."

"Để em... nhìn xem tên hắn là gì... Patel Nitin."

"Trời ạ... kẻ buôn nội tạng lại có cái tên nghĩa là đạo đức. Không ổn rồi... chúng đã phát hiện em đang nói chuyện với anh. Mà em cũng, hết mở mắt nổi rồi..."

...

Tên trùm đã chết, toàn bộ thuộc hạ của hắn cũng đã chết. Nguyên một nhà máy làm đá tại ngoại ô lại là cái lò mổ con người, có rất nhiều đứa trẻ, phụ nữ được gã vô tình cứu sống. Nhưng mà tìm mãi, tìm mãi chẳng thấy âm thanh quen thuộc. Mùi máu tanh, mùi phân trộn lẫn nước tiểu và mùi phân hủy tràn ngập khắp bốn phía khiến cho khứu giác gã trở nên vô dụng, chỉ còn dựa vào thính giác để tìm kiếm nó.

Nếu nó còn sống chắc chắn đã vui mừng kêu lên khi thấy gã...

...

Nửa ngày sau gã nghe báo đài quốc tế phát tin về các nạn nhân để gia đình đến xác nhận danh tính, trong số đó có một người Châu Âu trên dưới hai mươi tuổi, đặc điểm nhận dạng là bỏng sáu mươi phần trăm cơ thể, nửa mặt bị bỏng kéo theo một mắt mù. Là cái xác duy nhất không bị chúng lấy mất giác mạc vì vốn dĩ đã hư, không sài được. Cũng là người cuối cùng bị mổ bụng trước khi tất cả kẻ buôn người bị giết.

Nghiệt ngã hơn xác nó được tìm thấy tại nơi gã giết ông trùm...

...

Thiếu mất cộng sự lâu năm, gã mù như mất đi đôi mắt lần nữa trong đời. Việc tìm thông tin, cấu trúc tòa nhà, xác định vị trí, di chuyển đến đó, cải trang, đột nhập bỗng khó lên gấp vạn lần. Mất một khoảng thời gian rất dài chuẩn bị, đến tận lúc các cái xác không được nhận diện sắp được đem đi chôn cất. Gã mới xuất hiện, đem nó về từ phía phòng thí nghiệm của pháp y, nhưng là một cái xác rỗng chẳng có nội tạng.

Những hộp bảo quản nội tạng của các nạn nhân đều nằm ở ngay đó nhưng gã mù nào đọc được chữ hay thông số viết trên đó để mà lấy?

Mà cho dù gã không mù, gã cũng chẳng biết tí gì về nhóm máu, số liệu liên quan đến cơ thể nó...

...

Lúc sống, gã gây ra trên cơ thể nó biết bao dị tật không thể chữa lành. Đến lúc chết, cũng vì gã mà không còn hình người. Khuôn mặt bị chúng đánh đập biến dạng... gã đã phát hiện điều đó khi cố chạm vào để biết nó trông ra sao, ông trời không chừa lại cơ hội cuối cùng cho Alipede, vì gã không xứng đáng.

Không tên, không họ, không ngày sinh, không quê quán... không có cả di ảnh cuối cùng để gắn trên bia đá. Một sự tồn tại đã dễ dàng bị quên lãng như thế.

Những người biết về sự tồn tại của nó hầu hết đã chết, hầu hết đã quên. Chỉ còn gã, nhưng suy cho cùng gã cũng chẳng biết gì, tệ hơn cả những người đã quên mất nó.

"...Tại sao lại đối tốt với kẻ như tôi?" Sau tất cả mọi chuyện gã đã gây ra, nó vẫn luôn tươi cười, khua tay nói không sao và tiếp tục ở cạnh chăm sóc cho gã.

Từng ngày từng ngày chậm rãi trôi qua kể từ khi nó mất.

Không còn ai bày trò làm vòng hoa, xếp sao, chơi bài cùng. Gã mới nhận thức được thì ra hai mươi bốn tiếng lại dài như vậy.

Không có ai ở cạnh luyên thuyên kể chuyện trên trời dưới đất, thì ra không gian có thể yên tĩnh đến vậy.

Tự mình sinh hoạt, ăn uống, ngủ nghỉ tưởng đơn giản mà lại khó hơn gã nghĩ. Đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị, có rất nhiều khả năng sẽ bị đầu độc, một tuần gã sẽ chỉ uống vài cốc thức ăn hỗn hợp xoay nhuyễn để cung cấp năng lượng sống.

Nếu biết lối sống tệ hại của gã bây giờ, chắc chắn nó sẽ than thở số phận, nói muốn bỏ việc, muốn trốn khỏi gã để khỏi phải chăm lo những chuyện vặt vãnh như chăm con nít thế này. Và rồi, nó sẽ lết vào bếp tiếp tục công việc ngày bốn bữa, đủ các món, đủ dinh dưởng.

Đến lúc ngủ, xung quanh quá trống trãi, không còn sự hiện diện quen thuộc. Và những thước phim kí ức quá khứ cứ mải quanh quẩn trong đầu gã, lặp đi lặp lại, mỗi lần đều phải dùng lượng lớn thuốc ngủ ép cơ thể nghỉ ngơi.

Nếu có ở đây nó sẽ cằn nhằn và giấu thuốc cho coi. Sau đó sẽ thức đêm tìm hiểu về thực phẩm, hương liệu giúp dễ đi vào giấc ngủ, như trà và thảo mộc để xông nhà...

Và trận đấu với tên sát thủ cấp D Kim SoonGu vừa qua cũng đã đánh vỡ mộng tưởng của gã. Thiếu đi nó, gã không còn là tên sát thủ mạnh nhất trong bóng tối. Nếu như... nó còn sống, gã chắc chắn không thể thất bại. Nó sẽ thông qua thiết bị ghi hình phân tích Kim SoonGu, phán đoán kế hoạch của hắn, đưa ra hướng hành động tiếp theo.

...

Nghĩ nhiều như vậy thì cũng không thay đổi được sự thật nó đã chết.

Gã chẳng hiểu đây là cảm xúc gì.

Biết rằng đứa trẻ ấy vô cùng quan trọng đối với cuộc sống của mình. Nhưng gã yêu nó ư? Không, không phải loại tình cảm nam nữ. Hay gắn bó quá lâu nên mới để lại sự mất mát lớn nhường này? Không, không chỉ có mỗi vậy.

Rất nhiều lớp cảm xúc chồng chất lên nhau. Là sự áy náy, tội lỗi, vì đã làm tổn thương nó,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC