Nỗi niềm chàng Kim (hồi đầu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miệt mài sách sử kinh thư,

Bỗng nghe tin sét mà như xé lòng.

Hay rằng Vương thị đàng trong,

Tham lam quen thói mích lòng quan trên.

Sử nha đánh đập trói lên,

Quan điên quan chỉnh một trận nên thân.

Khoan thai bỗng hóa thất thần,

Tâm can như đốt tâm thần bất yên.

Vết mực thấm đẫm giấy Tuyên,

Huyễn huyền như thể giọt lệ tình lang.

Băng băng tuấn mã lên đàng,

Ngờ đâu mẫu phụ đón đầu hỏi han.

Cớ gì mặt mũi xanh xao,

Lại đêm khuya vắng độc đơn một mình.

Kim chàng nín lặng làm thinh,

Hỏi sao không nói hỏi rằng chẳng thưa.

Nhủ thầm bất kính nay chừa,

Ba một tiếng thúc ngựa vụt qua môn.

Thoáng qua bóng ngựa hùng hồn,

Phu thì nổi giận phụ thì thất kinh.

Xưa nay vốn dĩ thường tình,

Nhu hòa như thủy ổn trọng như kim.

Ả hầu gã bộc ỉm im,

Đoán mờ đoán mịt nỗi niềm chàng Kim...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net