Chap 17: The Phantomes

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn biệt thự của gia tộc Phantome nằm khuất sau một khu rừng âm u tối đen. Toà nhà toát lên một sự cổ kính bí ẩn, và gây cảm giác kinh hoàng sợ hãi cho những người mới đến lần đầu.

Chiếc xe băng qua khu rừng rậm rạp, qua một chiếc cầu bắc ngang sông và dừng lại cánh cổng kim loại sắt đen. Chiếc cổng dần mở rộng, chiếc xe liền vào bẻ lái nửa vòng quanh đài phun nước đặt giữa sân rồi dừng trước cửa lớn. Pisces ra khỏi chiếc xe, từ tốn mở một bên cánh cửa chờ cho cậu chủ của mình - Scorpio và tiểu thư Cancer xuống xe. Xong, anh nhanh chóng di chuyển trước hai người mở cửa nhà.

"Mừng cậu chủ và tiểu thư đã về", Pisces nhỏ giọng lên tiếng.

Scorpio không biểu lộ một chút cảm xúc nào, chân bước đi lộp cộp trên nền nhà lạnh băng. Cancer theo sau anh, trong lòng không khỏi lo lắng. Cô rất sợ phải đối mặt với người phụ nữ. Scorpio trông sắc mặt Cancer trắng bệch, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang run vì sợ.

"Đừng lo", anh nói, "Sẽ ổn cả thôi."

Lời động viên có phần nào an ủi lòng cô chút phần an tâm. Cancer mím môi gật nhẹ. Cả hai anh em cùng đẩy cửa vào phòng ăn lớn của toà biệt thự.

Phòng ăn tuy rộng lớn, lộng lẫy với phong cách trang trí của châu Âu thời xưa, đèn chùm dát vàng treo lủng lẳng trên dãy bàn dài phủ lớp voan trắng thuần khiết, bên trên được sắp xếp thứ tự chén dĩa, dao muỗng, ly rượu và những món sơn hào hải vị trông thật ngon mắt. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ những ngọn nến lung linh trên đèn chùm chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt, nhưng sắc sảo quan sát hai con người đang chầm chậm tiến vào phòng. Ngón tay trắng nhợt thon gầy liên tục gõ nhẹ lên mặt bàn, đôi con ngươi màu đỏ thẫm liên tục đảo mắt chăm chú quan sát đứa con gái nhỏ nhắn đang run vì sợ, nhưng lại dừng ánh mắt trên cậu con trai toát vẻ lãnh đạm.

Cancer run run trong tay Scorpio, cô không chịu nổi cảm giác khi phải đối mặt với người phụ nữ này. Sợ... sợ lắm, khi cô đã chứng kiến cảnh tượng mẹ ruột mình bị hút cạn kiệt máu bởi người phụ nữ trước mặt. Nếu không có cha và anh Scorpio, thì cô đã không còn toàn mạng. Cô chậm rãi kéo ghế cách xa người phụ nữ kia tới ba ghế rồi ngồi nhẹ xuống, không dám thở mạnh, mặt cúi gằm xuống mặt vải trắng thêu.

Scorpio thì ung dung đi bên cạnh Cancer, không chào hỏi gì với người mẹ đáng kính của mình. Anh thản nhiên kéo một chiếc ghế bên cạnh Cancer, cách xa mẹ mình hai ghế. Người phụ nữ kia thấy vậy hơi nhíu màu, nhưng vẫn không nói gì.

"Tách!", Pisces - vị quản gia bí ẩn riêng của Scorpio búng tay gọi thức ăn. Từng người hầu đẩy cửa bước vào, tay đẩy những chiếc xe đầy ắp thức ăn. Chiếc bàn trống hoắc nhanh chóng được lấp đầy những sơn hào hải vị, nhìn mà thèm thuồng. Một nữ hầu lại đem ra một chai rượu, cẩn thận rót rượu riêng cho người phụ nữ. Nghe đâu chất tanh từ ly rượu, bà ta lắc nhẹ ly, thưởng thức sắc đó sóng sánh trong ly rồi uống một ngụm nhỏ. Nữ hầu kia cũng rót rượu cho hai anh em nhưng lại là chai rượu khác, riêng Cancer thì chối từ vì cô không biết uống. Một cốc nước chanh tươi mát được đặt bên cạnh Cancer.

Thức ăn được bày ra, những người hầu khác lại cẩn thận bày biện đĩa ăn, từng chiếc nĩa, muỗng và con dao to nhỏ dần. Xong, họ lặng lẽ rời đi rất nhanh chóng. Trong phòng chỉ còn lại bốn người: Scorpio, Cancer, Pisces và người phụ nữ. Tiếng cách cách vang nhè nhẹ trong căn phòng rộng lớn này.

"Bà gọi chúng tôi có gì không?", Scorpio lên tiếng. Từng ánh nến vàng hắt lên khuôn mặt anh nhìn trông thật quái dị.

Người phụ nữ từ tốn dùng bữa, uống một ngụm rượu và nhẹ nhàng lấy khăn chùi miệng.

"Chỉ là ta muốn gặp con thôi, Scorpio. Con trai cưng của ta."


Scorpio khẽ nhíu mày. Anh hỏi tiếp:

"Vậy thôi sao?"

"Ồ không, sao con có thể suy nghĩ giản đơn như vậy", người phụ nữ nhìn Scorpio với ánh mắt trìu mến nhưng đâu đó lại có nét bí hiểm, "Đương nhiên ta có chuyện cần bàn với con rồi."

Người phụ nữ đứng dậy tiến tới Scorpio, và vân vê khuôn mặt con trai mình.

"Con thật giống cha làm sao", người phụ nữ cười mỉm, "Nhất là đôi mắt này đây."

Ngón tay gầy xương xương vuốt nhẹ làn tóc đen sang bên tai, để lộ đôi mắt trông thật quyến rũ kia. Nhưng một bên là màu đen huyền, trông như một hố sâu không đáy. Bên còn lại thì đỏ rực như máu.

Scorpio nhăn mày khó chịu trước cái vuốt ve như có như không của người mà anh gọi là mẹ. Bà ta dường như lúc nào cũng rất thích thú quan sát cặp mắt ánh lên sự hằn học và khinh bỉ đối phương.

"Dạo này trên trường con thế nào?", người phụ nữ cười cười nói.

"Vẫn như cũ", Scorpio đáp nhanh.

"Học hành thế nào? Không gặp rắc rối gì chứ?", bà ôn tồn hỏi thăm tình hình.

"Vẫn ổn thỏa", anh đưa miếng bít tết vào miệng và chầm chậm nhai.

Người phụ nữ như hài lòng với câu trả lời của Scorpio. Bà lại nhâm nhi ly rượu đỏ của mình.

Sự xuất hiện của Cancer đối với bà ta chỉ như một bóng ma mờ ảo. Bản thân Cancer cũng biết như vậy nên, trong suốt khoảng đối thoại giữa Scorpio và Elena - mẹ của Scorpio, cô chỉ lẳng lặng ngồi dùng bữa trong im lặng. Thi thoảng Scorpio có gắp thêm thức ăn cho cô, Cancer thì thầm cảm ơn và tiếp tục dùng bữa. Elena có vẻ không vui trước hành động đó.

"Món tôm hùm nướng này cũng ngon lắm này, con mau ăn cho bổ!", Elena nhẹ nhàng bẻ càng bỏ vào dĩa Scorpio.

"Cảm ơn mẹ", Scorpio xé nhỏ càng, chia cho Cancer một phần.

Elena có cảm giác như con trai bà đang muốn chọc tức bà bằng cách chăm sóc đứa con ngoài giá thú kia. Con bé Cancer đó đúng là cái gai trong mắt. Mấy chục năm trước, chồng bà lừa dối bà, đi lén lút với con ả kia vài chục lần không ít chỉ vì sắc đẹp. Trong cơn ghen tuông, Elena đã nhẹ nhàng lén vào căn phòng của ả ta và đặt đôi răng nhanh bén nhọn cắm phập vào bên cổ mà hút kiệt máu. Ả ta dần trắng bệch vì thiếu máu. Sau một lúc, ả ta lịm đi, Elena thẳng tay ném ả ta sang bên không một chút thương tiếc. Elena liếm sạch chút máu còn vương lại trên khóe miệng. Một bóng đen vụt vào phòng, thản nhiên đứng nhìn cái xác vô hồn kia.

"Bên ngoài không có ai cả", Scorpio báo.

"Ừ, cảm ơn con", bà ta cười hiền.

Hai người định rời đi thì chợt nghe thấy tiếng động khe khẽ ở dưới gầm giường. Elena cúi thấp người nhìn xuống gầm giường. Có một bóng người nhỏ bé đang run vì sợ núp ở dưới. Bà ta không nói năng gì mà lôi thẳng người ấy ra trước mặt và ném xuống. Người đó té bịch lăn ra sàn nhà, tuy đau nhưng tay bịt chặt miệng không dám cất tiếng.

"Ra là đứa con gái", Elena nghĩ thầm. Quan sát đứa trẻ một hồi, thấy đứa trẻ này có vẻ ngoài giống con ả kia nhưng lại có nét hơi hướm chồng mình, Elena nổi cơn thịnh nộ. Thì ra ông ta còn dám lén lút quan hệ sau lưng bà!

Toan bước lên nắm chặt cổ con bé mà siết chết thì Scorpio ngăn lại.

"Dừng lại đi mẹ."

Con trai bà nắm chặt cổ tay gầy gò trắng muốt của bà.

"Tại sao?", Elena liếc nhìn cậu.

"Con không thích giết trẻ con", anh nói chắc nịch.

Nghe vậy, Elena có chút phân vân. Bản thân bà cũng không thích giết trẻ con, nhưng đứa bé này lại là con của con ả kia, người mà bà ghét đắng. Đắn đo một hồi, bà liền thả bé gái, kiêu ngạo quay người rời đi. Scorpio khuỵu một bên chân, đưa tay xoa đầu trấn an cô bé.

"Đừng sợ", anh dịu dàng nói.

.

.

.

Đó là chuyện của mười năm về trước. Chuyện đó Cancer nhớ lại chỉ khiến cô càng hoảng loạn thêm khi đối mặt với Elena. Không thể kìm nổi sự sợ hãi dâng lên trong lòng, cô đẩy ghế ra, không nói không gì rời khỏi phòng ăn. Cô cứ cắm mặt xuống đất mà đi. Còn Scorpio, thấy Cancer bỏ đi không nói tiếng nào là anh đã hiểu chuyện. Anh từ tốn hớp một ngụm rượu, đứng dậy và khẽ cúi người.

"Con xin phép."

Nói rồi anh quay lưng bỏ đi. Pisces thấy vậy liền đi theo anh. Vậy là chỉ còn mỗi Elena trong căn phòng rộng lớn trống trải này mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net