Tri thù - Lương duyên tiền định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương truyền rằng hơn vạn năm trước, nhện tinh bỗng dưng xuất hiện xưng vương trên núi Thuần Lâm. Lũ yêu thú ở đây đạo hạnh đều thấp kém không bì được với chúng nên đành cúi đầu chịu thua. Trong khi các đời tiên vương oanh tạc khắp thiên hạ thì nữ vương tinh hiện tại của bọn họ lại là một kẻ...cực kỳ vô dụng.

Thất Kim Ngưu, chủ nhân đời thứ bảy của động bàn tơ đang nằm vắt chân trên đám dây leo đan chồng chéo lên nhau. Nàng lột vỏ quýt rồi tiện tay ném xuống đất, một tiểu yêu gần đó liền nhanh chân đi đến thu gom rác cho nàng.

"Tiểu tổ tông ơi, người còn chưa đi tu luyện sao?"

"Trời còn sớm, để lát nữa đi." Thất Kim Ngưu vẫn chăm chỉ ăn quýt khiến tiểu yêu lắc đầu đỡ trán. Đến khi ăn xong miếng cuối cùng, nàng mới chậm rãi ngồi dậy.

"Chuyện ta giao ngươi làm đến đâu rồi?"

Tiểu yêu bị gọi tên liền nhanh chóng đáp lại. "Pháp trận đã bày xong, chỉ còn chờ đến ngày thôi."

"Ngày" ở đây là chỉ ngày đàn bạch kê tinh từ phương bắc bay đến. Chúng là loài yêu đang tu luyện chánh quả, mỗi năm đều di chuyển theo bầy tìm lương thực. Nghe qua còn tưởng chuyện lớn lao gì, thật ra nàng chỉ đang bày binh bố trận để bắt một con về làm gà hầm.

Động bàn tơ trước kia vốn rất nổi tiếng, đến đời của Thất Kim Ngưu thì lại thảm hết chỗ nói. Mấy con yêu thú trên núi đều không chịu nổi thói lười nhác của nàng mà bỏ đi hết, thành ra chỉ còn mỗi nàng và một tên tiểu yêu. Nói đến tiểu yêu kia, hắn vốn là một con mèo yêu gặp nạn vô tình lạc đến núi Thuần Lâm, Thất Kim Ngưu liền ra tay cứu hắn một mạng. Sau đó nàng còn không đợi hắn đồng ý đã bắt về hầu hạ cho mình. Mặc dù thường xuyên bị nàng ăn hiếp, nhưng vì mang ơn nên hắn chưa từng muốn rời đi. Có điều hắn lại không biết rằng, thật ra năm đó nàng chỉ vì nổi cơn thèm thịt mèo xào lăn nên mới mang hắn về để vỗ béo thôi.

"Hắt xì." Thất Kim Ngưu đột nhiên ngứa mũi hắt hơi một tiếng rõ to. Nàng đưa tay vừa gãi mũi vừa lẩm bẩm. "Quái lạ, tiết trời nóng nực như vậy chẳng lẽ lại cảm lạnh."

"Chắc là do người làm nhiều chuyện xấu quá nên bị trời phạt đấy." Tiểu yêu lên tiếng mỉa mai chủ nhân của mình. Nếu là người khác thì đã vung gậy đánh chết tên đầy tớ láo xược này rồi, nhưng đến nhấc gậy nàng cũng lười nên cứ thế để mặc hắn muốn nói gì thì nói.

"Ta đói rồi, ngươi mau đi nấu cơm đi." Nàng ra lệnh cho tiểu yêu xong lại duỗi chân ngã lưng xuống đánh một giấc. Tiểu yêu đã quá quen thuộc với cảnh tượng biếng nhác này, hắn không nhiều lời mà một đường đi đến hang bếp.

~o~

Hiện tại đang là cuối hạ lá tàn, bách tính dưới chân núi Thuần Lâm trở nên vô cùng náo nhiệt. Kể từ khi đám yêu thú kéo đi hết, mọi người mới dám đến đây sinh sống. Bởi vì chân núi là đường liên thông từ ngoài biển khơi đến kinh thành nên cực kỳ thuận lợi cho dân buôn. Lý lão gia là người giàu có nhất ở đây, ông ta buôn vải vóc nên được nhiều quý nhân trọng dụng. Lý phu nhân đang kiểm tra thớ vải trong sân viện, đột nhiên nhìn thấy gia nô hớt hải chạy từ bên ngoài vào bẩm báo.

"Thưa phu nhân, bên ngoài có khách quý đang đi cùng lão gia. Lão gia căn dặn phu nhân chuẩn bị tiếp khách, còn đặc biệt nói là khách rất quý."

Lý phu nhân cảm thấy kỳ lạ vì bỗng nhiên có quý nhân ghé thăm mà không hề báo trước, nhưng cũng không chần chừ mà nhanh chóng đi sắp xếp trà bánh cho khách.

Cùng lúc đó, ngoài cửa bước vào hai dáng người cao thấp. Lý lão gia đã lớn tuổi nên lưng đã khòm, còn người kia chân dài vai rộng, cả bước đi cũng tiêu sái. Lý phu nhân vừa nhìn thấy gương mặt của quý nhân lại càng thảng thốt, đây đích thị là cực phẩm.

Lý lão gia sau đó dẫn đạo sĩ vào trong chánh viện rồi giới thiệu với phu nhân của ông. "Đây là đạo sĩ từ phương xa đến."

Lý phu nhân liền chắp tay chào đạo sĩ. Lão gia lại quay sang khách quý nói tiếp.

"Vì đột ngột nên ta chưa kịp chuẩn bị chu đáo, để đạo sĩ phải nhìn thấy cảnh bừa bộn này."

"Là ta làm phiền Lý gia mới đúng." Vị đạo sĩ tiếp lời, giọng nói mang vài phần trầm lắng, gương mặt cũng nghiêm nghị, tĩnh lặng như hồ nước mùa thu.

Lý lão gia mời vị đạo sĩ ngồi rồi tự tay rót trà cho khách nhân.

"Đạo sĩ đột ngột ghé thăm thế này không biết là có việc gì?"

"Không dám giấu gì ngài, gần đây sư phụ ta có gặp một đứa trẻ bị bệnh nặng. Ta theo lệnh của sư phụ đi tìm đóa liên đới để làm thuốc chữa."

Nghe thấy đạo sĩ nói, Lý lão gia nhấp một ngụm trà, chẹp miệng đáp lại.

"Đóa liên đới? Thảo dược quý như vậy quả thực rất khó tìm."

Vị đạo sĩ cũng nhanh chóng tiếp lời. "Trấn này vốn nổi tiếng là chợ buôn bậc nhất, cho nên ta mới tìm đến để hỏi xem tung tích của loại thảo dược này."

Lý lão gia nghe đến đây, khẽ thở dài một hơi. Ông sống ở trấn này từ thuở sơ khai nên ở đây có thứ gì ông đều biết. Tuy nhiên mấy thứ thảo dược quý hiếm thế này quả thực có chút khó nói.

Ngập ngừng một lúc, Lý lão gia mới thành thật với đạo sĩ. "Thực ra không hẳn là không có, chỉ là loại thảo dược đó nằm trên núi Thuần Lâm. Trước kia ngọn núi này là nơi ở của yêu thú nên đến tận bây giờ cũng không có ai dám xâm phạm, huống chi là hái dược."

Điều mà Lý lão gia lo ngại là vị đạo sĩ này còn trẻ, nhỡ đâu lên núi gặp phải thứ gì không tốt thì lại phí công bỏ mạng nên ông mới tốt bụng cảnh báo trước. Nhưng có vẻ đạo sĩ không mấy quan tâm đến chuyện yêu thú, hai mắt hắn liền sáng rỡ vì nghe được tin tốt.

"Bấy nhiêu thông tin đó cũng đủ cho ta rồi. Đa tạ lão gia." Vị đạo sĩ đứng dậy, chắp tay hành lễ rồi tạm biệt hai vợ chồng Lý gia để xuất phát đi tìm thảo dược.

Sau khi bóng dáng đạo sĩ khuất dần, Lý phu nhân mới dám lại gần Lý lão gia. "Vị đạo sĩ này trông khôi ngô tuấn tú thế này, người có nghĩ hắn ta phù hợp với Yên nhi không?"

Lý lão gia không vội trả lời, ông đưa tay sờ lên chòm râu lỏm chỏm của mình, ánh mắt vẫn hướng về cổng viện.

~o~

Vị đạo sĩ còn chưa kịp nghỉ ngơi đã một đường đi thẳng lên núi. Đến lưng chừng núi, không gian xung quanh yên ắng không một tiếng động, đến cả tiếng ve cũng chẳng có. Hắn cảm thấy quái dị, liền lấy ra một cái la bàn dò yêu khí nhưng kim la bàn cứ xoay tròn không ngừng. Đột nhiên trên trời sáng lên khiến đạo sĩ lấy vạt áo che mắt lại, sau đó hơi hé tầm nhìn về phía đường sáng trên trời. Hắn lập tức phát hiện ra thứ ánh sáng này là chú thuật nên quay đầu chạy nhanh ra khỏi đó nhưng đã không kịp. Sau đó phừng một tiếng, ánh sáng trước mặt hắn liền tắt ngóm, hắn cũng bị rút cạn sức lực mà ngã khụy xuống.

"Mau ra xem, con kê tinh gì mà lớn thế này?" Thất Kim Ngưu từ trong bụi cây gần đó liền phóng ra, lớn tiếng gọi tiểu yêu bên cạnh mình. Nàng ngó qua ngó lại kê tinh trong hình dáng con người, bề ngoài còn khoác y phục đẹp khiến nàng có chút hoài nghi.

"Ngươi có chắc đây là kê tinh chứ?"

"Thần có nhìn thấy chúng bao giờ đâu mà biết hình dáng chúng ra sao."

Tiểu yêu đáp lời, sau đó bọn họ cứ thế vây quanh đánh giá tên đạo sĩ đang nằm gục trên mặt đất.

"Mau khiêng tên này về động đi." Thất Kim Ngưu chỉ vào người đạo sĩ. Tiểu yêu liền vâng dạ rồi nâng hai chân của hắn lên, kéo lê dưới đất về đến động bàn tơ.

Trận pháp của nhện tinh thật sự rất mạnh, bất kể ai dính vào có là thần tiên cũng không chống cự nỗi. Vị đạo sĩ nọ phải mất mấy canh giờ mới tỉnh lại, hắn vừa mở mắt liền ngồi bật dậy, tay theo thói quen chụp lấy bát tự bên hông nhưng lại không thấy đồ của mình đâu. Hắn nhìn xung quanh hang động rồi chợt thấy ngay chính giữa động có một cái nồi nước lớn đang đun sôi sùng sục.

Lúc này bên ngoài có động tĩnh, hắn ngẩng đầu liền chạm mắt với một nữ nhân, trên tay nàng ta ôm một đống rau củ. Nàng phát hiện hắn đã tỉnh lại, còn định lên tiếng thì đã bị hắn giành lời trước.

"Yêu thú to gan, mau trả đồ cho ta." Đạo sĩ chỉ cần nhìn qua đã biết nàng không phải con người, vả lại chú thuật ban nãy khiến hắn ngất đi nên hắn mới nghĩ là đám yêu thú tác oai tác oái lại bày trò hại người. Thành ra hắn mới quát to vào mặt nàng.

Thất Kim Ngưu trố mắt nhìn hắn, nàng đặt đống rau củ lên bàn rồi đi đến cạnh phiến đá, giơ tay bẹo má hắn.

"Con kê tinh này láo nhỉ? Ta tu hành trước ngươi cả trăm năm đấy."

Đạo sĩ bị đau liền giơ tay vẽ chú, nhưng hắn vẽ mãi không thấy linh lực của mình đâu hết.

Thất Kim Ngưu nhìn hắn giơ tay loạn xạ lên không trung, bật cười nói. "Ngươi bị hạ thuật rồi, bây giờ yếu còn hơn cả sên."

Nghe nàng nói vậy, hắn sững sờ mất mấy giây, sau đó liền chuyển sang vẻ mặt đỏ bừng tức giận. Cả đời hắn hành hiệp trượng nghĩa, không ngờ có ngày lại bị trúng thuật của yêu thú.

"Nước sôi rồi, ta cũng không phí lời với ngươi nữa. Hi vọng kiếp sau đừng xui xẻo gặp trúng ta là được."

Thất Kim Ngưu nói xong thì cúi người xách hắn lên, vị đạo sĩ liền giật mình nói.

"Ngươi định làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Chẳng lẽ ta nấu nước cho ngươi tắm."

"Ngươi mà ăn thịt con người thì sẽ bị trời phạt."

Thất Kim Ngưu đang chuẩn bị quăng hắn xuống nồi đột nhiên ngừng lại.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi là con người?"

Đạo sĩ đang bị nàng bế trên tay, hắn cảm thấy nhục nhã hết chỗ nói nên chỉ cúi gầm mặt, gật đầu nhẹ một cái.

Thất Kim Ngưu liền vứt hắn xuống đất, một tay đỡ eo, một tay day trán. "Vậy thì sớm giờ ta đi đào khoai để làm gì cơ chứ?"

Không biết có phải vì chấn động tinh thần dẫn đến sảng hồn hay không, đạo sĩ bỗng nhiên lầm bầm trong miệng.

"Ngươi nấu canh củ cũng được."

Thất Kim Ngưu: ...

Sau đó nàng cũng đem hết đống rau củ bỏ vào nồi hầm.

Trên nền đất lạnh giá, đạo sĩ đang trong tình trạng bán khỏa thân, làn da tiếp xúc với mặt đất không khỏi run rẩy. Thất Kim Ngưu đảo nồi nước rồi quay lại nhìn hắn, đập vào mắt nàng là dáng vẻ vừa tức giận vừa ủy khuất của hắn. Nàng khẽ mím môi, bình thường nàng không thích dính dáng đến loài người, nay lại không may vớ phải tên nam nhân tráng kiện nhưng tâm lý yếu đuối này.

Cuối cùng Thất Kim Ngưu cũng mềm lòng, đè nén giọng hỏi. "Ngươi làm sao đó?"

"Ta lạnh."

Hắn run rẩy trông như con sóc nhỏ. Nàng cũng không chần chừ liền hô to gọi tiểu yêu của mình đến. Tiểu yêu bước vào, đạo sĩ liền chú ý đến hắn, sau đó tà áo dài phất phơ trên nền đất của hắn khiến vị đạo sĩ giận đến nổi cả gân xanh.

"Lấy đồ cho hắn mặc đi." Thất Kim Ngưu hất hất cằm về phía đạo sĩ. Tiểu yêu nhìn hắn, bất giác nắm chặt lớp áo lụa mềm mại trên người rồi hỏi.

"Người không ăn thịt gà hầm nữa hả?"

Nàng xua tay, lười biếng ngồi xuống cái ghế đẩu. "Hắn không phải gà, hắn là người."

Tiểu yêu nghe vậy liền có chút đề phòng. "Làm sao con người có thể đến đây được? Quanh đây có kết giới kia mà."

Thất Kim Ngưu lúc này cũng nhận ra, quay sang tên đạo sĩ. "Làm sao ngươi đến đây được?"

Nhện tinh lúc này vẫn chưa biết thân phận của hắn. Vì vậy hắn phải tự giới thiệu lai lịch của mình.

"Ta là Đường Song Tử, từ đạo quan đến đây tìm đóa liên đới." Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp. "Còn ngươi là ai?"

Nàng đang đảo nồi nước cũng phải dừng tay, hất cằm với hắn. "Ngươi là đạo sĩ mà nông cạn quá nhỉ? Để ta nói cho ngươi biết, ta là sơn vương của ngọn núi này, chủ nhân đời thứ bảy của động bàn tơ, tên là Thất Kim Ngưu."

Bên khóe miệng nàng liền cong lên đầy vẻ tự kiêu. Đường Song Tử nghe xong màn giới thiệu hoành tráng của nàng, hắn mới nhớ đến truyền thuyết về động bàn tơ trong cuốn sách mà hắn từng đọc. Vốn dĩ nhện tinh là loài yêu thú vô cùng mạnh mẽ, nhưng từ lúc gặp nàng chỉ nhìn thấy dáng vẻ vô dụng nên hắn mới không nhận ra. Đúng là không thể trách hắn được.

Tiểu yêu đứng một bên nhìn chủ nhân mình đang tự đắc, khẽ thở dài rồi lôi ra một bộ y phục rách rưới. Đây là bộ y phục hắn đã mặc cả trăm năm để hầu hạ Thất Kim Ngưu nên cũng không còn nguyên vẹn nữa.

"Ngươi mặc đi." Tiểu yêu vứt y phục giống như giẻ lau cho đạo sĩ.

Đường Song Tử nhất thời đơ ra, nhìn có vẻ không muốn mặc. Thất Kim Ngưu không biết lôi từ đâu ra quả đào, vừa nhai vừa nói. "Có đồ thì mặc đại đi, miễn không chết lạnh là được."

Nàng sống bao nhiêu năm làm yêu, đâu quá quan trọng vấn đề ăn mặc xấu đẹp. Nhưng hắn thì khác, đường đường là đạo sĩ lại ở đây đem một đống vải rách làm áo. Bình thường hắn còn chịu được cái lạnh, chỉ là bây giờ bị hạ chú thuật của nhện tinh, thân thể đang cực kỳ nhạy cảm. Cuối cùng hắn cũng đầu hàng, muối mặt mà mang vào.

"Thuật kia khi nào ta mới được giải?"

"Ngươi nôn nóng làm gì? Chờ khi nào ta vui thì ta giải."

Nàng nói năng vô trách nhiệm như vậy khiến Đường Song Tử thật muốn bóp cổ nàng. Nhưng thiết nghĩ giờ hắn còn không thắng nổi con kiến thì có thể động đến nàng sao? Cuối cùng hắn đành cam chịu chờ đợi thời cơ.

~o~

Lại thêm một ngày trôi qua, Thất Kim Ngưu vẫn chưa có ý định giải thuật cho Đường Song Tử. Hắn nhớ đến lời nói của nàng lúc trước, phân vân mãi cũng đành hạ mình tìm cách làm cho nàng vui. Đột nhiên hắn nghĩ đến việc Thất Kim Ngưu thèm ăn thịt nhưng đã lâu lắm rồi nàng vẫn chưa động vào một miếng. Hắn thân là đạo sĩ, mặc dù không bắt buộc nhưng các môn đồ trên đạo quan đều ăn chay trường để tôn kính tiên sư. Hắn có một sư muội vốn thể chất yếu kém nên không thể đi theo các sư huynh trừ yêu, chỉ có thể ngày ngày ở trong nhà bếp chế biến bảy bảy bốn chín món cực kỳ phong phú.

Có một lần nọ, một vị quan lớn dẫn theo phu nhân cùng con trai từ kinh thành ghé thăm đạo trưởng. Con trai của ông ta mới tầm năm sáu tuổi, cực kỳ ngỗ nghịch, cứ càn quấy đòi ăn thịt. Nhưng đạo quan nằm tuốt trên núi, đường đi xuống trấn vừa xa vừa gập ghềnh nên vị sư muội kia phải làm ra món chay giả mặn dỗ nó. Hương vị lẫn màu sắc quả thực giống đến mức đứa nhỏ ăn ngon lành. May là lúc đó sư muội có chỉ lại công thức nấu nên Đường Song Tử nhớ được chút ít, thành ra bây giờ hắn đang nắm một kim bài miễn tử vô cùng quan trọng.

Hắn đi đến hang bếp, vừa bước chân vào đã thấy một cái chỏm đá khoét rỗng để đốt củi, bên trên là một cái chảo lớn dùng để nấu. Nhìn đống đồ nghề thô sơ này khiến hắn nghi hoặc không biết Thất Kim Ngưu nghèo đến mức nào.

Lúc này tên tiểu yêu theo hầu nhện tinh đang chuẩn bị đổ dầu xào rau thì Đường Song Tử liền bước đến, bảo tiểu yêu nhường chỗ cho hắn. Tên tiểu yêu không hiểu chuyện gì nhưng cũng tránh sang một bên, vì chủ nhân đã dặn cứ để đạo sĩ muốn làm gì làm. Sau đó Đường Song Tử liền lấy ra mấy củ khoai tây đem luộc, tách sạch vỏ rồi nghiền nhuyễn, pha thêm chút bột mì. Hắn cứ nhào nhào nặn nặn đống khoai tây đó, tiểu yêu đứng xem chán chường cũng bỏ đi ra ngoài.

Đến giờ cơm trưa Thất Kim Ngưu mới ngủ dậy. Nàng uể oải ngồi lên ghế đá, gọi tiểu yêu mang thức ăn lên cho mình nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu, chỉ thấy Đường Song Tử đột nhiên bước vào, trên tay cầm một mâm đồ ăn. Nàng ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn mấy con tôm trên đĩa, đến lúc hắn đặt mâm xuống bàn đá nàng vẫn lom khom đi đến ngửi thử xem có độc không.

"Đây là đồ mặn sao?"

Hắn đẩy ghế cho nàng ngồi xuống rồi nói. "Mau thử xem vị thế nào."

"Sao đột nhiên ngươi lại đi nấu cơm?" Thất Kim Ngưu vẫn còn hoài nghi nên tra hỏi hắn. Đổi lại hắn không trả lời mà gắp một miếng đưa tới, nàng nhìn một lúc rồi cũng há miệng ăn. Đầu lưỡi liền cảm nhận được vị ngọt của khoai tây nghiền, ninh cũng rất mềm nên lập tức tan ra trong miệng nàng.

Thất Kim Ngưu nuốt xuống, quay sang hỏi hắn. "Đây là món gì?"

"Khoai tây nghiền." Hắn trả lời nàng nhưng vẫn không quên gắp tiếp một đũa khác.

"Tài nấu ăn của ngươi tốt thật đấy."

Nghe nàng tấm tắc khen, Đường Song Tử cũng cảm thấy lâng lâng trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn vào bếp, nàng cũng là người đầu tiên ăn đồ hắn nấu nên tránh không khỏi lo lắng. May mà nàng nhện tinh lại thấy vừa miệng.

"Nếu ngươi thích thì ta sẽ nấu thêm."

Thất Kim Ngưu đương nhiên gật đầu tán thành rồi cặm cụi xử lý nốt đồ ăn, nhất thời quên mất tiểu yêu của nàng. Tiểu yêu chính thức mất việc từ đây.

Mấy hôm sau, Đường Song Tử đứng bếp mãi cũng đâm ra chán. Hắn lại chuyển sang kiếm thú vui khác cho nàng. Thị trấn dưới núi vừa hay đến lễ hội hoa đăng, khắp nơi đều trang hoàng cực kỳ phong phú náo nhiệt. Chỉ có điều Thất Kim Ngưu vốn ở trong động bàn tơ đã mấy trăm năm, thuyết phục được nàng xuống núi là chuyện cực kỳ khó khăn.

Hắn suy đi tính lại, cuối cùng cũng đi đến bên cạnh chiếc giường đá trong động. Thất Kim Ngưu đang ngủ trưa, ngày thường nàng không có việc gì làm liền ngủ, thức dậy thì lại kiếm thứ gì bỏ bụng. Đường Song Tử ở đây mấy ngày cũng quen thuộc tính cách của nàng. Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, không dám đánh động phá giấc ngủ của nàng. Nếu nàng bị đánh thức thì tâm trạng liền không tốt, có nói gì cũng không dỗ được. Thế nên Đường Song Tử chỉ đành ngồi yên chờ nàng tự tỉnh dậy.

Lúc thức thì nàng cực kỳ ồn ào, toàn tìm hắn nói đủ thứ chuyện. Nhưng dáng vẻ khi ngủ của Thất Kim Ngưu lại đằm thắm êm dịu, mỏng manh tựa một đóa hoa vô thường.

Bỗng nhiên Đường Song Tử phát hiện trên trán nàng dính một sợi mạng bạc. Hắn vốn là người có tính tự chủ tốt nhưng nay lại không nhịn được mà đưa tay gỡ mạng nhện trên trán cho nàng. Da của nàng vừa trắng vừa mịn, ấm áp không muốn rời. Hắn vừa chạm vào liền giật mình, còn chưa kịp rút tay về thì Thất Kim Ngưu đã mở mắt. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi muốn làm gì?"

Đường Song Tử nhanh chóng rút tay về, hắn bỗng nhiên trở nên ấp úng, không dám nhìn thẳng vào nàng. "Ta đến rủ ngươi xuống núi chơi một chuyến."

"Ta đã nói với ngươi rồi, ta không muốn rời khỏi đây." Nàng chống người ngồi dậy, vì vừa tỉnh lại nên gương mặt có phần khó chịu. Nhưng đạo sĩ vẫn không từ bỏ mà tìm cách thuyết phục nàng.

"Ở mãi trong động có gì vui."

Nghe hắn nói vậy, Thất Kim Ngưu khẽ chau mày hỏi lại. "Vậy ở dưới núi thì có gì vui?"

"Có rước đèn, đối thơ, viết tâm nguyện..." Đường Song Tử cố gắng kể hết những gì hắn biết, thấy nàng có vẻ không quan tâm lắm mới chuyển đến vấn đề trọng tâm.

"Người ta còn bán thịt lợn nướng tẩm thảo mộc, uống cùng rượu đào chưng chục năm."

Lúc này Thất Kim Ngưu mới hơi nghiêng người về phía hắn. Hắn cười thầm rồi nói tiếp. "Còn có há cảo, chân gà nướng, cá chua ngọt..."

Hắn còn chưa liệt kê hết các món ngon thì nàng đột nhiên chen ngang lời hắn. "Ngươi thích đi lắm hả?"

"Lâu rồi ta chưa tham gia lễ nên cũng có chút hứng thú."

"Được rồi, ngươi đã mong muốn đến thế thì ta miễn cưỡng đi cùng ngươi, chỉ một đêm thôi nhé."

Đường Song Tử nghe mấy lời này, không nhịn được mà bật cười.

~o~

Tối hôm đó, Thất Kim Ngưu sửa soạn theo Đường Song Tử xuống núi. Tiểu yêu của nàng phải ở lại để trông coi động bàn tơ. Đường xuống núi tuy hơi xa nhưng nhện tinh và đạo sĩ đều không phải người thường nên chẳng bao lâu bọn họ đã đến nơi. Thật ra đây không phải là lần đầu tiên nàng xuống núi. Trước kia vì nghe lời kể của sư phụ nên nàng mới tò mò, nhân lúc sư phụ đi vắng mà lén xuống chơi. Nhưng bấy giờ dưới núi Thuần Lâm này chưa có thị trấn nào, chỉ có vài đoàn lữ hành vận chuyển hàng hóa đi ngang qua. Thất Kim Ngưu cũng từng gặp được mấy người, nhưng nàng vừa hiện nguyên hình thì đã bị bọn họ chửi mắng rồi bỏ chạy. Thế nên bây giờ nàng vừa đặt chân đến trấn liền cảm thấy có chút choáng ngợp bởi vẻ náo nhiệt khác hẳn với trước kia.

Đường Song Tử nhìn thấy biểu hiện của nàng, trên mặt hắn liền phảng phất ý cười rồi dẫn nàng đi dọc khắp phố. Nàng nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng ánh mắt lại rơi trên sạp bán thịt nướng.

"Ta muốn ăn cái kia." Một tay nàng chỉ vào xiên thịt thơm phức, một tay nắm lấy gấu áo hắn lay mấy cái.

Đường Song Tử xưa chưa từng đến gần mấy sạp đồ mặn, nay lại dứt khoát mua cho nàng hẳn năm xiên thịt.

Thất Kim Ngưu cứ thế vừa hai tay cầm thức ăn, miệng vừa nhai chân vừa đi. Nàng thong thả ngắm nhìn dân chúng đang chen lấn đông đúc hai bên vệ đường, vì không chú ý mà đột nhiên đụng trúng một đứa nhỏ. Đường Song Tử cũng chú ý đến đứa nhỏ này, y phục của nó đã sờn bạc rách rưới, không thảm hơn y phục của hắn là bao.

Thất Kim Ngưu vốn lâu rồi chưa tiếp xúc với con người nên chỉ biết đứng yên đấy nhìn chằm chằm vào kẻ vừa đụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net