love is not over

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cơn gió từ phía Bắc kéo nhau về trên con đường cao tốc, vài giọt mưa bụi rơi trên cửa kính ô tô tạo thành một bức màn trắng xoá giống như những hạt tuyết nhỏ. Thời tiết ở ngoài dường như trở nên lạnh hơn đúng như dự báo đã nói nhưng ở trong chiếc xe này, Taehyung không thể kiềm được sự lo lắng và gấp gáp. Hai bên thái dương có vài giọt mồ hôi toát ra, nét mặt căng thẳng đến mức hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau. Người anh yêu thương nếu có chuyện gì xảy ra thì chẳng biết rằng sau này anh sẽ phải sống như thế nào. Nghĩ đến việc sẽ không còn nhìn thấy Ami, không còn nhìn thấy nụ cười ấy, không còn được yêu thương nhau nữa, lực đạp vào chân ga của Taehyung lại càng mạnh hơn. Hiện giờ anh chỉ muốn thấy mèo con của anh vẫn bình an, Ami muốn giận hay phạt anh thế nào cũng được nhưng chỉ cần nó vẫn ở bên cạnh anh thôi.

"Xin em đừng xảy ra chuyện gì."

Taehyung đi theo chỉ dẫn của y tá chạy tới phòng bệnh của Ami đang nằm. Ở bên ngoài cửa phòng là sáu người còn lại đang ngồi yên lặng, nét mặt ai cũng đều bồn chồn lo lắng. Chỉ riêng Kim Namjoon, người luôn giữ được bình tĩnh đã kịp giữ lấy vai Taehyung trước khi anh có ý định xông vào trong phòng bệnh.

-Em ấy an toàn rồi, bây giờ vẫn còn ngủ nên lát nữa hãy vào. Bác sĩ nói Ami bị sốc phản vệ do dị ứng thức ăn, may mà đưa tới bệnh viện kịp thời.

-Tại sao đang yên đang lành Ami đột nhiên bị dị ứng? Mọi người đã cho em ấy ăn cái gì?

-Lúc ấy mọi người đều đưa cho em ấy một món khác nhau, em nghĩ là Ami chỉ lấy đại món gì đó để ăn thôi nên đã lấy bát cháo của em mà chẳng cần nhìn xem đó là món gì.

Jungkook ngẩng lên nhìn Taehyung thành thật nói ra.

-Đó là cháo gì?

-Cháo thịt trong đó có cả tôm...

-Ami bị dị ứng tôm mà, tại sao em lại bất cẩn như vậy?

Taehyung kích động nên đã nói to tiếng trước mặt mọi người.

-Bây giờ anh tức giận thì giải quyết được gì? Anh có biết rằng Ami luôn nhìn về phía cửa phòng làm việc của anh không?

Jungkook đã nói hết tất cả, càng nói lại càng khiến Taehyung hối hận rất nhiều. Ami vẫn lo lắng cho anh dù cho cả hai đang cãi nhau, còn anh đã làm cái gì chứ. Anh đã làm gì...

-Mấy đứa đừng ồn ào nữa, Ami hiện giờ đã không sao rồi. Đây cũng là lời cảnh cáo dành cho em đấy Taehyung, đừng bao giờ nặng lời với người yêu của em.

Chỉ Min Yoongi mới có thể nói ra những lời này thôi, dù ngắn gọn nhưng luôn đủ ý tứ. Bình thường là người trầm lặng và lạnh lùng nhất nhóm giống như một viên đá lạnh buốt cứng nhắc, nhưng thực ra Yoongi ấy lại là người ấm áp và thấu hiểu rất rõ mọi chuyện. Anh vỗ vai Taehyung và ra hiệu cho mọi người lần lượt rời đi. Taehyung đứng lặng yên trước cửa phòng bệnh, hít vào một hơi thật sâu rồi sau đó mở cửa bước vào. Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, khi nhìn thấy được gương mặt đang say ngủ ấy, cảm giác nặng nề trong lồng ngực mới được trút bỏ xuống hoàn toàn. Bàn tay to lớn bao bọc lấy bàn tay bé nhỏ mà nâng niu, Taehyung vừa nhìn từng giọt nước trong bình truyền dịch chảy xuống từng chút một, vừa nghĩ thầm đêm nay sẽ canh chừng giấc ngủ cho Ami. Nhưng sự bận rộn và cả sự lo lắng trong ngày hôm nay đã hợp lực đánh gục gấu đông ngủ ngon lành mất rồi.

Nhiệt độ về đêm càng lúc càng lạnh hơn, cánh cửa sổ mở hé rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho luồng gió đông thổi vào trong phòng. Ami lim dim mắt một chút rồi từ từ mở ra, điều đầu tiên nó nhìn thấy là ánh đèn vàng nhạt ở trên trần nhà chiếu thẳng xuống. Nó cố gắng nhớ lại sự việc xảy ra vào buổi tối khi ăn xong bát cháo nhỏ đó, trên mặt và cánh tay xuất hiện những vết đỏ, nó cảm thấy rất khó thở và sau cùng chẳng còn biết được gì nữa. Tỉnh dậy vào lúc nửa đêm thế này mới biết rằng mình đang ở bệnh viện rồi. Ami cử động cơ thể nhưng ở cánh tay bên trái truyền đến cảm giác nặng trịch như bị cái gì đó đè lên. Có một anh gấu bự đang ngủ rất say, đôi mắt nhắm nghiền chỉ thấy được hàng mi dày, bàn tay anh vẫn nắm lấy tay Ami không buông. Ánh sáng của ngọn đèn phía trên soi sáng một bên sườn mặt của người ấy, giống như một bông hoa khoe sắc dưới ánh mặt trời, khiến cho Ami lần nào cũng ngẩn ngơ ngắm nhìn. Bàn tay nhỏ khẽ rời khỏi sự bao bọc ấm áp, nó đưa tay luồn vào mái tóc mềm của anh mà vuốt nhẹ, cũng vô tình khiến cho người ấy tỉnh giấc. Đôi mắt anh sáng như vì sao, tay chân lóng ngóng chạm lên gò má nó như để chắc chắn rằng đây không phải là hư ảo.

-Mèo con tỉnh rồi, em thấy trong người thế nào?

-Em...khát

Cổ họng khô khốc cố phát ra âm thanh khàn khàn, Taehyung vội rót một chút nước ấm ở bình nước cạnh giường rồi mang tới kề thành cốc bên môi Ami giúp nó uống từ từ. Vì nằm trên giường suốt cả buổi tối nên khi uống xong, anh dìu Ami cẩn thận ra chiếc ghế sofa dài trong phòng, nơi có thể nhìn được ra bầu trời đêm ngoài kia.

-Em còn mệt không, có muốn ăn gì không để anh mua cho em.

-Không cần đâu, như thế phiền anh lắm.

-Em nói gì vậy, phiền gì mà phiền chứ

-Hồi chiều có người đuổi em ra ngoài mà, mèo con vì buồn quá nên mới phải ăn tạm bát cháo rồi cuối cùng phải vào bệnh viện ngủ...

-Anh xin lỗi

Taehyung xụ mặt ủy khuất, thái độ giống như một đứa trẻ mà dụi mặt vào vai Ami nói với giọng ủ rũ.

-Anh biết lỗi của mình rồi, lẽ ra anh không nên nổi nóng với em, là anh sai rồi. Mèo con muốn phạt gấu đông thế nào cũng được, gấu đông xin chịu tội mà.

Giống như một chú gấu con bé bỏng luôn muốn được quan tâm và yêu thương, cánh tay anh luồn từ phía sau ôm lấy eo Ami vừa dỗ dành vừa hối lỗi. Thường thì khi ở nhà, nó sẽ đuổi anh xuống phòng khách rồi nếu thấy trống vắng quá lại kéo anh vào phòng ngủ. Nhưng hiện tại cả hai đều đang ở bệnh viện nên không thể áp dụng cách đó được. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng có một hình phạt nào xuất hiện trong đầu cả, Ami đành chép miệng dựa vào người Taehyung ở phía sau như dựa vào chiếc ghế đích thực.

-Hiện giờ mèo con muốn được nghỉ ngơi thế nên chưa có hình phạt nào cho anh đâu. Anh cứ làm gối tựa cho em cả đêm nay đi.

Ai kia nghe được thì hớn hở lắm, hết dụi vào cổ lại đến thơm mấy cái lên má Ami y như một đứa nhóc đang ôm ấp nâng niu gấu bông của mình vậy. Đêm đó, Taehyung một bên ôm Ami trong lòng, một bên mở chút nhạc nhẹ nhàng từ chiếc điện thoại của mình nhằm tăng thêm sự lãng mạn cho việc ngắm sao. Không gian bình yên như thế này, Ami muốn phạt anh thêm mấy lần nữa cũng được.

-Nè.

-Hở...sao thế

Đang lẩn quẩn trong những suy nghĩ về hình phạt thì bất chợt Ami ngước mắt lên, chọc nhẹ vào má Taehyung hỏi nhỏ.

-Anh đã từng nhìn thấy sao băng chưa?

-Anh chưa.

-Nếu sau này được nhìn thấy, anh có muốn ước điều gì không?

Taehyung với tay lấy cái chăn dày ở bên cạnh tung ra quàng qua người Ami cũng là để đắp luôn cho mình. Xong xuôi anh mới lại cúi xuống tiếp chuyện với em mèo, anh đặt tay lên vuốt nhẹ tóc nó.

-Anh chẳng biết ước gì cả.

-Cái anh này, lãng mạn một chút không được sao.

-Thế còn em, em muốn ước gì?

Ami lặng yên ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời đêm, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

-Em chỉ mong những người em yêu thương sẽ luôn ở bên cạnh em, hi vọng sẽ không một ai phải chịu đau khổ hay bi thương cả. Cho dù cuộc sống có khắc nghiệt thế nào đi nữa, mong rằng mọi người vẫn sẽ bình an.

-Và hơn hết, em muốn chúng ta luôn ở bên nhau như thế này. Thật may mắn khi chúng ta gặp được nhau, phải không anh?

Taehyung tựa cằm lên đỉnh đầu Ami, từng câu chữ mà nó nói vừa lắng đọng lại vừa sâu sắc, khiến cho anh cảm nhận được trái tim mình như được rót thêm dòng nước nóng ấm áp làm tan đi sự mệt mỏi cả ngày nay. Bàn tay anh nắm nhẹ trên chiếc cằm nhỏ, khẽ xoay mặt Ami sang và nhấn chìm nó trong nụ hôn ngọt ngào. Cánh môi anh mút nhẹ lấy cánh môi hồng hào còn đang hững hờ hé mở, đem những yêu thương đong đầy trong trái tim dành cho nụ hôn với mèo nhỏ của mình.

-Ami này, sang năm chúng mình kết hôn đi.

Chúng ta vẫn sẽ luôn yêu nhau như vậy, chỉ khác là thay vì gọi nhau là người yêu, chúng ta sẽ là vợ là chồng của nhau nhé.

"You, you are my universe, and
I just want to put you first
And you, you are my universe, and
You make my world light up inside"

END

Mình có một thông báo nhỏ: "Khi ta yêu nhau" xin tạm thời dừng chân tại đây, dĩ nhiên đây không phải là một kết thúc hay tạm biệt, chỉ là hành trình này cần một chút thời gian để nghỉ ngơi mà thôi. Đây cũng là món quà mình muốn tặng cho các độc giả của mình nhân dịp ngày cuối năm và năm mới, hi vọng các cậu đừng nghĩ đây là dấu chấm nhé, mình sẽ sớm trở lại với những điều mới mẻ hơn và tình thương của mình dành cho Taehyung vẫn luôn vẹn nguyên.

Mình xin chúc các cậu có một năm mới bình an và hạnh phúc, chúc các em 2k4 và 2k7 sẽ đạt được kết quả như ý muốn của các em nha.

Cảm ơn các cậu rất nhiều vì vẫn đồng hành cùng mình cho tới bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net