Nezuko x Muichirou

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Cậu đang ở đâu đây?

...

Cậu cảm thấy mình nhẹ hững

...

Cậu đang bay?

!!!!

Không ổn, truyện gì thế này?!! Người cậu trong suốt, và cậu đang bay?

"Được rồi bình tĩnh nào Muichirou, ngươi phải thật bình tĩnh."_ cậu cố trấn an bản thân. Hiện giờ không phải để cậu hoảng loạn. Lúc nãy cậu đang đấu với thượng huyền nhất Kokushibou. Cậu đã chém hắn vào phút cuối dù cậu mất cả nửa thân dưới. Nó thật sự rất đau, đau đến tận xương tủy, nhưng người như hắn không nên sống ! Nhưng sau khi chém hắn, cậu nhớ là mắt cậu trở nên mờ dần và cuối cùng là tối đen. Khi mở mắt ra thì thành như vậy đây.

Có thể nói rằng cậu đã chết mất rồi, cậu thấy xác của mình nằm trên nền đất lạnh lẽo kia, nhắm nghiền con mắt, da từ màu trắng hồng đã chuyển sang màu xanh nhợt nhạt vì mất quá nhiều máu. Trong khi cậu như thế này, thì hai người kia - Sanemi và Gyoumei vẫn còn đang chiến đấu với Kokushibou, và họ cũng gần thắng rồi. Muichirou cảm thấy thật sự rất tiếc khi cậu không thể giúp được họ đánh bại hắn. Nhưng cậu cũng không thể sống lại mà đánh nhau tiếp được, cậu chết rồi mà!...

Mà như vậy cũng tốt, cậu cũng cảm thấy mệt mỏi rồi. Cũng có thể bây giờ đã đến lúc cậu phải đi. Đúng là điều đó khiến cậu cảm thấy thật có lỗi, còn nhiều thứ vẫn chưa quyết mà. Muzan thì vẫn còn sống, các trụ khác thì vẫn còn đang chiến đấu với kẻ thù.
Hmmm... Thôi thì cậu cứ đi xung quanh nhìn mọi thứ lần cuối cái đã. Lúc trước cậu chỉ biết ngắm nhìn những đám mây trên cao kia, chẳng hề để tâm tới những thứ xung quanh. Mà giờ đây cậu lại muốn đi tìm hiểu nhiều thứ hơn, cậu cảm thấy thật hối hận khi lúc trước không quan tâm đến xung quanh hơn, để rồi bây giờ cậu chỉ có thể nhìn mọi thứ trong thời gian ngắn.

_-_-_-_-_-_-_-_

Hiện tại cậu đang đứng ở chỗ của Giyuu và Tanjiro, cậu đang quan sát họ nói về kế hoạch giết Muzan thì bỗng dưng con quạ bay đến và thông báo rằng cậu và Genya đã chết.
Tanjiro vừa nghe thì ngay lập tức, cậu trở nên sốc và nước mắt bắt đầu xuất hiện từ khóe mắt cậu, còn Giyuu thì không phản ứng gì nhiều nhưng Muichirou biết, trong thâm tâm cậu thật sự rất buồn.

"Thật rất đáng tiếc nhỉ, nhưng tôi phải đi trước rồi. Xin lỗi nhé."_ cậu nở một nụ cười chua chát rồi quay đầu rời đi.

Cậu định đi loanh quanh thêm vài nơi nữa, và nơi cậu đến là nơi của Giủi và Obanai đang chiến đấu với một con quỷ. Trong họ rất kiệt sức, cậu muốn lao vào nhưng với tình trạng hiện giờ thì vô dụng. Cậu đành ngậm ngùi quay người bước đi.

_-_-_-_-_-_-_-_

Cậu đã đi loanh quanh như ý mình muốn, và cậu thấy được rất nhiều điều. Tình hình đang trở nên tệ hơn, Muzan đã thoát xác. Nhưng dù vậy, cậu có niềm tin chúng ta sẽ thắng. Như vậy cũng đủ để cậu thanh thản mà đi rồi.

....

Đợi một chút đã tại sao cậu lại có cảm giác như mình đã quên thứ gì đó quan trọng vậy? Một thứ gì đó rất quý giá với cậu. Chắc hẳn cậu sẽ không muốn đi nếu vẫn chưa thấy thứ đó đâu.

"Cố gắng nhớ nào Muichirou! Mày đã quên thứ gì vậy? Cố lên! Nhớ đi nào!"_ cậu cố nhớ lại thì mình đã quên. Thật tệ,nó quan trọng đến thế mà lại quên ư?

"Ah..."_ cậu...nhớ ra rồi! Cậu nhớ rằng Tanjiro có một đứa em gái, cậu dã quen với em ấy trong một thời gian khá dài nhưng lại không ở bên nhau nhiều lắm. Vì lúc nào cậu cũng bận làm nhiệm vụ cả. Cứ tưởng em ấy sẽ giận, nhưng em lại bỏ qua cho cậu. Em ấy vẫn sẵn sàng chờ cậu về, dù lâu đến thế nào đi nữa. Ah...cậu thật là một người tồi mà, một người quan trọng như vậy sao lại quên mất chứ. Không chần chờ gì nữa, phải mau về thôi.

"Chờ anh nhé, Nezuko!!"

_-_-_-_-_-_-_-_

"Nezuko?"_ giờ cậu đã về tới Điệp phủ của Kochou-san nhưng nơi đây thật vắng vẻ, một tiếng động cũng không. Cậu bước đến trước cánh cửa, đây là nơi mà Nezuko ngồi đợi cậu trong suốt thời gian cậu đi làm nhiệm vụ, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu, cậu lo lắng tìm cô.

Cậu đi loanh quanh Điệp phủ, lòng cậu thấp thỏm không yên, Nezuko thế nài rồi? Em ấy có ổn không? Cậu muốn gặp em ấy ngay bây giờ!!

"Hmp..."_ cậu bỗng nghe thấy tiếng gì đấy trong phòng này phát ra khi cậu đi ngang qua. Cậu đi xuyên cửa_" Ah..."

Đúng, cậu đã tìm thấy Nezuko, em ấy đang nằm ngủ và có giấc yên bình. Cậu mỉm cười nhẹ, ah...em thật xinh đẹp nhưng nếu em bỏ ống tre đó ra và sống như một con người bình thường thì lại càng đẹp hơn nữa...

...

*tách...tách*

Nước bắt đầu xuất hiện từ khóe mắt cậu, khóe mũi cậu cay cay, mắt nhòe đi. Muichirou đang khóc.

Cậu không muốn như thế này! Cậu không muốn chết! Cậu muốn sống lại, sống lại và chung sống với Nezuko! Cậu muốn ngắm nhìn em ấy trở thành người. Cậu muốn cùng em ấy xây dựng một gia đình nhỏ với nhau. Cậu muốn một cái kết có hậu như thế! Chứ không phải cái kết đau lòng như thế này!

"Hmp?"_ bỗng nhiên tiếng sột soạt phát ra từ phía Nezuko. Em ấy ngồi dậy, im lặng không nói gì. Muichirou nhìn em khó hiểu, chuyện gì vậy? Cậu đã đánh thức em ấy sao? Nhưng cậu đang là hồn ma, sao em ấy có thể nghe thấy?

Đang thắc mắc với một đống câu hỏi trong đầu, thù cậu bông nhiên để ý rằng em ấy tháo chiếc ông trúc trên miệng ra. Và nói một từ khiến cậu sốc.

"Muichirou..."_ Nezuko nhìn quanh, khóe mắt em ấy bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt long lanh_" Muichirou!"

Nezuko đứng dậy, mở cửa chạy đi. Muichirou giật mình đuổi theo em ấy.

"Chuyện gì vậy? Tại sao em ấy lại chạy đi chứ!?"_ cậu cố đuổi theo sau Nezuko. Và nơi đến của cô là...nơi trước cánh cửa kia.

"Ne-Nezuko?"_ cậu càng nhìn Nezuko, thì cậu lại càng thêm đau đớn. Nhìn thấy em ấy ngó quanh và liên tục gọi tên cậu, mắt ánh lên sự khao khát muốn gặp cậu.

"Anh ở đây Nezuko! Anh đang ở đây!"_ Muichirou hét lớn, muốn cô nghe thấy mình, nhưng thật đau đớn làm sao...cô không thể nghe thấy cậu...

"Xin em...anh ở đây mà...anh xin lỗi..."_ cậu gục xuống, một cảm giác đau đớn không tả nổi bám lấy cậu. Bây giờ cậu ước rằng em ấy có thể nhìn thấy mình, cậu có thể chạm vào em ấy lần cuối...

"Muichirou?"_ giọng nói quen thuộc của người con gái cậu yêu gọi cậu. Chắc cậu nghe lầm rồi, sau em ấy nhìn thấy cậu được chứ? Cậu cười tuyệt vọng_" Muichirou!!"

Khi cậu đang gục ở dưới nền đất lạnh và tuyệt vọng thì bỗng nhiên một thân thể ấm áp sà vào lòng cậu, ôm chặt cậu_"Ah?!"_ "Muichirou!!"_ Nezuko gọi lớn tên cậu, nước mắt em ấy chảy không ngừng, miệng nở nụ cười thật lớn.

"N-Nezuko? E-em thấy anh ư?"_ giọng cậu trở nên run...điều này không thể là thật! Cậu đã biến thành hồn ma rồi cơ mà?! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ...điều ước cậu đã được đáp ứng? Vậy thì không thể lãng phí cơ hội này được!

Cậu đẩy Nezuko ra, em ấy nhìn cậu khó hiểu_" Muichirou?"

"Muich-!?"_ Nezuko gọi cậu thêm lần nữa, nhưng chưa nói hết tên cậu thì bờ môi của cậu đặt lên môi cô. Nước mắt lại xuất hiện.

*tách*

*tách tách*

Trời bắt đầu đổ mưa, xem ra ông trời cũng biết cậu sắp đi xa nên thương xót cho cặp đôi này. Nước mưa làm cho cả hai ước đẫm và che đi những giọt nước mắt đau thương ấy.

Hôn được một hồi lâu, nó khiến cho Nezuko không thể thở nên Muichirou liền tiếc nuối bỏ em ấy ra.
"M-Muichirou?"_ mặt Nezuko có một chút đỏ vì nụ hôn vừa rồi. Chuyện gì vậy? Hôm nay cậu cư xử thật lạ.

Cơ thể của cậu bắt đầu mờ dần, Nezuko hốt hoảng gọi tên cậu, khóc nức nở_"M-Muic-chirou!M-Muichirou! Không!"_ em hoảng loạn, nắm tay cậu thật chặt.

Cậu giờ cũng để ý đến nhưng lại không phản ứng gì, chỉ nở một nụ cười buồn. Có lẽ đã hết thời gian rồi, cậu phải đi_"Nezuko à."

Nezuko nghe thấy tiếng cậu gọi, liền lo lắng nhìn cậu, nước mắt bắt đầu ứa ra. Cậu nhìn em ấy, cố gắng nở nụ cười thật tươi nhưng lại thật méo mó. Cậu ôm Nezuko. Nói lời tạm biệt cuối cùng.

"Anh yêu em, Nezuko!"

_-_-_-_-_-_-_-_

*rào rào rào*

Mưa trở nên nặng hạt, nỗi buồn cũng trở nên lớn hơn. Dưới mưa, có một cái bóng nhỏ nhắn, quỳ xuống đau khổ. Miệng không ngừng gọi tên của người con trai ấy...

Anh thật ác mà.

Anh đã hứa với em rằng anh sẽ trở về.

Khi em biến thành người, anh đã hứa cùng em xây dựng một gia đình.

Anh sẽ cùng em sống với nhau hết đời.

Vậy mà giờ đây anh lại bỏ đi.

Bỏ lại em một mình đơn độc thế này.

Anh còn không chờ em nói rằng.

Em yêu anh, Muichirou!

_-_-_-_-_-_-_-_

Phù, mệt ghê, lần đầu viết ngược nên khó khăn quá:'( mà toi thấy nó không ngược quá nhể:)

P/s:_ nó không phải là chap đặc biệt nên đừng hiểu lầm nha:v toi còn chưa chốt cuộc bình chọn nữa:v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net