Chap 4: Kaigaku

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần đầu tiên bạn gặp Kaigaku, nói sao nhỉ, hôm đó là một ngày rất đẹp.

Hắn là một Thượng Lục (Thập Nhị Quỷ Nguyệt) và đối tượng lần này của hắn không may lại là ngôi làng mà bạn đang sống. Có lẽ chắc hắn thấy ngôi làng này ngứa mắt quá nên muốn loại bỏ, hoặc có thể là hắn đang tức giận cần tìm một nơi để xả "xì-trét".

Bạn vốn là một người kì lạ, nên mặc cho dân làng đang bị chém giết dưới kia bạn vẫn không mảy may nhíu mày. Không gian hoàn toàn im lặng, đó là lúc bạn nhận ra trong làng chỉ có duy nhất mình bạn sống. Bạn ngắm trăng trên nóc nhà, hơi thở đều đều.

Bỗng, có tiếng nói vang tới mang theo khí thế cao ngạo:

"Ta đã nhìn thấy ngươi ngồi ở đây từ trước rồi. Thật lạ là một cô bé lại không bỏ chạy như lũ người đần độn kia mà lại ngồi ngắm trăng. Chắc não ngươi bị chập mạch hả oắt con?"

Kaigaku sa sả cười, đứng hiên ngang dưới đất.

"Não ngươi mới có vấn đề đấy đồ ngu. Nếu ta chạy, cá mười tỷ phần trăm sẽ bị ngươi bắt. Chưa kể thời gian chạy cũng tiêu tốn không ít, chi bằng trong giây phút cuối đời ngồi tận hưởng ánh trăng sáng, cảm nhận thiên nhiên. Để cho cuộc đời còn có tí khởi sắc, nếu chết cũng không thẹn lòng. Trời hôm nay đẹp, không thể bỏ lỡ."

Câu nói vừa phát ra đã làm đối phương im bặt, não Kaigaku đang quá tải. Hết nhìn cô gái trước mặt rồi lại nhìn ánh trăng, sau đó lấy đà nhảy lên nơi bạn ngồi.

"Lần đầu ta gặp một ngươi như ngươi, ngươi là yêu quái phương nào?!"

"Ta là một cô bé mười bốn tuổi, chỉ có điều tính cách có hơi kì lạ. Người ngoài nói chuyện với ta là câm như hến vì không phản bác nổi. Mà này, đúng lúc đang cô đơn, ngươi ngồi xuống ngắm trăng cùng ta. Mai giết sau cũng chưa muộn, đằng nào ta không bỏ trốn đâu mà lo. Mà nếu có trốn thì ngươi sẽ bắt lại, ta không đi đâu đâu."

"Ta mà lại ngồi ngắm trăng cùng với ngươi á? Nếu đem chuyện này kể cho lũ quỷ khác là bị bọn nó cười cho thối mũi!"

Nói là thế nhưng Kaigaku vẫn ngồi xuống, đúng như lời bạn nói, trời rất đẹp. Vì sao toả sáng như dải ngân hà, bầu trời đêm có hàng nghìn sắc màu. Đã lâu rồi hắn không có khoảng thời gian yên bình thế này.

"Ngươi uống được rượu không? Ta muốn uống. Dưới nhà còn có một tí sake trong tủ, mang lên đây. Ngắm trăng phải đi với rượu và ngâm thơ."

Ba giây sau, một chai sake cùng hai chén sứ với mấy đồ nhậu được đặt trên nóc nhà.

"Ngươi đi làm ô-sin là kiếm khối tiền!"

Bạn tròn mắt với hiệu quả làm việc, bất giác nở nụ cười. Tiện tay rót rượu ra hai cốc, đưa cho hắn một cốc.

"Đừng có hồ đồ, ta cắt cổ! Ta không phải ô-sin cho ngươi!!"

"Đùa thế mà cũng tin."

Nói xong, bạn xì một hơi rõ dài. Đưa tay nhấm nháp chút rượu, cảm nhận vị tê tê ở đầu lưỡi. Rồi lại đánh mắt liếc sang, thấy Kaigaku một phát nốc hết cạn.

Chẳng biết phải nói gì. Người ta uống là để thưởng thức, đây uống như uống nước lã!!

Cứ thế, một trai một gái, một lớn một nhỏ nằm trên nóc nhà cãi vã. Nhưng bằng một cách nào đó, họ đã có cái nhìn khác về đối phương vào cái đêm định mệnh.


"Oyyy quỷ!! Dậy đi trời sáng rồi!!!"

"Đcm để cho bố mày ngủ!!! Sáng thì dậy làm cái đếch gì!!!!"

"Ơ thế à?"

Bạn gãi gãi đầu ngu ngơ. Chẳng là hôm qua lúc nửa đêm khó ngủ, do cái tên nào đó gác chân đè lên người bạn. Thế là bạn tỉnh dậy, suy nghĩ một hồi vác hắn xuống dưới nhà đặt vào trong phòng để hắn đỡ nằm sát vào người bạn. Rồi mới yên tâm ngủ, bạn nằm giường, còn hắn nằm đất. Đỡ xâm lấn chỗ của ai ha.

"Mà này, ngươi bảo giết ta cơ mà, ta thà chết còn hơn là phải trải qua cả ngày với một con quỷ như ngươi. Thế là ta phải nấu cho ngươi ăn, đắp chăn cho ngươi ngủ, có khác gì bảo mẫu đâu chứ!!! Ta không chịu!!!!"

"...Ta uống máu, ăn thịt người. Hơn nữa ta không sợ lạnh. Được rồi chứ, để cho ta ngủ!!!!!!"

"*chửi thề*"

Bạn đành nấu cái gì đó cho bữa sáng để lót cho dạ dày đói mốc meo này. Cả ngày hôm đó, bạn ra ngoài đồng chơi, hắn ở nhà ngủ.

Đến tối hôm đó, hắn không giết bạn. Thản nhiên đi ra ngoài tìm chỗ khác chơi, rời khỏi ngôi làng. Chân bước ra khỏi nhà thì một bàn tay nhỏ níu lấy hắn, lực không nhỏ nhưng chẳng hiểu sao hắn lại dừng lại. Bạn nói:

"Cho ta đi với, ngươi phải chịu trách nhiệm với việc mà ngươi đã làm. Ngươi bỏ ta, một cô bé mười bốn tuổi ở một ngôi làng đầy xác chết, không người sống. Ngươi nói xem, ngươi chịu trách nhiệm đi!!!"

"Cái gì vậy?!!! Giờ ta là bảo mẫu hả, nhìn ta có giống bảo mẫu không? Ngươi thích đi đâu thì đi, mắc mớ gì đến ta??? Nhìn mặt ta có quan tâm không?? Có lo lắng không??? Đéo nhé!!!!"

"Bố mẹ ơi, thằng du côn đầu trâu mặt ngựa này nó làm con có thai xong bỏ đi. Ai độ con đây?"

"....Ặc."

Kaigaku mặt mếu như sắp khóc đến nơi, có thật đứa trẻ này mới mười bốn tuổi không vậy. Chỉ số tưởng tượng của nó là vô cực à.

"Ngươi phải đưa ta đi theo."

"Lí do? Ta không r---"

Hắn chưa kịp nói xong thì bạn đã chen lời.

"Bởi vì ta có thể thấy, đôi mắt ngươi chỉ có sự trống rỗng. Ngươi khao khát quyền lực, sức mạnh nhưng khi ngươi đã có nó, ngươi lại trở nên mất phương hướng. Tàn sát bừa bãi, lấy giết người làm thú vui.

Ngươi đang dần chết đi."

Bạn nhìn vào đôi mắt hắn, từng lời một thốt ra khiến hắn run người.

Con nhóc này...

"Vì thế nên, cho ta đi theo ngươi nhé. Ta hứa sẽ giúp ích mà! Ta cũng muốn thử xem, người và quỷ đi với nhau sẽ thế nào?"

Đồng tử của bạn ánh lên tia hứng thú, dường như sự sợ hãi bị khoái cảm chôn vùi.

Bạn mỉm cười nắm lấy tay hắn đi về phía trước, một nụ cười thật lòng. Hắn mở to mắt, ngạc nhiên không nói lên lời.

Đi thôi Kaigaku. Ta thật sự có chút tò mò về ngươi đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net