Chương 19: Kibutsuji Muzan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



;;

Kibutsuji Muzan - Quỷ Vương, người đứng đầu thế giới Quỷ, có một ái nam. Nam nhân may mắn này không phải ai khác chính là em trai hắn, Kibutsuji T/b.

Mối quan hệ giữa hai người này, ai nhìn vào cũng khẳng định là có gian tình. Bạn được Muzan sủng đến tận chân mây, đối xử phân biệt, khác hoàn toàn so với cấp dưới của mình. Muzan đối với người ngoài đích thị xem như cỏ ven đường, không đáng liếc nhìn. Nhưng với bạn chính là một bầu trời đối lập, hoàn toàn nhẫn nại và ôn nhu, rất ra dáng tướng công.

Không tin, có thể hỏi Thập Nhị Quỷ Nguyệt?

Họ chính là những người bị bắt ăn cẩu lương nhiều nhất.

;;

Muzan trở về phủ của mình nghỉ ngơi, chúng quỷ cúi gập người chào đón. Hắn mặt không chút cảm xúc mà đi thẳng lên cầu thang. Muzan nhớ lắm rồi, đệ đệ của hắn, hắn có công việc nên phải đi xa giờ mới hoàn thành xong.

Giờ này, chắc bạn cũng đang ngủ.

Hắn chậm rãi đi trên sàn, cố gắng không phát ra tiếng ồn làm bạn thức giấc. Đặt tay lên cửa phòng kéo nhẹ, vài phần mong chờ và gấp gáp.

Thế nhưng, nụ cười trên môi hiếm có bỗng vụt tắt. Trên chiếc giường trắng không có lấy một người, phẳng phiu chẳng có ai nằm đó. Muzan hơi nhíu mày, gọi một tên gia nhân vào.

"Người đâu?"

"T/b-sama đã ra ngoài từ sớm."

"Ngươi không hiểu ý ta hả? Đệ ấy đâu rồi!" Muzan lớn tiếng dùng một tay bóp chặt lấy tên quỷ đang quỳ, siết thật mạnh. Hắn đang tức giận, vô cùng tức giận.

"...T/b-sama...đ--đang ở chỗ của Douma-sama..." Gia bộc khó khăn trả lời, mặt tái mét không huyết sắc. Mãi đến khi người kia thả tay ra mới kịp hoàn hồn, run rẩy quỳ rạp người không dám ngẩng đầu.

"Làm gì?"

"Ngài ấy bảo sẽ ở qua đêm cùng với Douma-sama."

Trước áp lực và hàn khí bủa quanh đối phương, tên quỷ thấp hèn mồ hôi tuôn như suối sợ rằng mình sẽ nói sai gì đó. Nhưng hắn chỉ hạ lệnh lui xuống rồi đích thân rời đi khi mới quay trở về cách đây vài phút.

;;

"Aa..không...không được..a!"

Đồ vật nhiều vô kể nằm trong tay nam nhân suýt chút nữa là rơi xuống khiến được một phen hú hồn.

"T/b-sama chỉ cần bảo gia nhân trong nhà đi lấy thôi mà, việc gì phải tự thân?" Bạch kim nam tử chỉ cười người kia, nhưng là hoàn toàn không có ý chế giễu.

"Cái này ta tự làm được, ngươi đừng có mà khinh thường Douma-chan." Hắc thiếu niên để đồ trên bàn, hơi nhíu nhíu mày. Người này ngũ quan thanh tú, nước da trắng ngần, đồng tử đỏ nhạt giống hệt như Muzan.

Bạn đi tới chỗ Douma mà ngồi trước hắn, cười tươi.

"Giờ thì, bắt đầu trang điểm cho ngươi thôi nào!"

"Ta thật sai lầm khi để người đến đây." Douma bất đắc dĩ thở dài.

"Thôi nào, ngươi đẹp lắm Douma-chan. Trang điểm vào sẽ còn đẹp hơn."

Bạn cố động viên vài câu, nháy nháy mắt. Y thiết nghĩ lần tới nên gạ Kokushibou đến đây để cho bạn trang điểm cho "đẹp" hơn.

Bạn cầm hộp phấn có in hoạ tiết chỉ vàng trên tay, vừa mở ra đã có tiếng nói lớn của gia nhân.

"Douma-sama, T/b-sama, Muzan đại nhân đã đến rồi ạ!"

"Cái gì?!!" Cả hai đồng thanh, ngạc nhiên quay lại.

"Douma, ngươi vẫn khoẻ chứ?" Hắn một thân y phục đen tuyền, ngữ khí mang chút gì đó bất ổn. Giống như là, cảnh cáo vậy.

Douma vẫn nhởn nhơ ngày thường, chẳng biết tâm tình người kia xấu thế nào, cũng đáp lại y rằng.

"Ta khoẻ, cảm ơn ngài. Thật hiếm thấy Muzan-sama thăm hỏi ta đấy, có chuyện gì vậy?"

"Huynh---!" Hắn chẳng thèm liếc đến y, sải bước chân dài ôm ngang hông bạn, vác cơ thể nhẹ bẫng này lên người.

"Ta đến đem người về. Còn nữa Douma, nhiệm vụ ở cánh Tây Bắc giao cho ngươi. Khi nào hoàn thành xong hẵng quay trở lại." Muzan bình thản rời đi trước vẻ mặt mắt chữ A mồn chữ O của hai người còn lại, vô cùng nhanh chóng hệt như lúc vào.

Douma gập quạt sắt sau khi thấy bóng dáng kia rời khỏi, đôi môi cong lên nụ cười. Có chút đau lòng khi mình bị phạt oan.

"Vừa nãy, có phải Muzan đại nhân đang ghen?"

;;

"Huynh tự dưng đến đây làm gì?!"

Bạn không cam chịu nói, dọc đường hắn ôm hông bạn thành ra giờ mỏi không chịu được. Về đến phủ đã nằm chềnh ềnh xuống giường, úp mặt vô gối.

"Lại còn hỏi. Đệ ngày càng không biết điều, nửa đêm nửa hôm đi đến nhà cái tên đấy làm gì. Đệ định khiến ta ức chết phỏng?"

Hắn ngồi bên giường, lửa giận còn bùng phát hơn cả người kia. Tức quá hướng cái mông tròn tròn kia đánh bôm bốp.

"Ta cũng đâu biết huynh sẽ về..."

"Dám cãi?! Nếu ta không về, sẽ không biết được đệ lại có gian tình với Douma. Đệ quá lẳng lơ đi."

"Gian tình gì chứ?!"

"Thế đệ làm gì ở phủ của Thượng Nhị??"

"Ta trang điểm cho y."

Muzan không nói lời nào. Bạn nằm lật người lại, thấy không khí có hơi ngột ngạt và im ắng. Ngẫm nghĩ một chút liền lại gần đối phương ôm eo hắn, dụi dụi mấy cái, uỷ khuất cúi đầu.

"Làm cái gì đấy? Trò này không có tác dụng với ta đâu." Hắn nhíu mày, mặc cho bạn đã trèo lên người hắn. Như một con mèo con cố lấy lòng Muzan.

"Đệ biết mình sai rồi."

"Sai ở đâu."

"Đệ không đi tới nhà Douma nữa, sẽ ở lại phủ cùng huynh."

"Còn?"

"....nhất định sẽ chừa thói lẳng lơ."

Muzan vẫn chưa hết giận, bạn lông mày giật giật, sao mà dai thế không biết. Tranh thủ thời cơ ôm lấy nam nhân kia, vùi mặt vào lớp y phục hít lấy mùi hương đặc trưng. Bạn chỉ thiếu cái tai mèo và tiếng 'meow meow' nữa là chuẩn không cần chỉnh gì hết.

"Muzan huynh bớt giận."

"..."

"Ta nhất định nhất định sẽ không làm thế nữa."

"..."

"Huynh ăn kẹo hông?"

"..."

Chẳng cảm xúc gì luôn, kèo này khó. Bạn trong đầu bùng phát ý tưởng, miệng nhanh hơn não mà nói ngay.

"Ta bồi huynh một đêm!"

Đến khi kịp nhận thức được câu nói của mình thì đã bị người kia ôm lấy đè xuống giường.

"Chờ---!" Bạn hoảng hốt định phân bua, nụ cười trở nên méo mó.

Chưa kịp nói câu thứ hai đã Muzan khoá chặt miệng bằng một nụ hôn sâu, thành ra chẳng thể nói gì được. Chỉ có thể bất đắc dĩ trong tâm tự oán trách mình ngàn lần, một khi hắn đã nghiêm túc, có trời mới ngăn được lại - huống gì là bạn.

Đêm hôm ấy, trong phòng tràn ngập xuân ý sáng chói, tiếng thở dốc kiều mị và tiếng luật động khiến người khác chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net