Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc tôi đến lớp, tôi liền bay vào Hoàng Tùng Dương

  Bạn cùng bàn vô cùng đáng yêu của tôi

   Nó á . Lớp trưởng lớp nên gương mẫu lắm , toán bài nào cũng làm

  Công việc của tôi là lên và lấy vở nó chép bài

  Được cái nó dễ , cái đ** gì cũng được chép chứ . May mà ngồi phải mấy người khó tính thì:

  Ối giời ơi..

   Nó nhìn tôi rồi ném vở bài tập toán ở bàn ra . Tôi cười hì hì như con điên rồi mới nói ' cảm ơn '

  Ngay khi tôi vừa đặt mông xuống ghế thì có bàn tay từ bàn dưới vỗ vào vai tôi

  Theo quán tính tôi quay đầu xuống

  Không biết từ đâu mà nửa quả trứng cút trong bánh tráng bay vào miệng
tôi

  Ừm từ tay bạn chứ đâu

   Khá là ngon nên tôi không thể trách nó việc nghẹn sắp chảy nước mắt được

   Tôi nuốt xong thì mới thốt được ra từ:

  _ “ Cảm ơn người đẹp "

Nó vẫy tay với ý đuổi tôi lên và lời lẽ :

_“ Nghe lạ vãi l , đ** quen ”

  Tôi không ngại vừa chép vừa tặng bạn câu:

_“ Đcm , nghẹn vãi l . Giết tao đi là  vừa”

_“ Linh Anh của tao đây rồi ”

  Tôi lắc đầu ngao ngán vẻ bất lực hơn bao giờ hết

Thắc mắc tại sao tôi lại gọi nó là người đẹp không?

   ???

   Tại sao?

  Lí do tôi gọi nó là người đẹp vì người nó đẹp . Ừ, đây là lí do đầu tiên

Còn lí do thứ hai là vì người đẹp thường được ví là mĩ nhân mà mĩ nhân thì là Mẫn Nhi

Nên suy ra nó tên là Mẫn Nhi và lạ người đẹp.

  Tôi không biết thằng l nào trong lớp gọi nó nữa, nhưng đây là biệt danh gắn liền với nó từ hồi lớp 10 rồi cơ .

Gọi riết cũng quen ý mà

Cuộc đời tôi sinh ra vừa kịp lúc hay sao á

Vừa lúc bàn trên có hộp xôi nên là nó cúng tôi luôn

  Thành ra tôi vừa đớp vừa chép

Đcm, cái gì chứ! Vừa mở mắt đã bay vào miệng liền nửa quả trứng cút với hộp xôi là biết đời đẹp rồi đấy

Trong tương lai xa kiểu gì các bạn may mắn cũng được ghi tên vào gia phả nhà họ Nguyễn vì‘ cứu chúng sinh hoạn nạn lúc đói’

Tôi đang chill thì..

_“ NGUYỄN LINH ANH!!”

Tiếng gọi làm tôi rơi luôn thìa xôi đang ăn

 
  Không cần nhìn cũng biết ai gọi

Mợ nó, bình thường chủ nhiệm lên muộn lắm mà sao hôm nay lên sớm thế không biết

  Đúng là

  Làm trăm việc tốt không ai thấy, điều xấu một cái cả làng hay

  Tôi theo bản năng đứng lên , miệng lẩm bẩm:

_“ Dạ?..”

  Cô từ cửa bước vào, đứng trên bục giảng nhìn chằm chằm tôi :

_ “Em đi học thế này đây! Vào lớp rồi vẫn còn ăn? Điểm thi toàn 5 với 6 . Mang danh học sinh giỏi tôi chưa thấy ai nghịch như em ”

Bố thằng nào biết được , cmn tôi cũng có muốn đâu. Học sinh giỏi nghịch nhất cũng phải gọi tên Minh Quân chứ sao lại là tôi được .

  Xing gái , đáng yêu thế này cơ mà

   Cô thở dài nói:

_ “ Mai An học được mắt kém, thị lực em tốt. Đổi xuống cho Mai An lên . Minh Quân kèm nó hộ cô với "

  Trong lúc tôi đang hoang mang thì nghe thấy tiếng" Dạ ” dõng dạc từ miệng Minh Quân

Gì cơ??

Tôi lùn thế mà bị đẩy xuống tận bàn cuối á . Người ta đi học càng ngày càng đi lên, không hiểu sao tôi có cảm giác càng lúc càng đI xuống thế không biết

    Tôi vội phản bác:

_ " Cô , thị lực em cũng kém "

  Cô đang viết tiêu đề bài học, còn chẳng thèm nhìn tôi , đáp:

_ " Mẹ em nói, thị lực em 10/10"

_" Nhưng .."

_" Di chuyển nhanh lên!"

Cô còn chẳng thèm để tôi nói tôi nói hết câu cơ mà, với cả bây giờ Mai An cũng đang đứng cạnh tôi nữa nên tôi đành phải ôm cặp di chuyển về phía góc lớp

Cô là chủ nhiệm mà, nói cái mẹ gì chẳng được

  Nay tôi cảm giác bả hiền hiền sao á , chớ . Hôm khác bả thấy ai ăn trong lớp lá bả mọc sừng xiên từng đứa rồi.

Đúng là trong cái khó ló cái khăn

  À ,

  Vụ thị lực chắc mẹ tôi nói thật .

  Biết sao giờ, mẹ tôi vừa là giáo viên trong trường. Lại còn dạy hoá mới đau . Nhìn là biết đời tôi không ổn rồi

  Ấy thế tôi vẫn chống trả qua hai năm cấp ba rồi , đến tôi còn chẳng hiểu cơ mà

  Gần đến bàn tôi thì một bàn tay đưa ra ,  là của Hoàng Quang Anh đấy ( anh em sinh đôi của Việt Anh ) nó nói với tôi :

_" Chào mừng em về với đội bọn anh"

Tôi lướt qua nó cũng không quên đập tay với hắn:
_" Khiếp, vinh hạnh quá"

  Đến chỗ tôi mới thấy Minh Quân ngồi trong nên ngỏ ý:

_" Người anh em, đổi chỗ không?"

Với quả thính giác cái đ** gì cũng hóng được của Thùy Dương thì vụ này cũng không bỏ qua. Chưa để Quân mở lời nó đã nhảy vào mồm nói hộ :

_" Mẹ con điên, đã lùn hơn xã hội rồi còn chui góc. Chê ngồi ngoài  khó  nhìn hơn à?"

  _" Đúng đấy"

Vâng, trong câu chuyện nào cũng phải chen mồm Việt Anh, mặc dù chẳng liên quan gì đến nó nhưng nó phải xía mồm vào mới sống được

  Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ ?

  Kiểu , tôi ngồi cùng Minh Quân bàn cuối , ngay trên là cặp bạn cùng bàn Thùy Dương và Quang Anh , tổ giữa là Việt Anh . Tức là trước nó cạnh Mai An nhưng khác tổ thôi.

  Bọn này nghịch có tiếng nên bị đầy xuống đáy xã hội.
 
  Đcm, dù có bị đổi chỗ thế nào thì được một hai ngày là người nào về người nấy , vẫn ngồi như cũ

  Giáo viên chủ nhiệm còn bất lực không nói được gì, xong toàn để chúng nó lộng hành

  Thế mà năm nay lại ăn chay niệm phật chưa thấy drama nổi lên.

  Quay về câu chuyện thì tôi đang nhìn Quân với ánh mắt cầu cứu

  Ý tứ rõ ràng là tôi rất muốn ngồi trong

  Còn bên lời Thùy Dương và Việt Anh kèm theo Quang Anh thì luôn miệng khuyên tôi nên ra ngoài ngồi

  Chúng tôi giữ nguyên trạng thái cho đến khi:

_" Anh chị khu bàn cuối thế nào nhỉ. Ra cửa lớp hay thích tưới cây đây?"

  Chúng tôi liên tục lắc đầu và nói " không ạ" , xong dần cũng tản ra

  Ui giời, ai lại để bị đứng cửa với tưới cây bao giờ .

  Tôi cá là đứa nào cũng bị ám ảnh vụ hồi đầu lớp 10

Cụ thể là lúc đấy chúng tôi nghịch quá nên bị nhảy cóc 5 vòng sân trường và tưới cây hết khuôn viên nhà trường , cứ có cây lá tưới không phải lí do gì nhiều .

  Quân bấy giờ im lặng nhìn mới đứng dậy ra ngoài ngồi cho tôi vào trong

  Tôi lon ton chạy về chỗ ngồi , lúc đấy còn nghe loáng thoáng Thùy Dương nói:

  _" Bố con điên, lùn rồi còn vào ngóc đấy  làm gì không biết"

  Theo lệ thì tôi đáp lại thôi:

_" Tao ngồi cạnh cửa sổ mới phù hợp để ' tu tâm dưỡng tánh '

  Vì thần giao cách cảm nên không cần nhìn cũng biết bạn ý đang nhìn tớ với ánh mắt ' chê' và nụ cười nhếch mép

  Ngay khi tôi vừa ngồi xuống thì bạn bên cạnh luôn im cuối cùng cũng lên tiếng:

_" Mày muốn ngủ cũng có thể nói thẳng tao không ngại"

Hành động lấy sách tôi ngưng lại

Đcm , nó ăn gì mà cái đ** gì cũng biết thế. Hay nó sống trong não tôi chăng?

  Tôi chẳng đáp chỉ thả " like " cho bạn , ai chẳng sợ chủ nhiệm cơ chứ.

  Và

  Điều quan trọng nhất lúc này là ôn toán và ôn toán nên không có thời gian đôi co với bạn.

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC