Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

***

"Không muốn không muốn, anh mà bật phim kinh dị là em khóc đó. Em sẽ khóc lớn ơi là lớn luôn. Và Kinn sẽ không cho anh xem phim nữa đâu." Porsche vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình mà vứt luôn cái mặt đi mất tiêu."

***

Kinn sau khi tắm xong thì ôm Porsche nằm ngủ một giấc cho đến khi vệ sĩ lên mời xuống ăn cơm tối thì hai người mới tỉnh giấc. Anh ôm Porsche còn đang ngái ngủ xuống dưới nhà để ăn cơm.

Porsche thật ra rất ngại khi để Kinn bế, trước mặt người lạ thì Kinn làm gì cũng được, chứ trước mặt người quen, nhất là dàn người nhà hay khịa nhau của cậu thì cậu rất là mắc cỡ.

Người lạ thì chỉ nghĩ Kinn bế em bế con thôi, không sao, còn người nhà thì biết đứa bé mà Kinn đang bế gần hai mươi bốn tuổi rồi đó, sau khi cậu biến trở lại thành người trưởng thành không khéo bị khịa cho nhục mặt luôn.

Porsche tránh né không muốn cho Kinn ôm mà định nhảy xuống tự đi. Nhưng ngặt nổi cậu chạy năm bước thì bằng Kinn bước một bước, bé con đứng còn chưa bằng đùi của Kinn bị anh ôm một phát lên cao luôn. Haizzz, sức ta không bằng địch rồi.

Porsche tức giận đấm một phát vào người Kinn. Cậu cảm giác mình đánh rất mạnh, đánh đến đau cả tay nhỏ luôn, nhưng Kinn lại cảm thấy như bị một cục bột nhỏ đấm vào người vậy, mềm mềm múp múp, không đau chút nào, cứ như gãi ngứa vậy á.

Kinn cầm tay nhỏ mà cậu vừa đánh anh lên xem coi có đỏ không, còn hỏi: "Đau không em?" Da trẻ con rất mềm rất dễ thương tổn. Thịt anh cứng, cơ cũng rất săn chắc, anh sợ làm đau tay của bé con. Nhìn nhìn tay nhỏ không bị đỏ, anh đưa lên miệng hôn nhẹ một cái. Porsche ghét bỏ chụp chụp môi anh: "Không cho hôn nữa. Mau xuống ăn cơm thôi!"

Kinn bật cười: "Vâng, bé con của anh!"

Porsche quay đầu ôm chặt cổ Kinn, mặt nhỏ hơi đỏ lên, bé con cái gì chứ? Ông đây là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không ngán một ai đó được chưa?

Porsche cảm thấy, bản thân cậu mặt đã dày rồi, nhưng có khi mặt Kinn còn dày hơn cả cậu nữa. Nhiều lúc tự nhiên bị anh dùng những câu nói từ ngữ đùa giỡn thả thính mà làm cậu xấu hổ muốn chết hà.

Xuống nhà dưới, mọi người đã tập hợp đông đủ trên bàn ăn. Mọi thứ trông hết sức bình thường, ghế bình thường, bàn bình thường, thức ăn ngon miệng, chỉ khác là, chỗ ngồi mà cậu và Kinn hay ngồi, chiếc ghế bên cạnh Kinn đã biến mất, thay vào đó là một chiếc ghế ăn em bé.

Đúng vậy, là ghế ăn dành cho em bé!

"Em, em không muốn ngồi trên ghế đó đâu, mất mặt lắm!" Porsche che mặt, xong rồi xong rồi, khi nào cậu chưa trở lại làm người trưởng thành thì cậu vẫn còn mất mặt dài dài.

"Nhưng em không ngồi trên đấy thì sẽ ăn cơm không tới đâu. Mình ngồi vài bữa thôi nha em. Ngoan." Kinn dỗ dành bé con.

"Ừm." Rất miễn cưỡng luôn.

Kinn đặt cậu vào ghế ăn, trên bàn nhỏ còn có cả khay ăn dành cho em bé không biết ai để sẵn. Porsche giật giật khóe miệng, cầm khay ăn lên: "Ai mua cái này vậy?"

Tankhun giơ tay: "Tao mua ghế ăn cho mày, người ta khuyến mãi thêm bộ đồ ăn, tao thấy hợp với mày nên lấy luôn."

Ờ, cảm ơn rất nhiều, nhưng tôi không cần. Hức!

Nhưng quả thật bộ đồ ăn của người lớn không phù hợp với nắm tay nho nhỏ của cậu, nên bộ đồ ăn trẻ con vẫn được phát huy công dụng vốn có của nó. Tankhun còn lấy một chiếc yếm nhỏ ra chọc Porsche: "Bọn họ còn tặng thêm cái yếm này nữa, mày muốn đeo không? Tao đeo giúp cho."

Porsche tức đến suýt bật khóc.

Sau khi dùng cơm xong, mọi người liền theo Tankhun đi giải trí một chút. Từ lúc cả đám cùng ngồi xem phim Penthouse đến giờ thì tự dưng bị nghiện mấy cái drama kiểu vậy luôn, coi giải trí cũng vui đấy, nên ăn cơm xong đều chui vào phòng Tankhun để coi phim cùng với anh.

Kinn có công việc đột xuất cần xử lý nên giao Porsche cho Tankhun chăm. Porsche thật ra muốn về phòng hơn, cậu sợ Tankhun lại bật phim ma để coi làm cậu sợ muốn bệnh tim. Nhưng Kinn bận rồi, trở về phòng cũng chỉ có một mình, cậu vừa sợ vừa chán, nên thà theo Tankhun còn hơn, ít nhất ở chỗ anh còn có nhiều người sống.

Porsche bị Tankhun ôm về phòng, vào phòng liền bị đặt lên sofa. Cậu nhìn xung quanh phòng cảm thấy có chút lạ lạ, nhìn kỹ thì phòng của Tankhun không biết đâu ra xuất hiện thêm nhiều đồ chơi cùng gấu bông, anh sắp đầy trên ghế sofa chuyên dụng dùng coi phim của mình. Cái bàn trà đặt trước sofa cũng biến đâu mất tiêu, thay vào đó là một tấm thảm lông to mềm mại đầy màu sắc, bên trên thả nhiều món đồ chơi khác nhau. Đèn trong phòng cũng sáng sủa dễ nhìn hơn chứ không còn mờ mờ ảo ảo như mọi hôm nữa. Mọi thứ này, đều là chuẩn bị cho cậu hết hay sao?

"Tao sửa lại phòng cho phù hợp với mày rồi đó, sau này muốn chơi cái gì cứ qua phòng tao, tao mua cả đống đồ chơi cho mày rồi nè. Có xe, siêu nhân, xếp gỗ, máy bay, còn có búp bê nữa, không thiếu thứ gì hết. Tao còn chuyên môn tải phim hoạt hình về cho mày coi nữa nè." Vừa nói anh vừa bật tivi lên, bật phim Doraemon cho cậu coi.

Porsche mệt mỏi hết sức à: "Anh, em hai mươi ba tuổi rồi chứ không phải hai tuổi đâu anh. Anh không cần bật hoạt hình cho em xem."

"Ôi tao tưởng mày biến nhỏ nên cũng thích xem hoạt hình luôn chứ. May ghê, thật ra tao cũng không thích coi hoạt hình đâu. Mình bật phim coi tiếp thôi tụi bay." Tankhun nhanh chóng chuyển sang phim drama kịch tính coi.

Porsche vừa nhìn tên phim thì bất ngờ, ôi cái phin hôm bữa mới xem thế mà có tận ba phần lận à. Biên kịch gì mà ngầu vậy.

Lần xem phim này cũng khá là thỏa mãn, xem xong hai tập phim thì có vệ sĩ vào nói: "Cậu Kinn nhờ tôi mang cho cậu Porsche ạ, cậu Kinn còn nói rằng khoảng hai tiếng nữa cậu ấy mới làm việc xong, đến lúc đó cậu Kinn sẽ đến đón cậu Porsche." Chuyển lời xong, vệ sĩ đưa bình sữa trong tay cho Porsche rồi rời đi.

Porsche ôm bình sữa trong tay, còn rất ấm, mùi sữa cũng rất thơm khiến cậu thèm chảy nước miếng, bắt đầu từ lúc biến thành bé bi thì cậu rất thích mùi hương của sữa. Bình sữa có lẽ anh vừa pha, tưởng tượng ra cảnh Kinn đang bận việc mà vẫn chạy đi pha cho cậu bình sữa làm cho tâm can Porsche mềm nhũn luôn. Điều này chứng tỏ rằng dù Kinn có làm gì thì vẫn luôn nhớ đến cậu hết.

Nhưng có một chuyện làm Porsche hơi lấn cấn, uống sữa cũng được, nhưng có cần phải pha vào bình sữa như vậy không? Kinn muốn xem cậu như em bé mà chăm thiệt à?

Mùi sữa thơm thoang thoảng khiến cậu muốn uống ngay, nhưng cậu nào dám mút sữa như em bé dưới một đống cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm thế này chứ, trong đó còn có hai thằng nhóc Chay và Macau nữa, mất mặt chết.

"Sao mày không uống đi mà cầm hoài vậy? Không biết uống hả? Để tao chỉ cho, mày cứ đút cái núm cao su đó vào miệng rồi mút mút là sữa tự chảy vào thôi. Thôi để tao đút cho mày uống luôn đi." Tankhun nhấc bổng Porsche lên đùi của mình, nhét bình sữa vào miệng cậu, động tác của anh nhanh đến mức cậu không kị phản kháng luôn.

Porsche nhanh chóng nhè bình sữa ra, hai tay giật lấy bình sữa trong tay Tankhun rồi nói: "Không cần đút, em tự uống!" Xong xuôi thì tự mở cái nắp bình ra rồi uống, nhưng mà....

"Mở, mở không ra." Porsche vặn đến đau tay mà nắp bình vẫn không mở ra được. Khi pha sữa, với sức của Kinn thì anh vặn nắp sẽ khá chặt. Nếu bình thường, Porsche mở một phát là ra ngay, nhưng bây giờ cậu thân nhỏ sức yếu, mở không ra. Porsche ngỡ ngàng ngơ ngác, cậu đưa cho Tankhun: "Anh ơi, mở ra giúp em với."

"Không, mày uống như vậy đi, rất là dễ thương, đây nằm xuống để tao đút cho." Tankhun tuyên bố một câu kinh hoàng. Porsche nhanh chóng cầm bình sữa nhảy khỏi ghế sofa, chạy đến chỗ Chay: "Em trai ơi, mở giúp anh với."

Chay rất nghe lời cậu, cúi người nhận bình sữa rồi mở ra cho cậu. Porsche nốc một phát hết trơn, xong rồi đóng bình sữa lại, cầm đi vứt ra ngoài.

Vegas khó hiểu: "Porsche làm gì vậy?"

"Thủ tiêu nó!" Rất dứt khoát

Giấu xong bình sữa, Porsche trở lại phòng Tankhun để coi phim. Xem phim Hàn Quốc chán rồi, Tankhun đề nghị bật phim gì khác coi cho vui.

"Coi phim kinh dị đi!" Tankhun đề nghị.

Porsche nhanh chóng từ chối: "Không muốn, em sẽ không xem phim kinh dị đâu."

"Vì sao chứ? Hay mà. Dạo này tao kiếm được vài bộ hay lắm như "Lời nguyền" nè, "Ám ảnh kinh hoàng" nè, hay "Buổi lễ trừ tà" nè. Hiệu ứng phim bao ngầu luôn đó."

"Không muốn không muốn, anh mà bật phim kinh dị là em khóc đó. Em sẽ khóc lớn ơi là lớn luôn. Và Kinn sẽ không cho anh xem phim nữa đâu." Porsche vì bảo toàn cái mạng nhỏ của mình mà vứt luôn cái mặt đi mất tiêu.

"Thôi vậy không coi phim ma nữa. Vậy mình coi phim hài đi."

Ai cũng đồng ý coi phim hài, cuối cùng cả đám chọn bộ phim hài khá lâu của HongKong, diễn viên chính là Châu Tinh Trì coi. Công nhận phim của ông ấy coi rất hay, cả đám coi mà cười lăn cười bò.

Nhưng mà chỉ mới coi được một nửa thì Porsche lăn ra trên đùi Tankhun ngủ mất tiêu. Trẻ con dễ buồn ngủ mà, cậu ôm tay Tankhun ngủ ngon lành.

Tankhun phát hiện tay anh nặng nặng, nhìn xuống thì thấy Porsche ôm tay anh ngủ ngon lành. Tankhun sợ cậu khó chịu liền chỉnh chỉnh tư thế lại cho cậu ngủ ngon hơn. Bình thường Tankhun hâm hâm dở dở, nhưng trong tâm anh là một người rất dịu dàng ấm áp. Anh rất là thương yêu những đứa em trai của mình, sau này còn thương thêm những đứa em dâu nữa. Hiện tại nhìn Porsche đang ngủ đến ngon lành, Tankhun liền cảm thấy lòng mềm như bông vậy.

"Này, bật tivi nhỏ tiếng lại, tụi bây cũng cười nhỏ thôi, thằng Porsche nó ngủ rồi." Anh nói với mọi người.

Mọi người quay đầu lại thì thấy Porsche đang ngủ say sưa trong lòng Tankhun, tất cả đều không hẹn mà giảm nhỏ âm thanh vì sợ bé con trong lòng anh thức giấc. Đã lâu lắm rồi, cái nhà này mới có con nít, đã lâu lắm rồi, cái nhà này mới xuất hiện một bé con làm mềm lòng người như vậy.

Tuy rằng ai cũng biết đây là một người  đàn ông hai mươi ba tuổi biến thành, nhưng mọi người lại phản xạ muốn quan tâm chăm sóc cậu hơn. Cứ coi như, là để chữa lành tâm hồn đi.

Kinn bận xong việc liền qua đón Porsche, thấy Porsche đang ngủ trong lòng Tankhun liền đón lấy cậu, ôm cậu về phòng.

*** Hết chương 12 ***

Chương mới đọc trước khi ngủ để chữa lành tâm hồn cho mọi người nè.

Đọc xong ngủ sớm nha. Có gì để sáng mai tính (mặc dù tui cũng tức ch*t m*🥲)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net