Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

Emma giận dữ trở về phòng, vào phòng cô ta khóa cửa thật cẩn thận, sau đó đi vào nhà vệ sinh. Vào nhà vệ sinh, Emma lấy điện thoại ra để gọi điện thoại cho ai đó.

Chuông điện thoại reo vài tiếng liền thông, giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ vang lên: "Con gái, con gọi cho mẹ có việc gì không? Chuyện mẹ dặn, con đã làm được chưa?"

Emma giận dữ nhưng không dám hét lớn: "Mẹ, sao mẹ nói với con là Kinn vẫn chưa có vợ? Anh ta đã có vợ có con rồi. Vợ của anh ta còn là đàn ông. Mẹ muốn bắt con làm người thứ ba à?"

Người phụ nữ, mẹ Emma, bà Annie vẫn từ tốn: "Con ngoan, con cứ bình tĩnh nào. Kinn nó thích đàn ông thì mẹ đã biết từ lâu rồi. Ba nó có vẻ cũng đồng ý cho nó làm loạn. Nhưng con à, việc Kinn cưới một người đàn ông là không thể nào xảy ra. Đó chỉ là lời nói mà người trong nhà đó muốn con tin như vậy thôi. Nếu như Kinn thật sự đã kết hôn, thế tại sao mẹ và ba con không nhận được thiệp mời hay một lời thông báo nào cả. Chúng ta chính là thân thích của bọn họ mà."

"Nhưng mà mẹ, anh ta thật sự đang ở cùng một người đàn ông trên danh nghĩa vợ chồng, và bọn họ còn có chung với nhau một đứa con trai ba tuổi. Cả nhà Kinn đều trông rất chào đón bọn họ và bài xích con đó mẹ." Emma nắm chặt tay.

"Mẹ có thể chắc chắn rằng ông Korn đang chỉ tạm thời chấp nhận bọn họ mà thôi. Ông ấy chắc chắn sẽ không cho con trai của mình kết hôn với một người đàn ông. Thằng Kinn, nó là người thừa kế cái gia tộc đó, thì nó còn phải sinh con để nối dõi, nên chắc chắn ông Korn sẽ không cho nó kết hôn với đàn ông. Còn đứa bé mà con nói, hoặc là bọn họ nhận nuôi, hoặc là con riêng của người kia, chứ mẹ chưa từng nghe là Kinn đã sinh con." Annie nhẹ nhàng khuyên bảo: "Con yên tâm, lời hứa năm xưa mà mẹ cùng với chị gái đã nói, chắc chắn sẽ gả con cho Kinn, cho con trở thành vợ của người thừa kế Theerapanyakul. Chỉ có con, mới có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh thằng Kinn."

Emma được mẹ an ủi liền yên tâm hơn, cô ta nói: "Vâng mẹ, con nghe rồi ạ. À phải rồi, trong nhà bọn họ có một người phụ nữ tên là Nampheung, bọn họ nói bà ta là em gái nuôi của dượng đó mẹ."

Annie bên kia có vẻ khá bất ngờ: "Nampheung? Em gái nuôi ông Korn? Mẹ chưa từng nghe về người này. Để mẹ nhờ ba con điều tra về cô ta. Tuần sau, ba mẹ sẽ trở về Thái Lan gặp con."

"Tạm biệt mẹ." Emma tắt điện thoại.

***

Ngắt điện thoại với con gái, Annie trông có vẻ trầm ngâm. Nampheung, em gái nuôi, bà ta chưa từng nghe về ai như vậy. Nhưng hình như có một lần chị gái bà ta nói ba ông Korn hình như còn có một đứa con gái ở bên ngoài, nhưng nó đã bỏ đi biệt xứ. Không lẽ là cô ta. Sao bây giờ cô ta trở về để làm gì?

Annie nghĩ ngợi, có lẽ bà ta và chồng cần phải về Thái Lan sớm hơn.

***

Có lẽ buổi sáng bị mất mặt, nên buổi trưa Emma không tự ý vào bếp để làm thức ăn nữa. Mọi người được hưởng một bữa trưa ngon miệng.

Trước khi về phòng nghỉ ngơi, Tankhun hỏi tối nay có muốn đi đâu chơi không, cả bọn đều lắc đầu. Bữa giờ ngày nào cũng đi chơi, bọn họ có chút đuối rồi. Tankhun tuy có hơi thất vọng nhưng đành thôi.

Sắp hết một tuần, kì nghỉ của Porsche và Kinn cũng sắp kết thúc, hai người phải tiếp tục quay lại xử lý công việc của gia tộc. Tuy rằng Porsche bị biến nhỏ, nhưng những công việc như xem văn kiện ký tên quyết định này nọ cậu đều có thể làm, chỉ là những cuộc họp chỉ có thể hủy hoặc đa số là do Kinn phụ trách. Ông Korn đã lên tiếng về điều này, nếu có ai hỏi thì nói rằng Porsche phải nghỉ bệnh một năm để điều trị bệnh.

Kinn và Porsche về phòng, hai người tẩy rửa đơn giản rồi cùng nhau ngủ một giấc đến chiều.

Buổi chiều, sau khi uống một ly sữa mà Kinn pha cho, Porsche cùng Kinn bắt đầu xử lý mấy công việc trong gia tộc. Một người ngồi trên sofa, một người thì ngồi trên bàn làm việc, không ai làm ảnh hưởng đến ai, nhưng nhìn vào trông rất hòa hợp.

Porsche giải quyết nhưng văn kiện rất nhanh. Hồi đầu lúc cậu mới vừa tiếp nhận vị trí gia chủ gia tộc phụ, hằng ngày cậu đều phải theo ông Korn và Kinn để học tập việc xử lý công việc của gia tộc. Cậu phải học rất nhiều thứ, từ cách ăn nói, từ những hành động cử chỉ, từ những kĩ năng, những kiến thức cần có của một gia chủ gia tộc lớn.

Mấy tháng đầu Porsche cảm thấy như bản thân phải quay lại lúc chuẩn bị thi đại học, phải thức đêm dậy sớm, lúc nào cũng phải cặm cuội học bài học vở, nhớ lại mà khiến cậu phải sởn tóc gáy. May mà có Kinn bên cạnh giúp đỡ chỉ bảo, nên rất nhanh cậu đã thích nghi với công việc gia chủ này. Hiện tại, cậu ngày càng có phong thái giống như Kinn, được nhiều người tin tưởng và tôn trọng.

Porsche ngồi trên sofa, lật lật mấy tờ văn kiện, đọc qua rồi cầm bút lên ký tên. Nhìn chữ ký của mình, được lắm, vẫn còn cứng cáp dứt khoát, không bị cong cong uốn uốn hay tròn tròn như chữ con nít.

Sau khi hoàn thành xong đống văn kiện, Porsche xếp xếp lại đàng hoàng, sau đó duỗi tay nhỏ xoa xoa cổ, haizzz, mỏi cổ ghê, mỏi tay nữa. Tay con nít bé tí nên cầm bút khó lắm, cậu phải hơi gồng thì mới không bị vuột tay.

Porsche dựa vào sofa nhìn Kinn làm việc, người ta nói lúc nam nhân làm việc nghiêm túc là lúc mà họ quyến rũ nhất, quả thật là như vậy, Kinn lúc này trông cực kì đẹp trai và phong độ, khiến cho Porsche nhìn đến mê mẩn.

Lúc cậu đang nhìn Kinn đến thất thần thì một giọng cười nhẹ trầm thấp vang lên: "Sao vậy bảo bối, anh đẹp trai lắm phải không?"

Porsche lấy lại tinh thần, thấy không biết lúc nào Kinn nhìn lại mình thì ngại ngùng, cậu ho vài tiếng: "Đẹp thì có đẹp, nhưng hơi già xíu, mà không sao, em vẫn yêu anh nha."

Kinn buồn cười trong lòng, thằng nhóc này lại đang muốn khịa anh mà.

"Anh làm việc xong chưa?" Porsche hỏi.

"Anh sắp xong rồi. Còn vài văn kiện với người nước ngoài nên hơi khó khăn." Kinn trả lời.

"Ò!" Chán ghê. Porsche mặc kệ Kinn, cậu nhàm chán tìm trò chơi cho mình. Cậu lục lọi trong đám đồ chơi mà Tankhun mua coi có gì hay ho không, cuối cùng vẫn buồn chán nằm vật ra giữa sàn. Đã qua một tiếng mà Kinn vẫn chưa làm xong việc, bởi vì anh có cuộc họp đột xuất nên phải làm việc tiếp.

Lăn qua lăn lại một hồi, Porsche lăn đến cạnh chân bàn của Kinn, cậu nằm ngửa ra nhìn Kinn từ dưới lên. Kinn đang làm việc liền cảm thấy có tầm mắt nhìn mình, vừa nhìn xuống dưới liền nhịn không được mà cười phụt một tiếng.

Dưới chân anh, một nắm Porsche như cái bánh nằm vật ra đó, đang buồn chán mà ngắm trời ngắm đất.

"Bảo bối, đừng năm dưới đất, mau đứng lên kẻo bệnh." Kinn nhẹ nhàng nói.

Porsche lật úp lại, như con rùa nhỏ, mặc kệ lời anh nói. Kinn bất đắc dĩ hết sức, bé con này thật là bướng mà, anh bảo cũng không nghe lời nữa.

"Ngoan nào, bảo bối!" Kinn nhẹ giọng dụ dỗ.

Cái đối tác đang họp với Kinn, nhìn Kinn bỗng nhiên chuyển từ mod lạnh lùng sang mod ấm áp, còn dùng những lời nói nhẹ nhàng ấm áp mà dụ dỗ liền bất ngờ. Không biết là ai lại có thể khiến cho gia chủ tương lai của gia tộc Theerapanyakul đối xử dịu dàng như vậy.

Đang lúc tò mò thì họ thấy Kinn cúi xuống rồi ôm một cái gì lên, nhìn lại thì là một đứa bé trai rất là đáng yêu.

Porsche bị Kinn ôm lên thì hết hồn, cậu định nhảy xuống thì bị Kinn ôm chặt nên đành thôi. Kinn nhìn vào màn hình nói với các đối tác: "Xin lỗi, con trai quá nghịch, đã làm gián đoạn cuộc họp. Chúng ta tiếp tục thôi."

Porsche biết Kinn đang chọc mình, liền hùa theo anh, quơ quơ tay nhỏ với màn hình, cười thật là tươi: "Chào mọi người ạ!"

Cái, cái chuyện gì đang xảy ra vậy???

*** Hết chương 20 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net