Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

Pol đi xuống dưới nhà để mang dụng cụ pha sữa cho Porsche lên phòng. Vừa bước vào phòng ăn, ngay trên bàn đã để sẵn một lon sữa bột và một cái bình sữa rỗng. Pol liền mang hai thứ đó lên phòng.

Trên đường về phòng, Pol đụng phải Emma đang đi hướng ngược lại. Tuy rằng hắn cũng không thích người phụ nữ này, nhưng với chức trách và sự tôn trọng, Pol vẫn cúi nhẹ đầu để chào cô ta: "Tiểu thư Emma."

Emma nhìn thấy người vừa chào hỏi mình là Pol thì trong lòng liền khịt mũi khinh thường. Nói thật, cô ta cực kì ghét bỏ hai người vệ sĩ của Tankhun. Một người thì nhìn như một con mọt sách, một người thì nhìn qua rất là thiểu năng. Nhìn dáng vẻ là biết hai người này có lẽ không làm được gì cả, có khi chủ bọn họ còn phải bảo vệ ngược lại bọn họ nữa.

Thật không biết tại sao ông Korn lại thuê những vệ sĩ như vậy để về bảo vệ con trai của ông ta kia chứ. Điều này chứng minh ông Korn cũng chẳng yêu thương Tankhun như những gì mà ông đã thể hiện.

Mặc dù trong lòng khinh thường ghét bỏ Pol, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giả bộ đoan trang mỉm cười: "Xin chào. Anh đang đi đâu vậy?"

"Tôi giúp cậu Tankhun mang đồ pha sữa cho tiểu thiếu gia." Pol trả lời.

Emma lúc này mới để ý đến lon sữa trong tay Pol, mắt cô ta lóe sáng lên, trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường: "Vậy anh mau đi đi, tôi không làm phiền anh làm việc nữa."

Nói xong, Emma rời đi.

Pol tiếp tục đi về phòng Tankhun, lúc sắp tới phòng thì hắn lại gặp bác Selena, bếp trưởng trong nhà, đang đi ra từ phòng của bác sĩ nữ Anna. Pol đến gần lễ phép chào hỏi: "Bác Selena, sao bác vào gặp bác sĩ Anna vậy? Bác không khỏe ở đâu à?"

Bác Selana cười nói: "Bác không sao, chỉ là bệnh người già thôi. Vừa trái gió trở trời là mấy cái khớp nó ê ẩm nên bác đến nhờ bác sĩ Anna cho ít thuốc uống thôi."

Pol nghe bác không có chuyện gì liền yên tâm. Bác Selena nhìn lon sữa trong tay hắn liền hỏi: "Cậu mang sữa lên cho cậu chủ Porsche à? Sao không để bác pha cho?"

"Dạ không cần phiền bác đâu ạ. Cậu chủ bảo con mang lên để cậu chủ tự pha cho Porsche ạ."

"Cậu Tankhun rất là thương cậu Porsche nhỉ." Bác nghe Tankhun muốn tự tay pha sữa cho Porsche liền mỉm cười. "Thôi, cậu mang đồ về phòng đi. Bác cũng xuống nhà để chuẩn bị bữa tối cho mọi người đây. À phải rồi, lúc sáng trước khi cô Nampheung ra ngoài có làm một ít đồ ăn nhẹ, để bác dặn người mang lên cho mọi người đây."

"Vâng ạ, con chào bác." Pol tạm biệt Selena xong thì đi về phòng Tankhun.

Trong phòng, Tankhun cùng Arm đã quẩy được vài bài karaoke rồi. Tankhun thấy Pol mang sữa về liền nói: "Ối, mày đi đâu mà lâu thế?"

"Trên đường tôi gặp tiểu thư Emma và bác Selena nên trì hoãn một chút cậu chủ." Pol đặt đồ lên bàn: "Bác nói sáng cô Nampheung có làm ít đồ ăn, bác cho người mang lên giúp mình."

"Ồ vậy hả? Được rồi được rồi, lại đây ngồi chơi đi. Haizzz, nay tao chán chết. Anh Top thì sáng phải đến bệnh viện dự cuộc họp quan trọng, đến chiều mới về, không thì tao đã qua đó chơi với ảnh rồi. Hmmm, không biết tối nay tao có nên tạo bất ngờ gì cho ảnh không ta?" Tankhun hỏi Arm và Pol: "Nấu gì đó cho Top bồi bổ, hoặc là tặng hoa gì đó. Ối khó thế nhỉ, chắc để tối tao hỏi thằng Kinn coi nó theo đuổi thằng Porsche kiểu gì."

Sau khi tự lẩm bẩm lầm bầm một mình thì ba người lại quẩy tung phòng thêm một lát nữa. Thấy sắp đến giờ Porsche thức, Tankhun liền nhanh tay pha sữa cho cậu.

Không ngờ Tankhun pha sữa cũng rất thuận tay, anh nhẹ nhàng múc bốn muỗng sữa bột bỏ vào trong bình sữa, sau đó đổ nước sôi vào trong rồi nhanh chóng khuấy đều. Bỗng chốc cả căn phòng đều ngập tràn mùi thơm của sữa.

Tankhun đang khuấy nửa chừng thì liền khịt khịt mũi, anh đưa bình sữa đến gần mũi rồi ngửi thử. Sau đó mày anh hơi nhíu lại.

"Sao vậy cậu chủ? Sữa bị gì hay sao ạ?" Arm thấy Tankhun nhíu mày thì hỏi.

"Tụi mày có nghe thấy mùi sữa hôm nay có chút lạ không? Tao ngửi thì thấy nó hơi kì kì, không giống mùi sữa mà mấy hôm nay Porsche hay uống, hình như ngoài mùi vani thì còn có thêm mùi gì nữa á mà tao quên mất rồi." Tankhun đưa bình sữa cho Pol và Arm ngửi thử.

Hai người đến gần để ngửi thử, là mùi sữa bình thường thôi, rất thơm mùi vani. Pol ngửi xong liền nói: "Vẫn bình thường mà cậu chủ. Đâu có mùi gì khác đâu."

"Không lẽ tao ngửi nhầm hay sao?" Tankhun thắc mắc, anh lại thử ngửi lần nữa. Lần này vẫn vậy, có một mùi hương gì đó khác mùi vani trộn lẫn vào đây, nếu ngửi không kĩ thì có lẽ sẽ khó nhận ra.

"Tao ngửi ra mà, mùi nó lạ lắm, không thơm giống mùi sữa mà thằng Porsche hay uống. Coi nè, cái màu sữa cũng hơi là lạ nữa. Không lẽ sữa hết hạn hả ta?" Tankhun cầm lon sữa lên nhìn, còn một năm nữa mới hết hạn mà.

"Có khi nào nhà sản xuất đổi vị sữa không ta?" Pol ngơ ngác nói.

Arm liền đánh hắn một cái: "Mày ngu hả? Lon sữa này thằng Porsche dùng bữa giờ, nhà sản xuất có đổi vị thì cũng đổi lon mới chứ sao đổi lon này." Thiệt là hết nói nổi ông này mà.

Pol bị gõ một cái thì mếu máo buồn bực nhìn Arm. Arm nhìn cái vẻ mặt mếu máo của hắn thì y bất lực, gì đây, như con nít vậy. Xong cuối cùng y vẫn nhận mệnh xoa xoa cái đầu cún của Pol.

Tankhun đang sầu vì sữa mà nhìn thấy hai vệ sĩ của mình chim chuột với nhau thì ngứa cả mắt: "Hai đứa bây có thôi đi không? Thằng Pol, nãy mày lấy sữa ở đâu vậy?"

Bị Tankhun nạt nên Pol và Arm liền thôi chọc nhau, Pol nghe Tankhun hỏi liền trả lời anh: "Tôi lấy ở trên bàn ăn nhà dưới đấy cậu chủ. Lúc tôi xuống thì trên bàn đặt sẵn lon sữa cùng bình sữa nên tôi mang lên luôn."

"Ở trong nhà ăn chứ không phải ở trong phòng bếp à. Thằng Kinn nhắn cho tao nói là nó gửi Selena để trong phòng bếp để có gì Selena pha cho Porsche tại nó sợ tao quên mà ta." Tankhun thắc mắc nói.

"Chắc là bác Selena để sẵn ngoài nhà ăn để dễ kiếm ấy cậu chủ."

"Ờ." Tankhun vẫn còn băng khoăng trong lòng. Anh cảm thấy bình sữa này có vấn đề, lòng anh cảm thấy có hơi khó chịu. Tankhun là một người rất nhạy cảm, nếu như anh cảm thấy trong lòng bất ổn không yên, thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.

Hiện tại, nhìn bình sữa đã pha xong trước mắt, anh cảm thấy trong lòng hơi hoảng loạn, cảm giác nếu anh đưa cho Porsche uống bình sữa này thì sẽ xảy ra chuyện phải khiến anh dây dứt cả đời.

"Cậu chủ, tôi thấy sữa bình thường mà, chắc không sao đâu. Đây là lon sữa mà thằng Porsche vẫn hay uống mà. Chắc là cậu ngửi nhầm thôi." Arm nhìn thấy Tankhun mặt mày ngưng trọng liền lên tiếng an ủi.

"Không được, tao cứ thấy trong lòng không yên sao sao ấy. Khoan hẵng đưa bình sữa này cho Porsche uống đi. Để tao xuống hỏi Selena cho chắc ăn." Tankhun cầm bình sữa lên ngửi lại lần nữa: "Tao thật sự cảm thấy nó có mùi hương hơi lạ đó." Rồi anh mở hẵn cả lon sữa ra để ngửi: "Trong này cũng vậy, khác với sữa Porsche hay uống lắm đó. Mũi tao thính lắm, mùi gì khác thường là tao nhận ra ngay. Nhưng mà mùi này tự nhiên tao quên mất nó là gì rồi. Bực chết đi mà."

Sau đó Tankhun uống thử một ngụm sữa vào miệng, thơm thơm béo béo, mùi vani đặc trưng của sữa, nhưng do là sữa em bé nên cảm giác dịu nhẹ hơn. Nhưng ngoài vị vani thì còn một vị khác nữa, vả lần này Tankhun đã dần nhận ra đó là mùi gì. Mùi hương của những chiếc bánh hạt mà Nampheung thường làm cho mọi người ăn. Cả nhà ai cũng thích ăn nhưng trừ Porsche, cậu không bao giờ được đụng đến món bánh hạt này.

Tankhun nhận ra mùi vị gì liền cực kì giận dữ, trong sữa con nít chắc chắn không thể nào có mùi như thế này, có người đã trộn lẫn nó vào đây để hại người. Trong mắt Tankhun tràn đầy lửa giận, giận vì suýt nữa anh đã hại Porsche, giận vì suýt nữa anh đã bị người ta giá họa thành công. Trong cái nhà này vậy mà có người dám dùng anh để "mượn đao giết người".

Tankhun nghiêm trọng nghĩ ngợi. Đang định đứng lên xuống bếp thì có người gõ cửa phòng, Pol chạy ra mở cửa thì thấy là Selena, trên tay bà còn có một đĩa bánh hạt và nước trái cây.

Pol nhanh chóng bưng đồ giúp Selena, còn hỏi bà: "Sao bác không để vệ sĩ mang lên giúp mà tự mình mang lên vậy? Bác còn bị đau khớp nữa mà."

Selena mặt hơi nghiêm trọng: "Bác có chuyện muốn nói với cậu Tankhun. Cậu Tankhun có đang bận việc gì không?"

"Bác ơi, con cũng có chuyện muốn hỏi bác ạ. Bác vào đây với con đi." Tankhun đi ra mời Selena vào phòng.

Selena vừa vào phòng liền nhanh chóng hỏi Tankhun: "Cậu Tankhun, cậu đã cho cậu chủ Porsche uống sữa chưa?"

"Porsche vẫn còn chưa uống. Tại con thấy mùi vị sữa hôm nay có hơi lạ thường nên con vẫn chưa dám cho nó uống ạ. Selena hỏi vậy là có chuyện gì sao bác?"

"Lon sữa mà cậu Kinn đưa cho bác để bác pha cho cậu Porsche, bác đã để nó trong phòng bếp cùng với một bình sữa rỗng. Lúc nãy gặp cậu Pol mang sữa lên phòng nên bác nghĩ là cậu ấy đã mang lon sữa đó lên. Ai ngờ khi bác dọn tủ bếp thì phát hiện một lon sữa nằm dưới gầm tủ bếp. Bác lấy ra xem thì phát hiện đó là lon sữa mà cậu Kinn đã đưa cho bác, trên đó có ghi chú của cậu ấy nên bác phân biệt được. Cậu Pol đã mang sữa lên cho Porsche, vậy mà lon sữa vẫn còn ở đây. Bác cảm thấy có chuyện chẳng lành nên mới nhanh chóng tới đây gặp cậu." Selena kể lại chuyện, rồi bác còn nói thêm: "Bác không biết lon sữa mà cậu Pol lấy là nó ở đâu. Nhưng mà sữa của cậu Porsche tất cả đều ở phòng của cậu Kinn, vì cậu Kinn luôn muốn chính tay mình pha cho cậu ấy. Ở chỗ khác trong nhà chắc chắn sẽ không có lon sữa thứ hai. Sáng nay, cậu Kinn chỉ đưa cho bác duy nhất một lon sữa mà thôi."

Tankhun, Arm cùng Pol nghe Selena kể mà cảm thấy rất là hoang mang. Pol nói lại: "Tôi xuống thì thấy sữa để sẵn trên bàn ăn nên tôi lấy lên luôn."

Selena lắc đầu: "Bác chắc chắn bác không để nó ở bàn ăn."

Tankhun đưa lon sữa trên bàn cho Selena: "Bác, bác rất nhạy cảm với hương vị đúng không? Bác ngửi thử xem nó có gì lạ không ạ?"

Selena ngửi thử, ngửi xong bà liền sợ hãi: "Cái này.... cái này, sao trong sữa lại có mùi của hạnh nhân thế này?"

"Đúng vậy, là mùi hạnh nhân." Tankhun gật đầu, anh cũng nếm ra được, đó là mùi hạnh nhân.

"Sữa này bị người trộn bột hạnh nhân vào rồi. Sữa em bé chắc chắn sẽ không có mùi hạnh nhân. Đã có người trộn bột hạnh nhân vào đây."

Arm và Pol nghe là hạnh nhân liền cực kì sợ hãi. Sữa của Porsche lại bị trộn hạnh nhân vào, này chẳng khác nào đang làm hại cậu.

Nhà này không ai không biết Porsche bị dị ứng hạnh nhân, còn là dạng dị ứng rất nặng, chỉ cần một lượng nhỏ đã khiến cậu phải nhập viện. Có lần bọn họ đi ăn, nhà hàng quên đã để lẫn hạnh nhân vào. Tuy Porsche chỉ nếm một chút nhưng phải nhập viện gần một tuần để điều trị.

Nhớ lại hôm đó, Porsche bình thường khỏe mạnh nhưng vẫn bị quật cho suýt hôn mê, chóng mặt buồn nôn còn bị khó thở. Bác sĩ nói chỉ cần nhập viện trễ một chút là cậu liền nguy kịch. Hiện tại, mọi người không biết trong sữa bị trộn bao nhiêu bột hạnh nhân, nếu Porsche uống vào thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào. Hơn nữa, cậu còn đang trong thân thể của con nít, mà con nít thì sức đề kháng lại càng kém so với người lớn.

Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sẽ xảy ra nếu Porsche uống hết bình sữa này.

"Điều tra cho tôi. Tôi muốn biết là ai đang lộng hành trong cái nhà này. Selena, bác giúp cháu để ý người tring bếp được không ạ? Cháu phải tìm được người làm ra chuyện này. Nhưng trước hết mình cứ âm thầm thôi nha bác."

"Cậu yên tâm, để bác giúp cậu." Bác Selena gật đầu sau đó rời khỏi phòng của Tankhun.

Tankhun ngồi yên lặng trên sofa một hồi, rồi mới đứng lên pha lại một bình sữa khác bằng lon sữa mà Kinn đưa cho Selena. Sau khi chắc chắn sữa không có gì lạ thường, anh mới đi vào phòng ngủ để cho Porsche uống.

Vào phòng, thấy Porsche vẫn còn đang ngủ ngon lành thì tâm anh mới nhẹ nhõm đi một phần.

Tankhun lại gần nôi, nhẹ nhàng ôm bé bi đang ngủ say lên rồi vỗ vỗ: "Porsche, uống miếng sữa rồi ngủ tiếp nha cưng?"

"Ừm." Porsche vẫn còn ngái ngủ, Tankhun nhét bình sữa vào miệng cậu, Porsche liền uống ngon lành. Hiện tại cậu đã miễn dịch với việc bú sữa bình rồi, dù gì cậu cũng chỉ là em bé ba tuổi thôi hà, uống sữa bằng bình thì có gì mắc cỡ đâu chứ.

Chụt chụt chụt! Hức! Sữa thơm ghê á!

Sau khi Porsche uống hết sữa liền muốn ngủ thêm một chút. Đang định ngủ tiếp thì Tankhun vẫn chưa đặt cậu vào nôi nên cậu hỏi: "Anh ơi, anh đặt em vào nôi đi."

Tankhun vẫn ôm chặt cậu: "Ngủ đi, anh ôm mày một chút. Ngoan."

Tuy Porsche hơi khó hiểu nhưng vì buồn ngủ quá nên cậu nhắm mắt ngủ tiếp. Lúc sắp mơ màng thì cậu nghe loáng thoáng Tankhun nói nhỏ gì đó, nhưng sau đó cậu ngủ say mất tiêu luôn.

Tankhun nhìn bé bi trong lòng mình, anh không dám đặt cậu xuống, chỉ khi ôm cậu vào lòng thì anh mới nhẹ nhõm trong lòng.

Tankhun vỗ vỗ nhẹ lưng Porsche, nói nhỏ: "Xin lỗi mày, suýt nữa thì anh hại mày rồi."

*** Hết chương 23 ***

Yên tâm chưa mí bà? Sao tui nỡ làm khun nủ đau lòng được chứ? Yên tâm nha, Tankhun vẫn là giỏi nhất.

Hôm qua có bà còn đòi quýnh tui ớ🥲 Tui sợ đau, quýnh yêu hoi đc òi nha😘




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net