Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

"150 triệu Baht! Mẹ nó, cậu ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?" Ngài Leo ném phăng cái bảng trên tay, sau đó bỏ đi ra ngoài với vẻ mặt giận dữ.

"Là 150 triệu Baht, cậu Kinn lần này chơi lớn thật đó!" Một vị đối tác của nhà Theerapanyakul cảm thán.

"Đúng vậy, 150 triệu, gấp 10 lần cái giá ban đầu của King of Love." Một người khác cũng gật đầu tán thành.

"Đâu chỉ là 150 triệu, chúng ta còn phải tính cả ba món trang sức mà con trai cậu Kinn đã mua nó, tổng cộng lại thì cậu Kinn hôm nay đã bỏ ra hơn 200 triệu Baht. Là 200 triệu Baht đó!" Một vị ohu nhân quý phái trò chuyện với người bạn bên cạnh.

"Chưa hết, cậu Tankhun còn mua một cặp vòng gần 35 triệu Baht kia kìa. Phải nói hôm nay nhà Theerapanyakul rất chịu chơi." Người bạn kia trả lời lại.

"Làm sao mà bọn họ lại có nhiều tiền đến như vậy chứ? Chắc là lại lấy hết tiền của gia đình để đi tiêu vào những thứ không đáng rồi. Hừ, chỉ là những người thích thể hiện mà thôi." Một vị thiếu gia chưa trải sự đời của gia tộc nào đó khịt mũi khinh thường. Sau đó cậu ta bị gia trưởng của mình chửi cho một trận thật lớn.

Về cái câu hỏi tiền ở đâu ra, thì Tankhun sẽ trả lời rằng: "À, chút tiền để dành đi chơi hàng tháng í mà." Còn Kinn thì tỏ vẻ: "Nhiêu đây thì có là gì, chỉ là tí tiền riêng thôi. Ấy chết nhầm!"

Porsche trèo lên cổ nắm lấy lỗ tai của Kinn mà nhéo "mạnh": "Tiền riêng à? Để làm gì, cho ai? Nói mau!"

"Đâu đâu có tiền riêng đâu bảo bối, anh nói nhầm thôi, tiền của anh đều là của em mà, chỉ dành cho em thôi mà bảo bối." Kinn vừa chịu đau vừa đưa tay đỡ mông nhỏ của Porsche để tránh cho cậu té ngã.

"Chuyến này anh tới công chuyện với tôi!"

Sau đó cậu Kinn bị vợ nhỏ dạy dỗ một trận nhớ đời, nhưng đó là chuyện của sau này. Hiện tại thì cậu Kinn của chúng ta đang bế vợ nhỏ đi lấy những thứ mà cả hai vừa mua được, Tankhun đang theo sau bọn họ.

Ba người nhận hàng, mở ra kiểm tra, món nào cũng đẹp cả. Nhìn từ xa đã đẹp, nhìn gần lại càng đẹp hơn, nhất là đôi nhẫn mà Kinn đã mua.

Đôi nhẫn King of Love quả thật không khiến người khác thất vọng, nó được chế tác cực kì tinh mỹ, đặc biệt nhất là hai viên kim cương đỏ đính bên trên lại làm tăng thêm phần sang trọng của nó.

Porsche sờ sờ đôi nhẫn, trong lòng cảm thán nó thật đẹp. Nhưng cậu vẫn không biết tại sao Kinn lại mua bằng được đôi nhẫn này nữa.

"Kinn, anh mua này chi vậy?" Porsche thắc mắc.

"Bí mật nha bé cưng, em sẽ biết nó nhanh thôi." Kinn chớp chớp mắt.

"Ồ, anh làm em khá mong chờ đó." Bí mật à, nghe thú vị đấy.

"Đợi đến khi "ba ba nhỏ" của em trở lại là sẽ biết thôi." Kinn hôn hôn mặt nhỏ của Porsche.

Sau khi nhận xong hàng, bọn họ ra về, lúc đi thì rầm rộ, lúc về cũng gây chú ý chẳng kém, còn hơn ban đầu nữa, bởi vì các vị khách mời hôm nay đã chứng kiến được cái gì gọi là chiến thần.

Chiến thần chửi người không thô tục và chiến thần giơ bảng - bé cưng Porsche.

Chiến thần khịa người nóng máu - Tankhun Theerapanyakul.

Đặc biệt nhất, chiền thần nâng giá - Kinn Anakin Theeraoanyakul.

Sau hôm đó, người trong giới thượng lưu kết luận, không được động đến người nhà Theerapanyakul, không được động đến người nhà Theerapanyakul, không được động đến người nhà Theerapanyakul!!! Điều quan trọng phải nói ba lần. Người nhà Theerapanyakul rất đáng sợ, ngay cả bé con nho nhỏ sức chiến đấu cũng cực kì mạnh mẽ. Nếu đụng vào bọn họ, thì bạn chỉ có chết.

Nhân viên giao dịch của Mrs. Ele hai mắt hâm mộ nhìn theo bóng lưng của các phú ông nhà Theerapanyakul, mẹ nó, người gì đâu mà ngầu quá vậy? Trả một lần trả nốt hơn hai trăm triệu Baht, còn trả bằng tiền mặt nữa. Bộ nhà giàu mỗi lần đi chơi đều mang theo nhiêu đó tiền mặt bên người à?

Nhà Theerapanyakul còn thiếu người giúp việc không, cho bọn tôi tới cung phụng các ngài với. Xin hứa sẽ ngoan mà!

Mặc kệ những người khác đang nghĩ gì trong đầu, Kinn, Porsche và Tankhun đi về nhà. Lúc cả ba chuẩn bị lên xe thì bị một người to béo chạy tới chặn lại: "Cậu Kinn, cậu Kinn, xin cho tôi gặp cậu Kinn, tôi có chuyện rất quan trọng." Nhưng ông ta đã bị Big ngăn lại: "Mong ngài Richard dừng bước, cậu Kinn của chúng tôi còn phải về nhà."

"Làm ơn cho tôi gặp cậu Kinn, chỉ cần năm, à không, chỉ cần ba phút mà thôi, làm ơn. Cậu Kinn, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu." Ngài Richard vẫn không bỏ cuộc.

Big nói: "Xin ngài Richard đừng làm chúng tôi kho xử, mong ngài hãy ra về cho. Việc gặp mặt, cậu Kinn của chúng tôi đã cho người nhắn lại với thư ký của ngài, chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày khác."

"Không không làm ơn, chỉ ba phút thôi thưa cậu Kinn, chỉ ba phút thôi."

Kinn nghe ông ta la hét thì nhức cả đầu: "Nói với ông ta, hiện tại chuyện hợp tác giữa hai nhà tôi vẫn còn suy nghĩ sẽ thỏa thuận lại. Nhưng nếu ông ta vẫn còn gây ảnh hưởng thế này, thì lập tức hủy hợp tác." Anh trầm giọng nói với Arm đang giữ cửa xe.

Arm lập tức nói với ngài Richard nguyên văn câu nói của Kinn, ngài Richard lập tức lo sợ cứng họng. Các vệ sĩ khác nhanh chóng leo lên xe, chiếc xe của nhà Theerapanyakul lập tức chạy khỏi buổi đấu giá.

Về đến nhà, cả bọn vừa bước vào trong thì thấy một màn khóc lóc ăn vạ đến từ vị trí của Emma.

"Không thể không thể, các người không được đuổi tôi ra khỏi đây! Tôi là cháu gái của ông Korn, là em họ của cậu chủ các người, là vợ tương lai của cậu Kinn, các người không có quyền đuổi tôi ra khỏi đây.!" Emma quát to khi những vệ sĩ khác đem hành lí của cô ta ra bên ngoài.

"Cậu Kinn đã ra lệnh, xin tiểu thư Emma rời khỏi nơi này, đừng làm khó chúng tôi." Anh Chan đứng đối diện với Emma.

"Chát!" Emma giơ tay tát anh Chan một cái thật mạnh: "Các người thì có tư cách gì mà đuổi tôi ra khỏi nơi này? Nơi này cũng là nhà của tôi, tôi cũng là một trong những chủ nhân của ngôi nhà này. Ai cho các người cái quyền đuổi tôi khỏi đây? Anh nói là Kinn à, anh ấy muốn đuổi tôi thì anh ấy có hỏi ý kiến của ba anh ấy hay chưa? Các người nên nhớ, tôi là do chính ông chủ hiện tại của các người, ngài Korn, cho tôi vào căn nhà này ở. Và người có thể đuổi tôi đi, chỉ có mình ông ấy!" Cô ta dõng dạc tuyên bố.

Anh Chan bỗng nhiên bị một người phụ nữ tát cho một cái thì có hơi bất ngờ, thật ra anh có thể ngăn cô ta lại, nhưng bởi vì Emma là phụ nữ nên anh không thể lám thế. Anh Chan không bao giờ ra tay với phụ nữ, khi chưa cần thiết.

Nhưng Big thì khác, y vừa mới bước vào nhà liền thấy một mụ đàn bà điên khùng đánh anh Chan, rồi còn chửi anh nữa, y liền không suy nghĩ gì nhiều mà nhanh chóng chạy lại kéo mạnh Emma ra chỗ khác.

Emma bị Big kéo thì lảo đảo rồi ngã một cái thật mạnh: "Á!" Còn có cả tiếng "rắc", có lẽ cô ta đã bị trẹo chân rồi. Nếu là bình thường thì Emma có lẽ sẽ đứng vững, nhưng hôm nay vì để tạo ấn tượng mạnh, cô ta lại mang một đôi cao gót thật cao, còn Big thì sức đàn ông thường xuyên huấn luyện cao độ, lại thêm phần y đang tức giận nên dùng lực rất mạnh, khiến cho cô ta đứng không vững rồi té trẹo chân.

Big không thèm nhìn Emma một cái, y lo lắng nhìn mặt anh Chan, nguyên một dấu tay năm ngón, lại còn có một vết xước đang rỉ máu trên má phải của anh do móng tay của Emma sượt qua khiến y đau lòng quá chừng: "Anh có đau không?"

"Không sao, này có nhằm nhò gì chứ! Đến đạn tôi còn ăn vài viên rồi thì một vết xước này tính là gì. Chỉ cần em bôi thuốc cho tôi là sẽ hết nhanh thôi." Anh Chan xoa xoa đầu Big.

"Không cho nói chuyện xui rủi!" Big nhăn mặt nhéo anh Chan một cái, gì mà ăn đạn chứ, đúng là không đàng hoàng gì cả, làm y tức chết mà.

"Rồi rồi tôi không đùa em nữa!" Anh Chan cười cười lắc đầu.

Cả bọn tự nhiên bị thồn cơm chó của Chan và Big thì tỏ vẻ, quen rồi, miễn dịch rồi, ai chưa quen thì tập làm quen đi, chứ nhả chúng tôi cái gì thiếu chứ không thiếu cơm chó, nhé!

Mà Chan à, chú lớn hơn người ta cả mười lăm tuổi đấy, nên kiềm chế lại chút nha chú! Chú Chan an tĩnh lạnh lùng ngày xưa của chúng tôi đâu rồi, trả lại cho chúng tôi được không?

Big quan tâm xong anh Chan thì liền quay sang Emma mà nói: "Ai cho cô có tư cách đánh người hả? Cô có biết anh ấy là ai không mà lại dám đánh dám chửi anh ấy? Anh ấy không đánh phụ nữ, còn tôi thì trước giờ chưa ngán ai đâu!"

Nói xong, Big trước ánh mắt ngỡ ngàng ngơ ngác của mọi người mà hai tay hay vali to bự của Emma đi nhanh ra ngoài, "rầm!" một phát, cả hai vali hành lí to bự ấy đều đáp thật "nhẹ nhàng" xuống đất. Sau đó y phủi tay quay lại trong nhà, quát to đám vệ sĩ đang làm nhiệm vụ đưa Emma đi khỏi: "Có mỗi việc mời tiểu thư Emma ra khỏi nhà mà các cậu lại làm không được, lại còn để cho người ta chửi mình nữa, ngày mai huấn luyện gấp đôi cho tôi!"

"Vâng!" Các vệ sĩ xấu hổ, tại sức chiến đấu của mụ đàn bà điên kia mạnh quá chứ bộ. Đúng là đàn bà là những niềm đau mà.

"Tiểu thư Emma, ngài Korn và cậu Kinn đã dặn tôi ngay trong tối nay phải mời tiểu thư rời khỏi đây. Hiện tại tiểu thư muốn tự mình đi hay cần tôi hộ tống? Tôi sẵn lòng hộ tống tiểu thư ra khỏi nơi này một cách an toàn chỉ cần tiểu thư hợp tác với chúng tôi. Nếu không, tôi sẽ phải dùng đến biện pháp mạnh với tiểu thư, và sẽ không đảm bảo tiểu thư có lành lặn hay là không?"

Emma bị những hành động của Big làm cho sợ hãi mà quên cả đứng dậy, sau đó cô ta bình tĩnh lại thì liền quát to: "Anh, anh lại dám làm như vậy với tôi. Anh không biết gia thế của tôi à? Anh không sợ đắc tội với tôi thì sẽ không có kết cục tốt hay sao? Anh nghĩ anh là ai, anh có quyền gì mà lại làm thế với tôi? Anh thì có tư cách gì hả, vốn dĩ anh chỉ là một thằng vệ sĩ, một thằng bán cái mạng vì tiền tài, một thằng hầu đi theo người khác mà thôi!" Chửi người xong Emma liền muốn đứng dậy.

"Bốp!!!"

"Cô vừa nói cái gì? Cô nói lại cho tôi nghe xem, cô vừa mới gọi em ấy là gì?" Anh Chan ngay lúc Emma đứng lên thì tát cho cô ta một cái thật mạnh, mạnh đến nỗi những người khác cũng cảm thấy đau dùm cô ta.

Động đến anh thì không sao, nhưng đừng động đến người của anh. Xúc phạm đến người của anh, là chạm đến vảy ngược của anh rồi.

Emma bị ăn tát mạnh đến đầu ong ong, cô ta không thể tin nổi là mình bị một vệ sĩ đánh, cả đời cô ta chưa bao giờ nhục nhã thế này. Emma đang tính bạo phát thì Tankhun lên tiếng: "Có tư cách, anh Chan, Big và tất cả những người đang có mặt ở đây ngoài cô, đều có tư cách đuổi cô ra ngoài. Cô nói bọn họ là thằng hầu, là vệ sĩ quèn, là bán mạng vì tiền, ha ha ha, cho tôi xin lỗi chứ ngay cả tư cách làm thằng hầu cho nhà này thì cô cũng chẳng có đâu. Tư cách của anh Chan và Big, lớn lắm đấy, so với cô thì lớn hơn nhiều đấy. Nên tự hiểu rõ bản thân mình đi Emma à."

Emma nhục nhã hết sức, cô ta nhìn xung quanh, rồi thấy Kinn, cô ta liền tỏ vẻ đáng thương: "Kinn, tại sao anh lại đuổi em đi, em chưa làm tốt gì sao? Anh nói đi em sẽ sửa sai mà, anh đừng đuổi em đi. Chúng ta có hôn ước, em là hôn thê của anh mà. Kinn, anh đừng đuổi em đi được không?"

"Đưa cô ta ra khỏi đây đi." Kinn không thèm nhìn Emma lấy một cái, anh nói với anh Chan và Big.

"Vâng!" Anh Chan và Big lập tực kéo Emma ra bên ngoài. Emma bị kèo đi thì la hét vùng vẫy nhưng làm sao lại thoát khỏi Big và Chan được. Cô ta la hét: "Không, anh không thể làm vậy. Kinn ơi, Kinn. Mau thả tôi ra, thả tôi ra, Kinn ơi. Các người, các người sẽ phải trả giá!"

Sau đó cô ta bị Big vả Chan nhét vào xe một cách vô tình. Anh Chan hỏi Kinn vừa bế Porsche đi ra theo sau: "Đưa đi đâu bây giờ cậu Kinn?" Mụ điên này có khách sạn nào nhận không ta?

"Hôm nay Alex trực ban đúng không? Đưa đến cho cậu ta đi, nói là tôi "gửi gắm". Khách hàng đặc biệt nên chăm sóc đặc biệt tí, ai bảo lãnh cũng không cho, cứ cho cô ta trong đó cho đến khi mẹ cô ta trở về Thái Lan. À phải rồi, nói với Alex, khách hàng này miệng hơi hỗn, xử lý sao thì tùy cậu ta."

"Vâng!"

Anh Chan nhanh chóng dặn dò tài xế và hai vệ sĩ đi theo kèm Emma đưa đến đúng chỗ mà Kinn dặn. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi thật nhanh.

Cả bọn trở lại trong nhà. Ôi, ôn thần đi rồi, không khí trong lành ghê á.

Tankhun nhìn thấy Big đi vào liền chạy lại chọc y: "Ối thằng Big, nay sao hung dữ vậy? Tao chưa kịp nói gì luôn đó."

Lúc này Big mới nhận ra bản thân đã hơi quá phận liền nhanh chóng cúi đầu nhận sai: "Cậu chủ, cậu Kinn, tôi xin lỗi vì đã vượt quá giới hạn, tự quyết định cho tiểu thư Emma ạ."

Anh Chan đang muốn nói giùm Big thì Kinn lên tiếng: "Cậu không làm gì sai cả, làm vậy là đúng rồi. Lần này cậu làm rất tốt, cuối tuần này tôi cho cậu nghỉ hai tuần, cậu cùng anh Chan đi du lịch đi. Đã lâu rồi hai người chưa đi đâu xa mà." Lần trước Big cứu Porsche, Kinn vẫn để trong lòng, hiện tại cũng đến lúc trả ơn cho Big rồi. Không biết khi nào mới có đám cưới của hai người này đây? Anh Chan có hơi già rồi đó, còn chưa chịu kết hôn khéo Big lại chê đấy.

"Cậu, cậu Kinn, này, ...." Big bị nói đến đỏ cả mặt.

"Cảm ơn cậu Kinn." Anh Chan thì đồng ý rất lẹ.

Sau đó mọi người tự mình về phòng mà ngủ. Porsche và Kinn nhanh chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi ôm nhau đi ngủ. Trước khi ngủ, Porsche hỏi Kinn: "Anh đưa Emma đến chỗ Alex thật à?"

"Ừ! Đưa đến đó là tốt nhất. Dù gì cũng là người bị điên đi lạc, đưa đến đó cho họ giúp đỡ đi." Kinn cười cười.

"Anh xấu xa thật đấy. Chắc cô ta và mẹ cô ta sốc lắm nhỉ. Con gái mình, vừa về nước, lại phải dạo một vòng trong đó. Dù cho sau này có nói gì thì cũng là một vết nhơ rồi." Porsche cười khúc khích.

"Do cô ta đáng bị như thế. Làm bảo bối anh khóc, như vậy là quá nhẹ với cô ta rồi." Kinn hôn hôn bé con của anh: "Thôi trễ rồi, ngủ thôi em."

"Ngủ ngon nha Kinn!" Porsche hôn môi Kinn một cái chụt, sau đó tìm một chỗ thoải mái trong lòng anh mà nằm ngủ.

***

Emma hai bên đều bị kẹp bởi vệ sĩ cao to: "Các anh muốn đưa tôi đi đâu? Có tin tôi báo cảnh sát các anh bắt cóc không? Ba mẹ tôi mà biết các anh làm như vậy thì các anh sẽ gặp chuyện đó. Mau đưa tôi trở về!"

"Ồn quá, mau làm cô ta im miệng đi!" Tài xế trầm giọng nói.

"Anh, các anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!"

Một vệ sĩ điểm nhẹ vào người cô ta, khiến Emma bỗng nhiên câm miệng. Cô ta trừng mắt ú ớ.

"Tiểu thư à, đừng chống cự nữa, cô không trở về được đâu. Và cũng không cần cô phải bào cảnh sát đâu, vì nơi chúng ta sắp tới có liên quan đến bọn họ đó." Một anh vệ sĩ khuyên nhủ.

Cái gì?

Một lát sau, xe dừng, hai vệ sĩ kéo Emma xuống xe, cô ta ngước lên nơi mà mình bị đưa đến. Chỉ thấy là một tòa nhà cao to sừng sững, đèn đóm sáng trưng, đầy mùi của chính nghĩa.

Cục cảnh sát Bangkok.

Cái pdiu3kruidbzmbuushueh***********!!!

*** Hết chương 28 ***

Bất ngờ chưa mấy bà dà🤡🤡🤡 Tui ngoi lên đăng chương mới cho mấy bà nè😊😊😊

Nhưng mà chắc lỗi ct nhiều lắm ớ tại viết vội á. Một ngày đẹp trời tui sẽ beta đàng hoàng🥲🥲🥲 nên  kệ nó đi nha😚😚😚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net