Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

"Reng!!!" Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng tối đen chỉ còn độc một nguồn sáng nhu hòa đến từ chiếc đèn ngủ.

Một cánh tay vươn ra từ ổ chăn ấm áp, cánh tay ấy mò mẫm một lúc rồi đụng tới chiếc điện thoại trên chiếc tủ đầu giường. Sau đó cánh tay ấy cầm điện thoại đang reo inh ỏi lên, bắt máy, nói với người bên kia điện thoại bằng một giọng ngái ngủ cộc cằn: "Mẹ, biết giờ là mấy giờ rồi không mà gọi điện thoại cho tôi?"

"Cậu Kinn thân yêu của tôi, nhà cậu không có đồng hồ hay sao mà hỏi tôi bây giờ là mấy giờ. Nhưng mà nếu cậu đã hỏi thì tôi xin thưa, bây giờ đã là 0 giờ sáng, tức là đúng 12 giờ đêm, và là cái giờ thứ hai mươi tư trong ngày ạ thưa cậu Kinn." Nghe giọng nói thì bên kia đầu dây là một người đàn ông còn trẻ, và hắn ta còn có chút ngả ngớn.

"Này Alex, tôi không đùa với cậu đâu? Gọi điện thoại giờ này cho tôi làm gì? Chuyện quan trọng thì mau sủa, không thì tôi cúp máy đây." Kinn nghe tên kia đùa giỡn thì nhíu mày định cúp điện thoại.

"Ấy ấy thôi mà thôi mà, đùa tí làm gì căng. Tôi gọi cho cậu giờ này là vì tôi không ngủ được nên muốn tâm sự với cậu Kinn thân yêu đấy mà. Đừng giận hen!"

Kinn nhức nhức cái đầu, cái tên điên này, nửa đêm gọi cho anh chỉ để nói nhăng nói cuội như làm phiền anh và bảo bối ngủ thôi à? Bộ tra án nhiều quá nên thần kinh không ổn định rồi à.

"Cậu có điên không hả? Mắc gì cậu không ngủ được rồi cậu lại gọi cho tôi để tâm sự? Tra án nhiều quá nên bất ổn à? Cậu không ngủ được thì cũng đừng làm phiền tôi và bảo bối ngủ chứ. Có tin ngày mai tôi cho người đến dọn ổ của cậu không?"

Kinn vừa nói chuyện điện thoại với âm lượng thật nhỏ để tránh làm cho Porsche thức giấc, vừa dùng tay vỗ vỗ nhẹ lưng Porsche để dỗ cậu ngủ.

Vốn dĩ anh định ra ngoài ban công để nghe điện thoại, nhưng bé bi lại nằm trong lòng của anh, còn ôm chặt tay của anh mà ngủ ngon lành, nên Kinn không thể kéo cái tay ra để mà ngồi dậy.

"Khoan nào khoan nào, nghe tôi nói hết cái đã rồi hẵn cúp máy nè, lâu ngày không gặp cậu Kinn vẫn nóng tính như xưa nhỉ? Bảo bối à, bé cưng Porsche à, lâu rồi không gặp cậu ấy, bữa nào tôi hẹn bé cưng đi ăn đây, mặc kệ cậu." Alex vẫn còn rất nhây, có vẻ hắn ta chẳng sợ Kinn một chút nào cả: "Người ta mất ngủ có một phần do cậu Kinn mà, cậu Kinn phải chịu trách nhiệm đó nha~ ~ ~"

Soạt!

Kinn nghe cái cách nói chuyện kéo dài như nhõng nhẽo của Alex thì cả người nổi da gà, sau lưng lạnh toát.

Mẹ nó, tối rồi đừng nhát ma người ta chứ.

"Con mẹ nó Porsche là của tôi đấy nhá, có nghe câu không được động vào vợ của bạn chưa? Tôi đập cậu bây giờ. Cậu mất ngủ thì liên quan mẹ gì đến tôi. Cậu phải là người chịu trách nhiệm mới đúng, vốn dĩ tôi đang ngủ rất ngon. Và hiện tại do cậu, Alex, cậu khiến tôi tỉnh ngủ rồi. Cái ổ của cậu ngày mai sẽ tiếp đón vài người của tôi rồi. Tôi không ngại đập nhà của cảnh sát đâu!" Kinn nghiến răng nghiến lợi nói. Anh có hơi nghi ngờ năm đó mình đã kết nhầm bạn tồi.

"Mẹ, bạn bè như hạch! Lâu lâu gọi hỏi thăm không cảm ơn thì thôi đi, có cái căn nhà nhỏ ấm áp của người ta mà suốt ngày cứ đòi dọn hoài. Cậu còn có trái tim không? Cái ổ nhỏ của tôi có gì khiến cho cậu hứng thú à mà sao cứ đòi dọn nó thế. Tôi chỉ có mỗi căn nhà nhỏ đó để cưới vợ thôi đấy, vậy mà suốt ngày bị một người ở biệt phủ như cậu đòi dọn. Cậu còn có lương tâm không hả đồ tư bản chết tiệt kia? Cậu chỉ biết bóc lột người nghèo khổ như tôi mà thôi!" Alex bên kia cũng nghiến răng không kém.

"Tôi không có trái tim thì cậu đã bị ăn vài viên kẹo đồng của tôi rồi đấy biết không? Cậu nói gì, cậu nghèo khổ á hả? Cậu, Alex Ritthirong Rueng, con trai thứ của gia tộc Rueng, một trong những gia tộc đứng đầu giới bạch đạo ở Thái Lan, tài sản của cậu cũng chẳng thua gì tôi. Một tháng cậu còn có thể bỏ ra vài triệu Baht chỉ để cày game, vậy mà cậu nói cậu nghèo. Cậu nghèo vậy thì đống tiền cậu cày game đó đâu ra? Rồi cái gì là ổ nhỏ, căn nhà nhỏ? Cái căn nhà nhỏ của cậu nó nằm ngay trung tâm Bangkok, bước ra ngoài đường là có đủ siêu thị khu vui chơi nhà hàng quán bar, tất cả mọi thứ. Nhà cậu không lớn đâu, nó chỉ rộng gần hai ngàn mét vuông và nằm trên một cái khu đất rộng hai mươi mốt héc - ta mà thôi, nó nhỏ lắm, nhỏ như cái ổ chó vậy. Rồi cậu muốn cưới vợ à? Tôi xin lỗi, cái thân cậu thì chỉ có gả cho anh chàng nào đó để làm vợ cho người ta thôi, chứ không ai dám gả con gái cho cậu đâu nên đừng có mơ tưởng!!!"

"Mẹ nó Kinn nay cậu chán sống à......"

Và sau đó, Alex cùng Kinn chửi nhau qua điện thoại hơn nửa tiếng, đến độ mà Porsche phải ngọ nguậy tỉnh dậy hỏi: "Kinn ơi, sao nói điện thoại lâu quá vậy? Có chuyện gì quan trọng cần phải xử lý à anh?"

"Không có gì đâu bảo bối, em ngủ tiếp đi. Chỉ là một tên điên rãnh rỗi làm phiền anh mà thôi. Anh ra ngoài ban công nói chuyện một lát rồi vào ngủ với em tiếp." Kinn nhăn mày, đánh thức bảo bối rồi.

"Vậy anh mau mau vào ngủ với em nha. Anh kệ tên điên đó đi, nó làm phiền anh thì anh gọi điện thoại báo cảnh sát đi, báo cho Alex đấy, để anh ấy phạt bọn chúng." Porsche mơ mơ màng màng nói.

Kinn nghe cậu nói thì nhịn cười, tên điên đó là Alex mà em đang nói đấy. Anh đứng lên, đắp chăn lại đàng hoàng cho Porsche, hôn hôn trán cậu một cái rồi đi ra ngoài.

Kinn có hơi mệt mỏi, anh không ngờ anh lại nói chuyện điện thoại một cách vô bổ với một tên ất ơ rãnh rỗi chỉ để chửi lộn với nó. Đúng vậy, anh đã bỏ mất giấc ngủ ngon của mình chỉ để chửi lộn với một tên cảnh sát bị ấm đầu. Kinn cảm thấy đầu mình cũng ấm không kém người ta.

"Rốt cuộc cậu gọi cho tôi là có chuyện gì muốn nói? Cậu lo trả lời cho thật cẩn thận, vì cậu đã làm cho Porsche thức giấc, và làm tôi mất ngủ. Cậu mà không nói năng đàng hoàng thì tôi sẽ nói với ba của cậu rằng tháng trước cậu đã lấy mười triệu Baht của ông ấy để mua xe mới, và chiếc xe đó đang ở chỗ tôi. Cậu không phiền khi tôi giúp cậu chuyển chiếc xe ấy về cho ông già nhà cậu nhỉ?" Kinn cười gằng đe dọa, chơi với anh, cậu còn non lắm.

"Thằng Kinn kia, cấm cậu nói cho ông già tôi biết đó. Mẹ, lớn rồi mà còn chơi mách phụ huynh, tôi khinh bỉ cậu." Alex bên kia cuối cùng cũng chịu thua: "Không đùa với cậu nữa. Người hôm nay vệ sĩ cậu đưa đến, tiểu thư Emma Titus gì đấy, cô ta có bệnh hoang tưởng à? Mẹ, cô ta la hét điên khùng cả buổi trời làm cho cả cái cục cảnh sát bọn tôi đều mất ngủ đây này."

"Thì cậu làm cho cô ta im mồm lại thôi. Chẳng phải mấy việc làm cho người khác câm miệng thì cậu Alex rành lắm à? Sao nào, nay lại chịu thua một người phụ nữ à?"

"Nào có, chỉ là tôi nghe cô ta nói cái gì mà cô ta là hôn thê của cậu, rồi mẹ cô ta là dì ruột của cậu, rồi gì mà động vào cô ta là chúng tôi sẽ phải trả giá, rồi một đống cái khác làm tôi có hơi ngại ra tay í mà." Alex cười hề hề: "Cô ta là hôn thê của cậu à? Vậy cậu nhường bé cưng Porsche lại cho tôi được không?"

"Biến giùm! Cấm động vào Porsche, tôi sẽ quăng cậu ra Thái Bình Dương cho cá ăn đấy!" Kinn gằn giọng: "Alex cậu cũng có lúc thương hoa tiếc ngọc à, hay là cậu chỉ muốn nhiều chuyện thôi? Vệ sĩ của tôi đã nhắn lại lời tôi cho cậu rồi nhỉ, cứ làm theo vậy đi là được. Tôi cúp máy đây, không nói chuyện với tên điên là cậu nữa." Kinn cúp máy cái rụp, rồi anh nghĩ nghĩ gì đó liền mở điện thoại lên lại, nhắn một cái tin nhắn.

"Hừ, cho cậu thèm muốn bảo bối của tôi!"

Sau đó anh xoay người trở về phòng, leo lên giường nằm xuống. Kinn vừa nằm xuống thì bé mèo nhỏ Porsche liền lăn vào lòng anh lập tức, còn đưa hai tay nhỏ ôm chặt cánh tay của anh. Kinn ôm cậu vào lòng, kéo chăn lại đắp kín cho cả hai, nhắm mắt lại, đi ngủ.

Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng sáng lên, trên màn hình hiển thị một giao diện của ứng dụng tin nhắn. Một tin nhắn vừa được gửi tới, là của Arm với nội dung là "Vâng cậu Kinn!", nó trả lời cho tin nhắn trước đó của Kinn.

Chỉ thấy tin nhắn trước đó của Kinn là: "Sáng mai cho người gửi chiếc Maserati màu xanh của Alex đến nhà Rueng đi. Nhớ là phải gửi trực tiếp cho chú Sakda, nói với chú là xe này của con trai chú mua để tặng chú, gửi nhờ ở nhà chúng ta, bây giờ gửi lại cho Alex. À phải, sẵn hỏi thăm sức khỏe chú Sakda giúp tôi luôn."

***

Cục cảnh sát Bangkok, nhà giam tạm thời.

"Nghe rõ chưa? Có cần tôi cho cô nghe lại hay không?" Alex mỉm cười quơ quơ điện thoại với Emma đang bị nhốt bên trong nhà giam.

Emma vốn dĩ đã bị các vệ sĩ làm cho câm miệng, nhưng Alex cần nói chuyện với cô ta nên đã giải huyệt đạo cho cô ta để cô ta nói chuyện tạm thời. Ba cái vụ điểm huyệt này nọ hắn rành lắm, vì hắn có một ông chú họ gốc Hoa biết về mấy cái này mà.

Ai ngờ Emma cả quá trình đều toàn thấy la với hét làm người ta nhức cả đầu, hại hắn với những đồng nghiệp trực ban không ai ngủ nổi, nên Alex lại đành phải xử lý cô ta thôi.

Cô muốn nghe điện thoại của Kinn à, tôi cho cô nghe, cô muốn xác định Kinn có phải đang đùa không à, tôi cho cô xác định, cô muốn la hét à, tôi chiều cô luôn, cho cô la hét đã đời luôn. Alex cảm thấy mình là một người đàn ông rất biết chiều chuộng phụ nữ, hắn mới không ghi thù cô ta làm mất giấc ngủ của hắn đâu. Hắn quyết định làm phiền Kinn thôi.

Bạn bè như hạch!

Nói chuyện điện thoại xong với Kinn, Alex nhìn đồng hồ, một giờ sáng, đã đến lúc cho những thứ cần im lặng phải im lặng rồi. Alex mở của phòng giam, tiến tới chỗ Emma đang ngồi, cô ta làm điên làm khùng nhiều quá nên bị còng tay vào trong tường. Hiện tại cô ta vẫn đang la hét không ngừng.

"Câm miệng trước khi tôi tức giận nào cô gái." Alex cười cười.

Emma trừng mắt nhìn Alex: "Một tên cảnh sát quèn như anh thì làm gì được tôi? Tôi cho anh biết, ba tôi chính là gia chủ của nhà Titus đấy, ông ấy quen với cục trưởng cục cảnh sát nơi đây đấy. Nếu để ba tôi biết anh nhốt tôi ở đây, anh có thể sẽ bị đuổi việc." Cô ta đe dọa.

Alex cười khẩy: "Ba cô quen cục trưởng à, ôi tôi sợ quá cơ." Hắn làm bộ sợ hãi, sau đó bỗng nhiên tiến sát lại gần Emma, mặt đối mặt với Emma, hắn ta bỏ đi nụ cười ngụy trang từ nãy đến giờ, nhìn Emma bằng một ánh mắt băng giá giết chóc: "Sao tôi lại không biết ba của tôi lại quen biết ba của cô ấy nhỉ?"

Emma biến sắc, Alex nhìn vẻ mặt của Emma thì vui vẻ: "Từ bây giờ đến khi cô được bảo lãnh, cô không nên la hét nữa đâu. Nếu không thì tôi khó mà bảo đảm tôi không làm gì cô."

Emma còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Alex thì cả người bỗng chốc lạnh run, một nỗi sợ hãi len lỏi từ dưới chân lên khắp cơ thể cô ta. Cô ta cảm thấy như mình đang bị một con quái vật khát máu theo dõi, nó như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, nhưng cô ta không thể chạy khỏi nó. Con quái vật ấy càng ngày càng tiến gần đến chỗ Emma, sau đó cô ta trơ mắt nhìn thấy bản thân mình bị con quái vật đó nuốt thẳng vào trong bụng.

Alex nhìn Emma đang run bần bật đến đổ mồ hôi liền cười khinh bỉ, đợi đến lúc đã đủ rồi, hắn búng tay một cái, Emma liền từ trong cơn ác mộng tỉnh lại. Cô ta thở dốc thật mạnh, cả người run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi đến ướt nhẹp như vừa được vớt từ hồ nước ra.

Alex bước đi ra ngoài, khóa cửa phòng giam lại, để mặc Emma một mình bên trong.

Khi Emma tỉnh táo lại, cô ta muốn kêu cứu, nhưng mãi vẫn không thể mở miệng.

Emma kinh hoàng phát hiện, cô ta không thể nói chuyện được nữa.

***

"Kinn ơi Kinn à, dậy đi anh ơi! Bụng nhỏ của em nói là nó đói rồi, Kinn ơi pha sữa cho em uống đi Kinn ơi." Em bé Porsche sáng sớm vừa thức giấc liền trèo cả thân mình lên người của Kinn, rồi đưa hai tay nhỏ nắn nắn hai má của Kinn, bi ba bi bô gọi anh thức dậy.

"Kinn ơi Kinn à, Kinn à Kinn ơi, cậu Kinn yêu quý ơi, daddy của Porsche ơi, Porsche đói bụng rồi nha." Porsche tự mình đùa Kinn đến vui vẻ, còn tự hát một bài hát mang tên "Kinn ơi dậy đi".

Có lẽ tối qua bị bạn tồi làm phiền nên Kinn ngủ không đủ, anh vẫn còn ngủ rất say. Porsche nắn hai má của anh đủ rồi liền chuyển qua bóp bóp cái mũi của Kinn, ôi mũi của Kinn cao thật ó. Rồi cậu cũng xoa xoa mũi nhỏ của mình, hì hì, của cậu cũng rất cao đó nha.

Porsche tiếp tục sờ sờ cặp chân mày của Kinn, dày ghê á, nói thiệt chứ cậu vẫn rất ấn tượng với chân mày của Kinn nha, đặc biệt thật sự. Porsche vừa sờ sờ chân mày của Kinn vừa suy nghĩ, sau này cậu với Kinn mà có bé con, không khéo bé con lại có cặp chân mày y chang Kinn luôn quá, chắc là đáng yêu lắm nhỉ.

Xoa xong chân mày, Porsche lại khám phá đến đôi môi của Kinn. Mềm mềm lành lạnh thích ghê. Porsche còn chơi xấu nắn hai má của Kinn lại khiến môi anh chu chu lên, Porsche cười khúc khích, đáng yêu quá chừng. Bé bi nắn nắn xong cũng chu môi nhỏ lên mà ịn một nụ hôn lên cái miệng đang chu ra của Kinn.

Đang chơi vui vẻ thì Kinn mở hai mắt ra, giọng nói trầm thấp quyến rũ trêu chọc bé cưng của mình: "Chơi vui không bảo bối?"

Porsche hết cả hồn, nhìn lại thì thầy Kinn đang cười cười nhìn mình, cậu nhanh chóng nhõng nhẽo: "Anh dậy rồi hả? Em gọi anh quá trời mà anh không chịu thức mà, nghe nè, bụng nhỏ kêu rột rột rồi, nó nói là nó đói lắm luôn á!" Vừa nói vừa vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.

Kinn bật cười ngồi dậy, ôm lấy bé con trong lòng rồi xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu: "Bụng nhỏ đói rồi ư? Vậy mình đi đánh răng rồi xuống ăn sáng nha em?"

"Ok!"

Sau đó Kinn ôm Porsche vào toilet, chuẩn bị sẵn sàng bàn chải đánh răng cho cậu. Kinn và cậu cùng nhau đánh răng. Nhìn vào gương, một lớn một nhỏ đều có một vòng bọt trắng ngoài miệng trông rất buồn cười, Porsche kìm lòng không được liền cười phụt một cái. Kinn xoa xoa đầu nhỏ của cậu: "Đánh răng đàng hoàng nào."

Đánh răng xong, rồi rửa mặt, sau đó đi vệ sinh, xong xuôi, cả hai thay đồ, rồi xuống nhà ăn sáng.

*** Hết chương 29 ***


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net