Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

Hôm nay, nhà Theerapanyakul có một buổi từ thiện tại cô nhi viện Thinnakorn.

Kinn, Porsche cùng Vegas và Pete là người đại điện gia tộc đến buổi từ thiện. Buổi từ thiện này nhằm thăm hỏi cũng như tặng sách vở, đồ dùng học tập cùng quần áo cho các bé tại cô nhi viện để chuẩn bị cho ngày tựu trường sắp tới.

Cô nhi viện Thinnakorn do mẹ của Kinn, bà Pensri Naowarat Theerapanyakul, thành lập vào hơn hai mươi năm trước nhằm cưu mang những đứa trẻ bất hạnh bị bỏ rơi, để mang lại cho những đứa trẻ ấy một mái nhà ấm áp, một nơi để trưởng thành, một ngôi nhà để trở về. Trong khoảng thời gian hoạt động lâu dài của mình, cô nhi viện Thinnakorn đã cưu mang hơn năm trăm đứa trẻ với nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Tại Thinnakorn, những đứa trẻ sẽ được chăm sóc và giáo dục đầy đủ như bình thường, nhà Theerapanyakul đã tài trợ mọi chi phí từ ăn uống cho đến sinh hoạt ngày thường, đi học, kiểm tra sức khỏe hằng năm cho những đứa trẻ tại Thinnakorn cho đến khi đứa trẻ đó hai mươi tuổi, đã thành niên và có thể tự kiếm tiền lo cho bản thân mình.

Khi bà Pensri còn sống thì Thinnakorn nằm dưới sự điều hành của bà, hiện tại thì do Kinn quản lý. Hằng năm, Kinn đều dành ra ba lần để làm từ thiện tại cô nhi viện, vào dịp Tết Nguyên Đán, ngày tựu trường, và vào dịp Giáng Sinh. Anh luôn duy trì hoạt động từ thiện của mình vừa để giúp đỡ cho những đứa trẻ có hoàn cảnh đáng thường, vừa để tiếp tục thực hiện ước muốn giúp đỡ người khác lúc sinh thời của mẹ anh, còn để tích phúc đức cho bản thân và gia đình. Kinn luôn biết rằng, con đường của người nhà anh theo nó không tốt đẹp gì cho cam, thậm chí phải nói là không lương thiện. Chính vì vậy anh luôn muốn làm nhiều việc để tích đức, cũng như cầu phúc để người thân và con cháu của anh sau này được sống tốt đẹp.

Cô nhi viện Thinnakorn cách chính gia khoảng nửa tiếng đi đường. Nó tọa lạc tại một khu phố khá yên tĩnh, tuy nhiên an ninh nơi đây vẫn rất đảm bảo, bởi vì đối diện nó là sở cảnh sát địa phương. Gần nơi đây còn có cả trường học, trung tâm mua sắm, công viên, bệnh viện, nói tóm lại là một khu phố cực kì tiện ích và đáng sống.

Hai chiếc xe ô tô cùng với hai chiếc xe tải lớn chạy vào cổng cô nhi viện Thinnakorn. Kinn và Porsche bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, Vegas và Pete thì bước xuống từ chiếc xe thứ hai. Hai chiếc xe tải phía sau đều là quần áo, cặp sách, đồ dùng học tập và các món quà bánh để tặng cho những đứa trẻ trong cô nhi viện. Arm, Pol cùng Big chỉ huy những người khác mang đồ xuống xe.

Một người đàn ông tầm ba mươi tuổi bước đến chào đón Kinn. Y nhìn trông rất ôn nhu nhã nhặn, là kiểu người ấm áp tựa như anh trai nhà bên vậy.

"Cậu Kinn, cậu Vegas, cảm ơn vì lòng nhân hậu của các cậu. Tôi thay mặt cho những đứa trẻ ở cô nhi viện này cảm ơn những món quà của các cậu, tôi chắc rằng bọn trẻ sẽ rất thích." Người đàn ông cười nhẹ và bắt tay với Kinn cùng Vegas.

"Không cần cảm ơn, đây là việc mà chúng tôi cần làm, viện trưởng Hisoka." Kinn cười nhẹ chào hỏi lại.

Viện trưởng Hisoka mời mọi người vào sảnh trong mà ngồi. Sảnh trong rất rộng rãi và thoáng mát, xung quanh còn bày trí rất nhiều tranh vẽ đáng yêu, những món đồ chơi xinh xắn của trẻ con, có thể thấy đây là nơi vui chơi thường ngày của những đứa trẻ nơi đây. Hiện tại trong sảnh chỉ có Kinn bọn họ, mấy đứa trẻ thì đang ở trong sân chơi đùa.

"Hiện tại cô nhi viện đang nuôi nấng một trăm hai mươi đứa trẻ trong độ tuổi từ vài tháng đến hai mươi tuổi. Năm nay có năm đứa trẻ đã được hai mươi tuổi, mười đứa trẻ sắp thi đại học, mười lăm đứa trẻ trong độ tuổi từ ba đến năm tuổi, ba đứa bé sơ sinh, và những đứa trẻ còn lại đều là từ sáu tuổi tới mười bảy tuổi. Do hôm nay là cuối tuần nên những đứa trẻ đều có mặt tại cô nhi viện. Chúng nó nghe được là có người nhà Theerapanyakul đến tặng quà nên rất nôn nóng mong chờ mọi người đến. Tôi đều cho chúng nó ra sân để chơi đùa hết rồi."

"Cũng tốt, vậy là tất cả đều được trao tận tay những món quà này." Kinn gật gật đầu.

Hisoka cười: "Đúng vậy. À phải rồi, đây có lẽ là tiểu thiếu gia Porsche đúng không? Tôi có nghe nói về hôm đấu giá của Mrs. Ele vừa rồi, cậu Kinn đã dắt theo tiểu thiếu gia của mình. Mọi người nói tiểu thiếu gia rất đáng yêu, có lẽ là đứa bé này đúng không?"

"Đúng vậy, đây là Porsche, người quan trọng nhất của tôi." Kinn gật đầu khi nghe Hisoka hỏi.

"Được rồi, chúng ta hãy nói một chút về sinh hoạt của những đứa trẻ trong thời gian vừa qua, sau đó cậu Kinn, cậu Vegas hãy ra ngoài và tặng quà cho bọn chúng." Hisoka đưa nước cho mọi người rồi ngồi xuống đối diện.

Trong lúc mọi người đang nói về chuyện ở cô nhi viện Thinnakorn thì Porsche ngồi trong lòng Kinn buồn chán nhìn xung quanh. Nghe bọn họ nói chuyện làm cậu buồn ngủ muôn chết, cậu chỉ muốn chạy vòng vòng để tham quan xung quanh mà thôi. Nhìn nhìn ngoài sân mấy đứa nhỏ đang chạy vòng vòng chơi mấy đồ chơi xung quanh làm cậu có chút ngứa ngáy. Cái bập bênh kia nhìn thú vị ghê, cả cái xích đu kia nữa, rồi cả cái cầu trượt cao cao kia, nhìn cái nào chơi cũng vui hết trơn. Lát cậu phải rủ Kinn chơi cùng mới được, Porsche nghĩ ngợi.

Đang lúc buồn chàn nhìn xung quanh thì Porsche nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ đang núp bên cửa phòng mà nhìn bọn họ. Bị Porsche nhìn thấy thì cái đầu nhỏ kia rụt lại, sau đó lại ló ra mà nhìn nhìn một chút.

Porsche nhìn nhìn, là một bé trai nho nhỏ xinh xinh cỡ ba hai ba tuổi, nhìn trông rất đáng yêu. Đứa bé đó nhìn cậu, cậu cũng nhìn lại đứa bé, ban đầu đứa nhỏ bị cậu nhìn thì còn nhút nhát rụt rụt cái đầu lại. Sau đó có lẽ thấy cậu cũng là một đứa bé cùng tuổi nên bé con kia ngượng ngùng nở nụ cười với cậu. Porsche có chút bất ngờ, nhóc con này cười lên còn rất đáng yêu đấy, cậu liền không keo kiệt mà tặng lại cho bé con kia một nụ cười thật tươi, còn đưa tay lên vẫy vẫy đứa bé kia.

Đứa bé bị nụ cười của cậu làm cho ngơ ngẩng, sau đó liền bị cái vẫy tay cảu Porsche làm cho bối rối. Bạn nhỏ dễ thương kia là đang chào bé, muốn làm quen với bé à?

Kinn đang nói chuyện với Hisoka thì thấy Porsche giơ tay ra vẫy vẫy như đang chào hỏi với ai đó. Kinn nhìn theo hướng Porsche đang vẫy tay thì thấy một bé trai đang ngại ngùng đứng ngoài cửa. Bé trai thấy Kinn nhìn mình liền giật mình rồi lại nhanh chóng chạy mất tiêu luôn.

Porsche đang vẫy tay thì thấy người ta chạy mất, cậu ngơ ngác, bộ trông cậu đáng sợ lắm hay sao mà bé con kia giật mình chạy mất tiêu vậy? Cậu còn chưa kịp làm quen với người ta mà.

Không biết tại sao khi vừa mới nhìn thấy cậu bé này, Porsche liền có một cảm giác thân thiết đến khó tả với đứa bé, rồi lại nhìn đến nụ cười ngượng ngùng của bé con thì hảo cảm của cậu với bé con lại càng nhiều hơn nữa. Cậu rất muốn làm quen và nói chuyện với cậu bé kia. Ai ngờ mới vừa đưa tay chào thì làm cho người ta sợ đến chạy mất.

Porsche ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của đứa bé, Kinn thì nhìn cậu: "Sao vậy Porsche?"

"Ngoài kia vừa có một bé trai đứng nhìn chúng ta. Em vừa chào cậu bé thì cậu bé chạy mất tiêu rồi. Bộ trông em đáng sợ lắm hả?" Porsche hơi hơi nghi ngờ bản thân.

"Nào có, em rất đáng yêu đó. Anh cũng nhìn thấy đứa bé kia, có lẽ nhóc con thấy anh nhìn nó nên nó chạy mất rồi." Kinn có chút ngượng ngùng nói. Đúng vậy, là sau khi nhìn thấy anh thì nhóc con kia mới giật mình chạy mất. Bộ anh đáng sợ lắm à?

"Thì ra là tại anh dọa người ta. Em nói mà, sao mà em lại có thể đáng sợ như thế chứ. Thì ra là do anh làm người ta chạy mất." Porsche khinh bỉ: "Em muốn đi tìm bé con kia chơi." Porsche nói rồi muốn nhảy xuống khỏi người Kinn.

Đang chuẩn bị chạy ra ngoài tìm người thì Porsche nhìn thấy cậu bé kia chạy trở lại, trong tay cậu bé hình như còn ôm thêm cái gì đó.

Cậu bé chạy tới cửa phòng thì thấy Porsche đang đứng đó nhìn mình, ban đầu cậu bé có chút giật mình dừng lại, sau đó cậu bé ngại ngùng đi đến gần Porsche, đưa đồ trong tay cho Porsche, và nói bằng một giọng sữa ngại ngùng: "Xin chào cậu, mình, mình là Hassan. Dế nhỏ này là mình tự làm, tặng cho cậu này."

Nói xong, mặt nhỏ của cậu bè liền đỏ như quả táo chín.

Porsche nhìn chú dế được đan bằng lá cây trong tay bé trai, nho nhỏ xinh xinh, tuy rằng có vài chỗ còn đan hơi lỏng nhưng vẫn rất là đẹp. Có thể thấy đúng như bé trai nói, đây là do bé trai tự đan.

Porsche nhìn đứa nhỏ tuy ngại ngùng nhưng vẫn mong chờ mình nhận chú dế nhỏ của bé thì liền cầm chú dế nhỏ lên cười nói: "Dế nhỏ rất đẹp, cảm ơn cậu nha Hassan, mình là Porsche."

Hassan thấy chú dế nhỏ của mình đã được người ta nhận lấy, còn được khen đẹp liền vui vẻ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười thật là tươi.

Lúc này Porsche mới giật mình phát hiện, dung mạo của bé con trước mặt này, giống hệt như cậu hiện tại. Đúng vậy, cậu bé với Porsche cực kì giống nhau, là kiểu giống mà khi hai bé con đứng chung, người không biết còn nghĩ đây là đôi anh em song sinh ba tuổi đấy. Nếu tìm điểm khác thì có lẽ là tròng mắt của bé trai trước mặt có màu xanh dương của người phương Tây.

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Porsche là: "Ối, em trai thất lạc của tôi!"

*** Hết chương 31 ***

Đoán xem bé con Hassan sẽ có thân phận gì nhoa😘😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net