Chương 7 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

Kinn đưa Porsche xuống công viên phía dưới đi dạo. Nơi bệnh viện cậu đang ở là bệnh viện phục vụ cho những người có địa vị cao trong xã hội Thái Lan, nói theo cách của Porsche là có tiền có quyền và tiền của họ xếp lại thành cọc có thể đập chết chúng ta. Vì vậy nên công viên nhỏ trong bệnh viện được trang trí rất thẩm mĩ, có hoa có cây có nắng, là một nơi đi dạo hóng mát lí tưởng. Bên cạnh đó thì xung quanh bệnh viện cũng khá là yên tĩnh chứ không ồn ào náo nhiệt như những bệnh viện bình thường khác. Porsche khá thích không khí yên tĩnh thoải mái như thế này.

Tối hôm qua có chút mưa, nên sáng nay trời có hơi se lạnh, hơi nóng mùa hè bữa giờ bị cơn mưa ngang qua gột rửa đi mất, để lại bầu không khí trong lành dễ chịu khiến ai cũng thoải mái.

Kinn và Porsche vừa đi vừa trò chuyện với nhau, nhìn từ xa thì trông rất vui vẻ hạnh phúc, nhưng chỉ có Porsche là người mới biết sự thật những câu nói mà ông xã cậu đã nói lúc ấy. Nó khiến cậu chỉ muốn đấm anh vài phát.

Mẹ nó chứ, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện abcxyz. Chắc lúc thằng Kinn đầu thai thì Diêm Vương quên đưa cho nó liêm sỉ mà lại đưa dư vô sỉ nhỉ. Chỉ cần vừa gần cậu một chút thì anh đều có thể "phát tình".

Porsche đang bực mình thì bỗng nhiên trái tim đập mạnh một cái làm cậu có chút nghẹt thở, rồi tầm mắt xung quanh bỗng nhiên nhòa đi khiến cậu suýt thì không đứng vững. Porsche cảm thấy có hơi choáng váng.

Đang đi thì Porsche bỗng dưng ngả sang một bên làm Kinn giật mình đưa tay ôm lấy cậu vào lòng: "Em làm sao vậy?"

Porsche điều chỉnh hô hấp một chút, tim đập vừa mạnh vừa nhanh khiến cậu khó chịu: "Em... tự dưng tim đập nhanh, với có chút chóng mặt." Cậu nói xong liền vùi cả người vào lòng anh, tựa toàn bộ sức nặng vào người anh, hai mắt nhắm lại. Điều này khiến cậu dễ chịu hơn, vì khi mở mắt ra thì tầm nhìn đều nhòe đi làm cậu có chút choáng váng đầu óc.

Porsche cười khổ, bệnh lần này nặng thật, khiến cậu yếu ớt thế này. Chưa bao giờ cậu lại nghĩ có một ngày mình sẽ bị cơn bệnh đánh gục.

Kinn lo lắng vô cùng, khi nãy vẫn còn bình thường kia mà, sao tự dưng tim lại đập nhanh lại còn chóng mặt. Anh nhanh chóng ôm ngang Porsche lên rồi trở lại phòng của cậu, đặt cậu xuống giường, vừa định bấm nút gọi bác sĩ thì có người xông cửa thật mạnh vào.

"Porsche, cậu đã uống thuốc Tankhun đưa chưa?" Top nhanh chóng hỏi.

Porsche lúc này đỡ chóng mặt hơn khi nãy, cậu mở mắt ra trả lời: "Tôi uống rồi. Sao vậy bác sĩ? Có chuyện gì quan trọng à?"

Mặt Top biến sắc: "Cậu uống được bao lâu rồi? Hiện tại cơ thể cậu có cảm giác gì không?"

Kinn trả lời giùm cậu: "Chóng mặt khó chịu với tim đập vừa nhanh vừa mạnh. Em ấy đã uống thuốc được hơn nửa tiếng rồi. Em ấy bị làm sao thế?"

"Cậu đưa vỉ thuốc cậu uống cho tôi xem." Top nhận lấy vỉ thuốc Porsche đưa, nhìn thấy tên thuốc phía sau thì biểu cảm nặng nề vô cùng.

Porsche hỏi: "Thuốc này, có gì sao? Chẳng phải là thuốc bổ Kinn xin cho tôi, anh đưa cho Tankhun đem cho tôi à?" Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này.

Top trầm mặc một lúc cho đến khi hai người còn lại mất sạch kiên nhẫn thì mới trả lời. Anh lấy một vỉ thuốc khác trong túi áo blouse ra, đưa cả hai cho Kinn và Porsche xem: "Hai vỉ thuốc này có phải cực kì giống nhau không? Ngay cả màu thuốc bên trong."

"Đúng vậy!"

"Nhưng công dụng thì hoàn toàn khác nhau, và đây mới là cái mà tôi đưa cho Porsche dùng." Vừa nói Top vừa chỉ vào vỉ thuốc lấy ra trong áo blouse của mình.

Kinn và Porsche cảm thấy không ổn: "Nghĩa là...?" "Đúng vậy, vỉ thuốc mà cậu đã uống không phải là thuốc bổ!"

Kinn và Porsche cảm thấy hơi choáng váng, Kinn nóng nảy: "Vậy nó có ảnh hưởng gì tới em ấy không? Thuốc mà em ấy uống là gì?" Mẹ nó chứ, uống lộn thuốc rất nguy hiểm đó trời.

~ còn nữa... ~

Đã hứa Chủ Nhật sẽ lên chương mới, mà mình mới về đến nhà nên hơi đuối. Vì vậy chương này sẽ chia thành 2 phần nhé. Mong mọi người thông cảm.😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net