Chương 7 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Fang Ying

~ tiếp theo ~

"Thuốc đó có ảnh hưởng gì tới em ấy hay không?" Kinn nóng nảy lớn tiếng hỏi.

"Trước mắt chúng tôi chưa thể đưa ra kết luận gì cả. Đây là loại thuốc dùng để teo nhỏ các tế bào gây bệnh trong người, nhưng hiện tại nó chỉ mới vừa được chế tạo và vẫn còn trong quá trình thử nghiệm. Hiện tại cậu ấy cần phải súc ruột và ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe." Top vừa nói vừa cho người chuẩn bị phòng cấp cứu, mấy phản ứng mà Kinn nói, có lẽ thuốc đã bắt đầu ngấm, cần phải nhanh chóng súc dạ dày mới được.

Porsche cảm giác bản thân rất không xong: "Rốt cuộc tại sao lại đưa sai thuốc cho tôi?"

Nhắc đến cái này Top lại cười khổ: "Đều do sơ suất của tôi. Vốn dĩ tôi định chính mình đưa thuốc cho cậu, nhưng lại gặp cậu Tankhun đến thay băng. Sau khi thay băng mới cho cậu ấy thì có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, tôi đã nhờ cậu ấy mang thuốc đến cho cậu. Rồi cậu ấy bất cẩn làm rơi đồ trên bàn của tôi, có cả vỉ thuốc ấy, cả hai quá giống nhau nên có lẽ cậu ấy cầm nhầm."

Top nói xong, sau đó cúi người nghiêm túc: "Để xảy ra việc này đều do sơ suất của tôi, rất xin lỗi hai người, mọi việc cứ để tôi chịu trách nhiệm. Tôi sẽ cố hết sức để giúp Porsche không xảy ra chuyện gì."

Porsche và Kinn nhìn nhau, xảy ra chuyện này đâu phải ai cũng muốn.

Kinn chỉ có thể lo lắng suông, anh chỉ mong Porsche đừng xảy ra chuyện gì. Chuyện này chẳng biết nên trách ai cả. Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào bác sĩ.

Porsche nhanh chóng được chuyển vào phòng cấp cứu, quá trình súc dạ dày diễn ra không nhanh không chậm, nhưng Porsche lại cảm thấy ám ảnh cực kì, lần đầu tiên trong đời cậu ói đến xanh mặt mũi, sợ thật sự.

Sau khi súc dạ dày xong, Porsche cảm thấy cực kì mệt, Kinn dỗ cậu ngủ một giấc, sau đó gọi điện thoại báo cho người trong nhà.

Kinn nhìn mặt mày Porsche trắng bệch mà cảm thấy lòng rất đau, người yêu nhỏ của anh, lại phải chịu khổ nữa rồi.
Anh hơi thắc mắc, bộ dạo này Porsche chọc ai nên bị ghi thù, bị người ta chơi hay sao mà cậu dễ xảy ra chuyện như vậy chứ. Mẹ nó chứ, bực mình quá.

Top bước vào phòng, thấy Kinn lo lắng liền an ủi: "Cậu ấy đã được súc dạ dày, thuốc đã ói ra hết, tuy rằng hấp thụ một lượng nhỏ, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chúng tôi sẽ liên tục theo dõi sức khỏe cậu ấy, anh đừng lo lắng."

Kinn im lặng một hồi, đến lúc Top muốn rời đi thì mới nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Tôi tin em ấy."

Đến xế chiều thì Porsche thức giấc, cậu cảm thấy rất là đói bụng, Kinn mua cháo mang vào cho cậu ăn, mặc dù Porsche đã rất ngán cháo nhưng cậu vẫn còn sốt nhẹ nên Kinn thẳng thừng đổi cơm của cậu thành cháo.

Buổi tối, mấy anh em nhà Theerapanyakul có vào thăm cậu một hồi, ai cũng đều biết việc Porsche uống nhầm thuốc. Tankhun cảm thấy có lỗi quá chừng, anh ôm Porsche vừa khóc vừa xin lỗi một lúc lâu: "Tao xin lỗi mày Porsche ơi, mày đừng chết nha! Mày còn chưa đám cưới với thằng Kinn mà. Tao xin lỗi mày. Hức!"

Đến khi bác sĩ Top đến giải thích và Porsche khuyên bảo thì Tankhun mới nín khóc.

Ngồi chơi một lúc, mọi người ra về. Hai người chuẩn bị đi ngủ. Cả ngày hôm nay cậu không bị gì cả, có lẽ thuốc đã bị tiêu hết rồi.

Đến sáng hôm sau, Kinn tỉnh dậy đầu tiên, anh không ngờ mình lại ngủ sâu đến như vậy. Anh nhớ lại đêm qua có ngửi thấy hương thơm gì đó khiến cho anh ngủ rất ngon. Sáng nay dậy cũng rất tỉnh táo.

Kinn nhìn sang xem Porsche có thức chưa thì bỗng nhiên hai mặt trợn tròn, ai đây, Porsche của anh đâu?

Chỉ thấy bên cạnh anh đang nằm một đứa bé trai nhỏ xíu cỡ hai ba tuổi, cậu bé rất đáng yêu mũm mĩm. Nhưng nhìn kiểu gì cũng không phải Porsche nhà anh, tuy rằng nhìn kĩ thì thằng bé này như phiên bản nhỏ của Porsche vậy.

Kinn hoang mang tột độ, mở cửa phòng bệnh ra hỏi vệ sĩ bên ngoài đứng trực: "Có thấy Porsche đâu không? Còn đứa bé trên giường tao là như thế nào?"

Vệ sĩ bị hỏi thì ngơ ngác: "Cậu Kinn, cậu Porsche chẳng phải vẫn ở chung với cậu hay sao? Với đứa bé nào ạ?"

Kinn bàng hoàng, chuyện gì xảy ra vậy.

Bỗng nhiên trên giường có động tĩnh, Kinn vừa nhìn qua thì thấy đứa bé trên giường dụi mắt ngồi dậy, sau đó nhóc ấy nhìn xung quanh rồi nhìn đến anh: "Kinn, sao hôm nay dậy sớm thế?"

Giọng sữa mềm nhũn như cục bột.

Một suy đoán kinh hoàng xuất hiện trong đầu của Kinn.

*** Hết chương 7 ***

Sò rí mọi người nay lên chương hơi trễ nha. Mọi người đọc có gì check chính tả giúp mình với nha. Tại mình viết bằng điện thoại nên hơi nhiều lỗi chính tả mà chưa có thời gian beta nữa. Cảm ơn mọi người nha😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net