Chương 17: Mời cô đi cho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Ngưu nhìn người trước mặt, thật chán nản chẳng muốn làm gì, lúc nào không tới lại tới ngay lúc này, có phải là muốn khiến cô tức chết không?

- Kim Ngưu, chúng ta nói chuyện một chút.

- Tôi và cô căn bản là không biết nhau, chúng ta còn có gì để nói sao?

Bảo Bình cười khẩy, giống như không thèm để tâm tới lời cô mà nói tiếp.

- Hay thật. Mọi người có phải là đều bị cái bộ dạng này của cô lừa không?

Lừa? Ai lừa ai?

Kim Ngưu cảm thấy người trước mặt nhất định là có vấn đề rồi, làm sao mà khi không lại tới kiếm cô gây chuyện, còn có thái độ đó, cứ như là cô làm hại cô ta vậy.

- Bảo Bình, hiện giờ tôi có việc phải đi, không rảnh rỗi tiếp chuyện cô đâu. Để bữa khác đi.

Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn đồng hồ, nếu để Song Ngư chờ, cậu nhất định sẽ lên tận đây, cô không muốn đứa em trai của mình bắt gặp cảnh tượng này.

Từ lần gặp mặt trước, cô đã xác định được, tính tình của Bảo Bình không tốt, rất ngạo mạn, kiêu căng, còn vô cùng nóng tính nữa.

- Đừng giả vờ nữa, cô giấu anh ấy ở đâu?

Bảo Bình tức giận dùng sức siết chặt lấy tay cô, giống như chỉ cần khiến cô đau cũng đủ làm cô ấy hả dạ.

Giấu? Bảo Bình này có phải là uống lộn thuốc rồi hay không?

Song Tử nãy giờ đứng qua một bên vì nghĩ rằng là chuyện riêng của Kim Ngưu, bây giờ trông thấy cô ấy bị như vậy, làm sao có thể chấp nhận được, rất nhanh chóng đã tới kéo tay Bảo Bình ra, chán ghét nhìn cô ta mà nói.

- Đi đi. Đừng để tôi gọi cảnh sát.

Song Tử thật sự không đùa, nếu như người phụ nữ này vẫn cứ tiếp tục ngoan cố muốn kiếm chuyện, cô nhất định sẽ kiện cho tới cùng. Kim Ngưu dễ ăn hiếp, giỏi nhẫn nhịn nhưng cô lại không như vậy.

- Gọi cảnh sát? Tốt, gọi đi, tôi nhất định phải tố cáo cô ta tội bắt người bất hợp pháp.

Bảo Bình căm ghét liếc nhìn Kim Ngưu.

- Bắt người bất hợp pháp? Cô đang nói gì vậy?

Kim Ngưu không muốn dây dưa với đối phương thêm chút nào nữa. Nhưng mà, cô ta nói cô bắt người, rốt cuộc là người mà cô ta nói tới là ai?

- Kim Ngưu, Thiên Yết là chồng tôi. Cô dù không cam tâm cũng không thể làm nên loại chuyện phạm pháp như vậy được.

Thiên Yết? Ý của cô ta là Thiên Yết mất tích sao?

Nực cười, Thiên Yết biến mất, tại sao lại tới tìm cô? Chẳng lẽ trong mắt cô ta, cô chính là một người như vậy, chính là vừa si mê Thiên Yết lại vừa ngu ngốc, không hiểu chuyện?

- Cô không tìm thấy anh ấy, không có nghĩa là anh ấy ở chỗ tôi.

Cô nhàn nhạt cất lời. Hết Thiên Bình đến Bảo Bình, bọn họ toàn tìm cô đều để nói về Thiên Yết, thế này là thế nào?

- Tiểu thư, tôi khuyên cô nên về nhà kiểm điểm bản thân một chút đi. Bản thân cuối cùng là phải tồi tệ tới nhường nào mới có thể khiến cho chồng mình tự động rời đi như vậy?

Song Tử rất không khách khí mà nói. Người này rõ ràng là bị hoang tưởng rồi, cứ cho là Kim Ngưu có yêu Thiên Yết tới mấy cũng sẽ không thảm hại tới như vậy? Cô ta tưởng chồng mình là ai chứ?

- Cô đừng có già mồm. Tôi còn không hiểu cô ta sao? Hôm trước nhìn thấy tôi cùng anh ấy bên nhau liền không chịu được mà giở trò. Kim Ngưu, nhân lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, cô tốt nhất là nên khai thật đi.

Bảo Bình giựt tay mình ra, chỉ thẳng về phía Kim Ngưu. Cô vốn tính tình không tốt, nếu người phụ nữ này cứ mãi không chịu nói, cô cũng không cam đoan mình sẽ bỏ qua đâu.

Kim Ngưu sớm đã không muốn quan tâm lời của Bảo Bình, trong lòng thầm lo sợ em trai sẽ sốt ruột mà chạy lên tìm, cho nên càng lúc càng muốn rời đi.

Mà Song Tử có vẻ như cũng hiểu ý cô, khe khẽ nói thầm cho cô nghe.

- Ngưu Ngưu, bây giờ tớ giữ cô ta lại, cậu mau đi đi.

Cô gật đầu nhè nhẹ, quay sang nhìn đối phương nói, sau đó thì lách qua một bên mà mở cửa đi ra.

- Bảo Bình, tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Cô nhất định là hiểu lầm rồi. Bây giờ tôi có việc đi trước, có gì thì để sau đi.

Kim Ngưu vừa bước được ra khỏi nhà vài bước đã thấy Song Ngư đang bước lên cầu thang, đúng như cô nghĩ, cậu chính là không có kiên nhẫn.

Song Ngư nhìn thấy Kim Ngưu, liền nhanh chóng dừng lại mà cất giọng.

- Chị, làm gì lâu vậy?

Cô không muốn cậu trông thấy mớ rắc rối trong nhà, càng sớm rời đi mọi chuyện càng đỡ phiền phức.

- Chẳng qua là có chút chuyện, bây giờ giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi.

Nói rồi cô bước nhanh ra chỗ đậu xe của cậu, ý muốn quá rõ ràng, chính là muốn đi khỏi đây thật nhanh.

Mà Song Ngư cũng không thắc mắc gì nhiều, quay người tiến ra xe, sau đó mở cửa cho Kim Ngưu lên ngồi, còn mình thì lên sau.

Kim Ngưu chỉ sau khi xe bắt đầu chạy mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ở nhà, Song Tử vòng hai tay nhìn chằm chằm Bảo Bình, cuối cùng cũng trưng ra dáng vẻ dọa người của mình.

- Mẹ kiếp, đừng thấy chúng tôi nhịn rồi làm tới. Thiên Yết nhà cô mất tích, chúng tôi quả thật không biết, có điều sau này đổi lại là cô biến mất, tới lúc đó, chúng tôi cũng không đảm bảo là không dính líu.

Bảo Bình bị đe dọa đương nhiên có sợ hãi, cơ mà vẫn cố giữ bình tĩnh, cao giọng mà lên tiếng.

- Kim Ngưu nhất định là ghen tị với tình cảm của bọn tôi nên mới làm nên chuyện này. Cô chắc hẳn cũng biết chuyện cô ta thích Thiên Yết?

- Cho nên việc cô nghi ngờ cô ấy là lẽ dĩ nhiên?

- Cô cuối cùng cũng thông minh lên một chút rồi đấy.

Bảo Bình gật gù, khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo hằng ngày, bình thản tiến tới chỗ ghế sofa ngồi xuống.

Song Tử rất không đồng tình với hành động đó, cô ta tưởng đây là đâu chứ?

- Tôi khuyên cô, chừng nào có bằng chứng hẵng nói. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi sẽ kiện cô đấy.

Bảo Bình nghe cô nói, trên mặt vẫn giữ nguyên thái độ tươi cười song trong lòng đang cảm thấy rất khó chịu. Đúng là không hiểu chuyện, cô ta cùng bạn cô ta quả nhiên là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.

- Còn bây giờ mời cô đi cho. Đây là nhà chúng tôi.

Nói rồi Song Tử bước tới mở sẵn cửa cho cô ta, rất rõ ràng, cô là muốn cô ta ra khỏi đây, cùng cô ta ở chung một không gian, cô thật cảm thấy sức chịu đựng của mình cũng quá cao rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC