At his mercy, no love [R18]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TN: Hoá vàng mời mng tí xôi thịt 😋
1 tác phẩm nữa của AO3: @superbix, bạn này chuyên viết h, mng lên AO3 ủng hộ để tác giả ra thêm fic r18 nha :))
Warning: teeny tiny bit of gore

Một điều chắc chắn rằng, thứ quan hệ mà chúng đang có đây không phải yêu đương. Chúng với nhau chắc chắn không phải nhân tình. Khi một trong hai là một thằng tâm thần tận hưởng việc thao túng kẻ khác bằng cái nhân đức giả tạo rồi ngấu nghiến thịt người sau đó, thì, đứa còn lại cũng chỉ là tên vũ phu tục tử, lấy niềm vui trong bạo lực và đập nát bét sọ của thằng tâm thần trên mỗi khi chúng có dịp nhìn nhau.
Bản thân Douma chưa từng lộ ra một dấu hiệu nào rằng y thấy phiền vì cái cách chào hỏi đặc biệt mà Akaza chỉ dành cho y. Y cũng không biết mình có thấy phiền hay không nữa. Xúc cảm là cánh cửa luôn khóa với Đệ Nhị Nguyệt Quỷ. Mà có đôi khi, y tự hỏi liệu có nên so nó với cánh cửa không? Hay phải là cả một bức tường thành vững chãi nhất.
Tóm lại, y chưa từng, một lần trong đời, nếm lấy hỉ nộ ái ố.
Y cũng chưa từng cần đến chúng – sự thực là, y đủ khôn ngoan để tạo ra bản sao của chúng, từ cái thời y chỉ là một đứa trẻ.
Đằng nào thì y cũng chả có lấy một cái tuổi thơ ra hồn.

Akaza ghét Douma đến xương cùng cốt tận. Sự tồn tại của y, trong mắt hắn, là một sự sỉ nhục, hoặc một trò đùa mà lão Thiên cao hứng vẽ ra. Và Đệ Tam Nguyệt Quỷ hận đến phát điên vì sao cái sinh giống rác rưởi như y, không những có tồn tại thật, mà còn mạnh hơn hắn. Douma – kẻ mà thực sự vui thích đùa cợt đầu óc con người, chăn dắt cả một "trại" lương thực mà vẫn nhìn vào mắt từng bữa ăn một của y hàng ngày. Kẻ mà sống không mảy may một muc đích, một lý do, chỉ tận hưởng tàn ác của chính mình đến đoạn ngày đoạn tháng.

Ấy vì thế, mà hôm nay, khi chúng gặp nhau, kịch bản cũ lại tiếp tục.
Akaza bứt đầu Douma khỏi cần cổ, một chân cũng đạp bay bụng y đi. Douma, thằng tâm thần ấy, chỉ cười thật là to, làm Akaza cảm thấy thêm một mạch máu trên trán hắn nổ cái "bốp". Cơ thể y hồi phục nhanh chóng. Y tóm lấy hắn và với một tốc độ chóng mặt, nghiến hắn xuống sàn nhà, không do dự bứng luôn hai cánh tay hắn khỏi bả vai. Akaza gầm gừ đau đớn, nhìn con quái trên người ném hai cánh tay về phía sau, mắt vẫn dán chặt vào hắn. Trông y lúc này chẳng khác thú ăn thịt, ghim hãm miếng mồi dưới thân mình.
"Ngài cũng nên thấy nó chẳng lợi lộc gì đi chứ, cái trò này này..." Douma lầm bầm, bóp má Akaza, ép môi hắn mở ra để lộ nanh nhọn trắng sứ. Y xoay xoay khuôn mặt ấy, ngắm nghía như cái cách chủ trại xem xét con bò sữa trước khi đẩy cao nó lên, găm răng mình vào làn da mỏng manh dưới cằm. Răng xé toạc lớp bì dễ dàng, môi ngay lâp tức nếm lấy dòng chất lỏng đỏ tanh ngọt ngào. Chẳng mấy chốc cứ vậy mà mút mát vết thương lớn đến đáng ngại. Akaza tóm lấy bộ ngực nở nang, cố gắng đẩy y ra trong vô vọng.
"Im đi! Ugh –" Akaza đe dọa, dù hắn biết sẽ chẳng hiệu quả. Cơ thể cứ bất thần lẩy bẩy trong tay y, Douma cắn xé một miếng nữa, lần này là trên xương quai xanh, một vết sâu hoắm lộ cả xương thịt. Y gần như vục cả mặt mũi vào sâu trong lỗ hổng đó. Mùi máu tươi và dư vị kích thích khiến mắt y lộn tròng trong thỏa mãn, miệng khúc khích không ngừng.
Nếu Akaza chỉ là một con người, hắn chắc chẳng qua khỏi vì mất máu, mà đéo gì chứ, hắn sẽ chết ngay từ cái phút Douma giật đứt hai cánh tay khỏi người rồi. Nhưng không, vì hắn là một con quỷ, nên giờ hắn phải nằm đây, tắm trong máu của chính mình, thương tật lành nhanh đến đau mắt dù chúng được kẻ kia tạo ra liên tục. "Ughhh –" Akaza nhăn nhó, cảm nhận nước mắt bị da mặt ép cho chảy ra, đọng lại ở hai hàng mi trĩu nặng.
"Ngài thích đau đớn chứ, Akaza – dono? Nói nhỏ nha, ta chẳng bao giờ biết thế nào là đau cả, nên nhìn biểu cảm của ngài dễ thương lắm ý ~!" Y thầm thì với hắn, nhỏ bé và dịu dàng như đang chia sẻ một bí mật sâu kín. Nhưng đùi y y thì mạnh bạo căng đôi chân run rẩy kia ra, ép chặt chúng xuống đất với một lực động đến độ Akaza nghĩ xương chậu hắn nát rồi. Cái tay vẫn bám vào má hắn cũng dần dần buông lỏng, ve vuốt trườn xuống như một con rắn, dừng lại ở đám rối dương, rồi nhanh như cắt, thọc sâu vào đó. "Vùng ưa thích của ngài nhỉ, ngài hay kết thúc lũ chuột bọ ở chỗ này mà~! Cảm giác sao hả Akaza – dono, nói ta nghe đi?"
Cơ thể hắn tưởng như vừa bị sét đánh, đau đến lạc cả thần kinh. Akaza há miệng, vừa hớp sinh khí vừa nấc nở không thành tiếng, nước mắt giễu xuống thái dương từng hàng. Hắn nghẹn lại, máu bị cản lưu trào ngược lên miệng – Akaza đã lâu rồi mới thấy bản thân giống con người như vậy, khục khặc ho ra từng bụm máu tanh. Đầu óc hắn quay cuồng, tay cũng theo bản năng tóm lấy bắp thịt chôn chặt , đẩy nó ra khỏi cơ thể mình. Hắn nghiến răng, ép bản thân hồi phục.
"Nó đau, AGHH... thằng khốn nạn! Hài lòng ngươi chưa?!"
"Haha~!! Tốt, tốt, ngài ngoan lắm~!! Thật thà như vậy ta phải thưởng rồi~!!" Douma ngâm nga, đầu gối tì lên hạ thể dưới thân khi y cúi xuống cắn xé lên bả vai mới lên da non trước mặt. Tiếp tục mút mát liếm láp, tiếp tục ép Akaza hụt hơi rên rỉ.
"Ngài biết không, truyền máu thế này độc lắm á, may mà tụi mình là quỷ ha~!! Tí nữa ta cho ngài một ít nhé, để công bằng chứ..." Akaza định đốp lại, nhưng tiếng phản kháng của hắn lẫn trong nhịp hô hấp dồn dập "...Ai bảo ngài ngon ngọt đến thế này cơ. Chiếu cố ta đi mà~~!" Douma phụng phịu, mũi miệng di di lên vết thương buốt rát, máu tô môi y đỏ ướt như son.
"Ahh...nng – ngươi không nói... không ai bảo ngươi câm đâu! Ưgh...hah...hah" Trời xanh trên đầu làm chứng, cái kiểu thô tục này không nên khích thích Akaza chứ, ấy mà hắn lại càng lúc càng ngượng chín người ( ý là nungws lắm rồi đúng hăm). Cơ thể dâm dật vô thức không ngừng chà xát lên đầu gối đối phương, hạ thân càng lúc càng bức bối. Hơi thở hắn ướt át như sương và gương mặt nóng bừng phiến đỏ. Bản thân như này làm Akaza xấu hổ chết mất, nhưng đồng thời khiến hắn khát tình không thôi, ham muốn cuộn lên lấp dần lí trí mờ nhạt.
Akaza thế này cũng khiến Douma sao sao ấy...
Thượng Huyền Nhị bỗng chỉ muốn thịt sạch sành sanh cái thứ dâm loàn dưới thân thôi, nghĩa đen nghĩa bóng gì cũng được hết. Nhà bao việc y rảnh đâu mà chơi bời nữa. Sắc tiết đỏ và đức vâng phục dung tục mới hợp với Akaza – dono của y làm sao~! Douma đồ rằng y thích điều này. Chà, nếu y mà biết yêu, có khi y yêu Akaza mất rồi ấy.
"Nè, Akaza – dono, nè nè~!!" Y líu lo khe khẽ, kéo chú ý của người kia về mình "Ngài thèm ta lắm rồi đúng không?"
"Ta nói ngươi im đi~!" Akaza gần như nhổ vào mặt y, nhưng thân dưới vẫn không nghỉ lấy một nhịp, thèm muốn thêm động chạm nữa, dù mỗi lần thân hắn đẩy xuống, Douma lại kéo đầu gối y ra xa, miệng vẽ vòng cung xảo trá.
"Ngài nghĩ xem, ngài có được phép nói vậy với ta không nào?" Y ngả đầu sang một bên, thánh thiện nhìn  hắn, đúng là có muốn vội cũng không xong, vì sao mà Akaza – dono của y lại đáng yêu đến thế chứ~! Akaza nhìn lại y, đau đáu và ầng ậc như một con cún con, miệng cắn chặt nhất quyết không đáp. Douma kéo quần hắn xuống , nhẹ nhàng tránh nam căn cứng ngắc kia, dù gì trong hai cũng cần có một người biết thế nào là tử tế chứ lị. Y tóm hai đầu gối, nâng luôn thân dưới kẻ kia lên, đôi mắt trong trẻo quan sát tiểu huyệt kia chăm chú như người ta ngắm họa. Akaza thấy y như vậy thì rùng mình không dứt, nhưng trước khi hắn kịp phản kháng gì, Douma đã kéo tuột hắn về mình. Y vục mặt, liếm láp lỗ nhỏ hồng hào, lưỡi được đà ấn ép đòi thâm nhập.
Đáp lại hành động đột ngột đó, Akaza căng cứng người, tay hắn vội vã tóm lấy mái đầu dưới thân như chết đuối vớ được cọc. Hắn cũng không chủ ý mà dướn người xuống phía thân mật, đầu ngả về sau,cổ họng mở ra phát tiếng dâm đãng phóng túng không ngờ. "AHH...hah... khoa...khoan...ahh...đừng – ". Tay hắn níu chặt tóc y, ngập ngừng nửa muốn nương theo thống khoái, nửa muốn ngại ngùng giật lại. Cơ thể dẻo dai bị ép ngược chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng, chẳng thể che chở điểm nhạy cảm khỏi áp lực trước mắt nữa. Hắn cố nghểnh đầu, kiếm tìm ánh mắt thượng cấp mà nài nỉ "Hahh...ưm... làm đi!! Làm đi, ahh Douma – đừng...ahhh đừng  đùa.... a... nữa... ahh"
Douma chạy dọc mười móng tay nhọn lên đùi non hắn, đủ mạnh để rách da bật máu, tạo nên mười đường song song nhiễu nhão đỏ. Y tóm lấy hai cánh mông kia mà bóp nắn, giữ cơ thể kia yên lại mà dễ bề hành sự. Y rút lưỡi tha cho huyệt đạo nhạy cảm mà làm một đường lên tận nam căn đối phương, và từ từ bình thản đến sốt ruột, nuốt nó vào khoang miệng mình. Y nhìn lên xem xét đối phương, thấy hắn  van cầu ỉ ôi mà lấy làm khoái trá.
Akaza nấc lên tuyệt vọng, khoái cảm linh hoạt trộn với đau đớn da thịt làm xương sống hắn nặng trịch, kéo đầu hắn lần nữa va thẳng xuống sàn cứng. Tay hắn cuối cùng cũng dứt khoát kéo nguyên do lên, hắn sợ thật rồi, nhưng hạ thân phản chủ lại không ngừng nâng cao, níu giữ ấm áp kia lại. Thành thử hắn làm gì cũng bằng thừa, chỉ biết trông vào nhân từ của đối phương cho mình một nước bước. "Ahh ôi...ôi dừng, dừng đi mà.. ahh hahh ahh~!!!" Giờ lời lẽ xấu hổ rơi khỏi miệng Akaza không kiểm soát nổi, hắn chỉ biết ư ử khe khẽ. Có cắn răng, nhắm mắt cũng không khiến bản thân thoát được nghịch cảnh.
Cuối cùng, như để chiếu cố thần kinh căng như dây cước kia, Douma cũng chịu ngẩng đầu lên, bỏ mặc khoái vật nhức nhối, nhưng cũng để chủ nó thở được ra hơi. Y nở nụ cười ngọt ngào, bò lên phía Akaza vẫn đang cố điều hòa hô hấp, đặt trán y lên trán hắn, im lặng ngắm cái cách hắn vừa nhẹ nhõm vừa bứt rứt nức nở. Tay hắn trượt xuống từ bao giờ, cào cấu lên cơ xô rắn chắc đầy hờn dỗi. Douma ngâm nga trong cổ họng, y kéo gần hơn khoảng cách ngắn ngủi giữa cả hai, thơm khe khẽ lên bờ môi đỏ mọng vì khóc lóc. "Hehe~!! Này, nếu ta mà biết rung động thì ta chắc chắn là đang thích ngài lắm đấy, Akaza – dono à~!!"
Akaza chau mày, con mắt mờ mịt kia bỗng lóe lên như đèn biển giữa bão, ngón tay hắn cũng ấn mạnh đến nứt cả thịt, tưởng sắp xé nát lưng y đến nơi. "Câm mồm!" Akaza ra lệnh, thừa hiểu Douma chẳng màng nửa chữ y thốt ra, thằng tâm thần dối trá ấy. Hắn từ đầu đã không hề tin tưởng.
"Thất lễ rồi~ Thất lễ rồi~ Chỉ muốn tâm sự với ngài chút thôi..." Douma đáp, câu sau hạ thấp cả quãng tám, chỉ như tiếng vo ve bên tai. Y không nhìn hắn nữa, cúi xuống tự tháo thắt lưng vướng víu. Một tay bá vai hắn, một tay nắm phân thân cứng nhắc đưa đến miệng tiểu huyệt. Bằng một lực mạnh, y cho cả thứ to lớn ấy vào trong, chỉ đến khi xương chậu chạm đến thân kẻ kia mới dừng lại. Cái tay bấu trên vai lần nữa giật đứt cánh tay, đưa lên miệng gặm một miếng to, rồi vừa nhai vừa đẩy mạnh xuống cơ thể phía dưới.
Akaza gào lên, nhưng thần kinh chưa kịp cảm hết đau đớn đã bị khoái lạc chèn ngang, hắn vừa khóc lóc vừa rên rỉ, hơi thở mới lấy lại lần nữa bị bóp nghẹt. Douma nghĩ Akaza đúng là có tiền đồ làm nam kỹ ấy chứ, kêu rên giỏi thế mà. Y giữ chặt cái hông nhỏ dưới thân, cứ vậy mà thúc liên hồi, tránh cái điểm ngọt ngào nhỏ nhắn kia, vì y đang cao hứng. Bàn tay ép lên da bụng mềm yếu, y khúc khích sỗ sàng: "Ồ nè, Akaza – dono ơi! Ta nghĩ ta sờ được cả cậu bé của ta đó, ngài muốn thử không~?!!"
Akaza lườm y tóe lửa, nhưng đôi mắt đong đầy nước hạ bớt nhiệt cho y rồi.
"Làm aghh... làm... aghh... hahh.. ch... cho tử t... aghh hahh ưm ahhh" Akaza nặng nhọc ra lệnh, nhưng đầu hắn quay mòng, câu chữ rơi rớt hết khi điểm mẫn cảm bỗng bị Douma hành hạ "Ahh... Đó, đó ahhh hahhhahh... nữa, ưmhh haah hhah ta... ta... m..muốn.. ah nữa~!"
Douma cúi xuống, môi y ve vãn lên hai cánh môi vẫn đang phập phồng thở kia, y muốn nghe Akaza nói cho hết câu đã. Cơ thể cũng ngoan ngoãn chiều chuộng yêu sách của hắn, càng lúc càng mạnh bạo đẩy đưa, nam căn liên tục chà xát lên vách thịt nhạy cảm. Y cũng không nhịn được mà hôn hắn, nghiêng đầu để giữ cái hôn ấy thành thật và nồng nhiệt như cách nhân tình vẫn làm, dù là y không phải thế. Y day kẽ lên môi dưới, xin phép thâm nhập dịu dàng.
Bàn tay vẫn đang cấu xé lưng y ngừng lại, áp lên má Douma giữ y tại chỗ, và Akaza nhấn cái hôn kia sâu thêm. Hắn nuốt nó cùng với thứ rung động giả dối dễ đến khó tin, lưỡi áp lên lưỡi Douma ve vuốt ngả ngớn, mút mát nhẹ nhàng như chào mừng nó trở lại nơi thân thuộc. Douma nén lại tiếng cười, Akaza cắn đứt lưỡi y luôn chứ chả đùa. Tay y càng níu chặt thêm thân dưới, hông giảm bớt tốc độ đưa đẩy, nam căn từ từ mà chắc chắn nhấm nháp mị thịt đỏ hồng. Chậm rãi đụng chạm, chậm rãi tận hưởng.
"Nnghh – haaaah Dou... Douma" Akaza dứt miệng khỏi Douma, những tay vẫn âu ấp lên má y nóng rực, đôi mắt ươn ướt phản chiếu bóng y van vỉ "Ta... ta muốn ra...ahh hahh muốn..."
Một nụ cười xảo trá lại lần lần vẽ trên gương mặt y, Douma ngừng hoạt động, giữ cho đỉnh dương vật ép lên tuyến tiền liệt rát cháy, làm Akaza run bắn, co người lại, nhưng bị cả tảng người to lớn kia chặn lấy. Hắn bứt rứt cắn môi, đôi mắt lại tràn những nhiệt. Douma lờ đi, nhướn mày "Muốn hả? Vậy xin ta đi~" Y gầm ghè vào cái tai đỏ ửng, vừa nhằn nhuyễn vừa khúc khích nhìn nó lẩy bẩy.
Akaza không phản ứng gì, nhưng đôi chân vốn yên ắng mò lên quắp lấy người y, kéo thân y lại gần. Hắn nấc nghẹn khi cự vật to lớn đè nặng thêm lên vách ngăn trong người, làm hắn trướng căng mà chẳng thể giải tỏa. Douma vẫn im thin thít, mặc cho Akaza vặn vẹo khó chịu. Dịch vị chảy thành dòng khỏi miệng hắn, hòa với nước mắt tô cho khuôn mặt nóng bừng kia thêm rát bỏng, môi cứ ngậm vào rồi há ra không kiểm soát được. Akaza sắp chịu không lại rồi.
Khung cảnh này đáng phải khiến Douma mủi lòng tí ti đấy, cơ mà y có biết lòng dạ là đếch gì đâu, nên y vẫn an yên ngồi như bụt trước mặt hắn. Akaza bây giờ trông gợi tình chết đi được, nhưng nếu hắn không há mồm ra cầu y thương hại, thì Douma quyết là hai đứa chúng có thể cứ nguyên tư thế vậy mà đi chầu Người ấy cũng không có sao. "Akaza – dono" Douma gọi, y giữ mặt lãnh đạm đến kinh ngạc, nhưng giọng y khàn đi thấy rõ, nhuốm đậm dọa nạt không nên lời.
"Hư... Được...hức... được...ưhh hức...ta xin ngươi... hức hức... cho ta ra đi... làm ơn.. hư... hức... làm ơn... xin ngươi đó."
Akaza nấc nở thì thầm, trống ngực hắn nện thình thịch, hắn gục đầu xuống vai Douma. Y cảm nhận được nước mắt ướt át thấm lên da mình. Akaza vẫn thở dốc, hẳn khoái lạc giờ khiến hắn bức bối thành xót đau mất rồi. Hắn phải nuốt hết tự tôn vào lòng mới thốt lên được vậy, cầu xin chút nhân từ từ con quái vật kia, nếu y không ưng, chắc hắn chết thật mất.
Nhưng Douma chỉ cười thật là tươi, chói lọi đến độ nếu trong tình cảnh khác chắc sẽ khiến Akaza đấm y liền hai phát. Y gật đầu lia lịa "Oooaaa~!! Akaza – dono dễ thương quá~!! Được... ngài muốn gì cũng được luôn~!!" Y tán dương hắn, âm giọng vui vẻ quen thuộc làm Akaza không biết nên mừng hay nên ức nữa. Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ ngợi được lâu. Cú thúc mạnh làm hắn nổ đom đóm mắt, miệng lại há ra hớp sinh khí, nhưng cứ có chút nào vào phổi là bị Douma đẩy bật ra ngoài. Cổ họng đau nhói lại phải làm việc hết công suất, nhưng thống khoái tự hạ thân truyền lên như sóng làm hắn không ngừng được. Akaza giải phóng mà không cần động chạm. Lưng hắn cong lên, miệng há rộng mà chẳng kịp kêu lên một tiếng, con ngươi lộn ngược vì sung sướng bất chợt. Tinh dịch trắng đục nhuốm lên người cả hai nhớp nhúa, theo động chạm phía trên mà như muốn níu Douma ở lại. Chân Akaza cũng khóa chặt lưng y, ngăn y rời đi.
Nhưng nếu Douma chịu để im thì trăng mọc giữa trưa, y gỡ nút thắt sau lưng, hông cũng từ từ rút hết cự vật khỏi tiểu huyệt kia. Không báo trước mà cư nhiên động mạnh, triền miên trừu sáp thân thể mỏi nhừ  đến muốn hoại nó đi. Tay y cũng tóm luôn hai cổ tay của Akaza, đè xuống, chặn cho hắn không trốn đi đâu được. Akaza gào lên, nhưng cổ họng buốt rát làm hắn ho khù khụ, thần kinh lại lần nữa chưa cảm hết khoái hoạt thì bị đau đớn chẹn ngang. Tay bị giữ chặt chỉ có thể ghim móng xuống sàn nhà mà cào xé. Hắn mất cả giọng rồi, không thể van xin hay chửi mắng y được nữa, chỉ biết đưa mắt nhìn y hành hạ mình, cơ thể bất lực run rẩy không rứt. Douma quan sát hắn, tóc y lòa xòa phủ gần hết khuôn mặt, y liếm môi, giờ thật sự không khác gì một con quái vật chuẩn bị xâu xé con mồi. Y chẳng báo trước, chôn mình thật sâu và giải phóng bên trong Akaza, đồng thời xé mạnh tay hắn khỏi bả vai một lần nữa.
Akaza ngất đi, đau đớn và thống khoái bóp nát nhận thức.
Akaza không kịp nghe được...

...Douma rên rỉ tên hắn trong phút giây yếu mềm nhất ấy.

Lần đầu tiên.

End~

TN2: bỏ qua chuyện đây là pwp thì cái fic này lột tả vừa đủ kiểu mqh Douma/Akaza mà tôi tâm đắc nhất: Rivals with benefits.
Ở đây có vài ba đoạn thâm tâm của Douma nghĩ y có "cảm tình" với Akaza. Nhưng y lại tự nhận mình k biết cảm xúc là gì. Khi tâm sự tuổi hồng với Akaza cũng bị gạt đi. Sau ấy, Douma ngừng hẳn k nghĩ đến nó nữa. Huhu, nghe tuyệt vọng vđ. Quả thật tôi cũng k nghĩ Giáo chủ yêu cụ Tam vì Giáo chủ có biết yêu đéo đâu. Chỉ là một cái trick in the mind, ngài quá là cô đơn rồi, bỗng thân mật với ai thì não bộ tự lừa bản thân là đang yêu người đấy. Douma với tôi luôn là kiểu giả quá hoá thật, nếu tự bản thân y cho là có thì nó sẽ là có, dần dà mình thực sự thấy như nào cũng không thể biết nữa. Thấy vừa tội vừa buồn cười.
Về phía Akaza, ghét Douma vaicalon. Akaza đơn thuần chỉ là cần chỗ giải toả, thế mà đang vui dở tự nhiên bị thằng kia dí cho sợ té ghế. Và quan trọng là giữa cụ với Giáo chủ có một mối ác cảm nữa. Ghét thì có thể thành yêu. Nhưng Akaza nhận xét rằng không tin tưởng Douma chút nào. Ừ thì cũng hợp lý thôi (chịch sương sương một buổi nó giật tay mình đến 3 lần rồi còn hãm vcl nữa thì ai mà dám tin), nhưng vì thế mà mqh này toxic và vô vọng vl (. Cả hai, một quá thờ ơ ngu ngốc, một quá bướng bỉnh cố chấp, nên trong lòng có ý gì cũng k bao giờ có thể sẻ chia cho nhau.
Tôi thích điều này. Ngay từ lúc bắt đầu sìn cp này đã hình thành trong đầu mqh giữa hai ng nếu có sẽ như nào, thì nó hoàn toàn như vậy đấy~ chứ hường phấn ngọt ngào hay bá chủ độc chiếm chỉ là ăn ngoài cho nó đa dạng thôi à :))
Lâu lắm mới có một fic hợp ý tôi đến thế. Tôi có tí huyên thuyên mng thông cảm. Cảm ơn vì đã đọc và ủng hộ tôi nhé!
Nhớ ủng hộ tác giả trên Archiveofourown.org nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net