Best way to shut the upper moon two up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Akaza biết, rằng dù hắn có đập Douma bao nhiêu trận, thì y cũng quyết không ngậm miệng lại đâu. Và hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả vì sức khỏe của mình...
AN: 1 chú fic mà Giáo chủ k rớt một miếng liêm sỉ nào.
CI: một lần nữa save lung tung. Ai mà biết tác giả làm ơn gửi cho t nhé. Cám ơn lắm ạ
1.
“Nè~!!! Ta không đùa đâu, Ngài lại nhanh hơn ngày trước rồi đó Akaza – dono à~!!”
“Ngươi tập trung vào!”
Akaza rít lên qua kẽ răng. Chúng đang trong một cuộc tỉ thí. Dù nó không nghiêm trọng như một trận Huyết chiến, nhưng Akaza đang hoàn toàn nghiêm túc. Và Trời cao làm chứng, hắn nhắc Douma vậy không phải vì hắn lo lắng cho y tí nào sất. Mà bởi nếu thằng điên này cứ tiếp tục múa mép, thì không chừng ngay cả hắn cũng mất tập trung và thua cuộc thôi.
“Ai cha cha, quỹ đạo không ổn tí nào đâu, có lẽ Ngài nên thử đổi hướng đánh xem, nếu cứ đánh trực diện như này mãi rất dễ đoán~!!”
Nhắc là một chuyện, quan trọng là y không làm theo đấy thì sao nào?!
Akaza thấy cơn tiền đình dai dẳng suốt mấy trăm năm nay, chính xác xuất hiện trong ngày mắt chúng chạm nhau ở Vô Hạn Đại Thành, trỗi lên ở thùy trái.
Giờ hắn chẳng muốn cắt cổ Thượng Huyền Nhị chút nào nữa, mà muốn giật đứt lưỡi y rồi ném xuống hồ cho cá rỉa.
Muốn là một chuyện, quan trọng là hắn có làm được không thôi…
Akaza lao tới đúng lúc Douma chuyển hướng. Và ngoài dự đoán của cả hai, với vận tốc phi mọi điều luật vật lý mà thời đại Momoyama đã khai phá được, chúng đâm sầm vào nhau.
Nguyên là môi chạm môi cái “bốp”.
Akaza rút lại, nhăn nhó. Góc mép hắn lành rồi, nhưng vẫn còn máu vương lại.
Douma cũng không ngoại lệ. Y không nhăn nhó, vì y chẳng thấy đau tẹo nào. Nhưng y cứ ngây như phỗng. Một phiến quạt đưa lên che mặt.
Đối thủ cũng chẳng đợi y hoàn hồn, hắn lao đến, vung một đòn quyết định.
“Huyết Quỷ Thuật: Loạn Thức”
“Huyết Quỷ Thuật: Hàn Liệt Bạch Cơ”
Douma hô, to hơn thường lệ. Và y vội vã lùi về sau. Vẫn giữ rịt một tay che mặt.
Chúng kết thúc cuộc tỉ thí trong im lặng.
Akaza bại trận, nhưng hắn trong thâm tâm coi việc khiến Douma ngậm mồm là một chiến thắng.
2.
Chuyện Thượng Nhị Huyền Quỷ rảnh rang một tí đi thăm hỏi cấp dưới là chuyện cơm bữa.
Hôm nay, xui cho Akaza, giữa bữa ăn thì hắn cảm nhận được đấu khí của y.
Đồng nghĩa là y cũng cảm nhận được hắn đang ở nhà luôn.
Akaza không thiếu địa bàn, nhưng Douma đang ở rất gần rồi, hắn chẳng muốn y biết thêm một chốn nào mà hắn hằng lui tới nữa.
Thế là hắn cứ tiếp tục nhai rôm rốp lên cái tay đáng thương kia, mạnh một cách không cần thiết.
“A!! Ngài đây rồi, Akaza – dono~! Ta tiện đường qua thăm Ngài nè!”
Tiện cái đầu ngươi!
“Oa… Ngài đã dùng bữa rồi sao? Tiếc quá mà” Y hoan hỉ nâng tấm thân nữ nhân nham nhở lên “Ta mang theo đồ ăn, là muốn biếu Ngài một ít.”
Akaza nhăn mặt, nhưng hắn vẫn lờ Douma đi. Lòng mong Lão Thiên giáng thẳng một tia sét đánh y tan xác ra.
Nhưng đêm nay trời đẹp lắm. Sao trời rải như những hạt lúa vương trên cánh đồng ngày gặt vậy.
Làm đếch gì có sét cho được.
Douma mặc kệ việc gia chủ tiếp đón lạnh nhạt, khoanh chân ngồi xuống cạnh hắn.
“Haha~! Còn gì hơn là vừa thưởng hảo cảnh vừa thưởng mỹ vị ha~!!”
Mỹ vị gì không biết chứ miếng ngon trong miệng Akaza giờ có vị như đất vậy. Quả thật hắn nghĩ Douma hẳn phải có đến hai Huyết quỷ thuật ấy chứ, Hàn Băng Phấn là một, hai là cứ khi y mở miệng ra, chung quanh mất hết cả hứng thú.
“Nè~!! Akaza – dono ơi, thử một miếng đi, ngon lắm đó!”
Akaza, không rõ bản thân bất quá hay gì, vì Trời ạ, hắn đấm y ngót nghét vạn lần rồi, nhưng nắm đấm của hắn chẳng thể ngăn cái mồm y được. Nhưng hắn biết thứ khác có thể.
Akaza bóp lấy mặt Douma, ép môi mình lên cái mồm chực liến thoắng kia.
Khi hắn bỏ ra, Thượng Huyền Nhị lại lần nữa, ngây như phỗng.
Rồi y chẳng nói chẳng rằng gì, cũng cúi xuống nhai rôm rốp miếng thịt trong tay.
Giờ Akaza thấy vị giác của mình hoạt động trở lại rồi.
3.
Cho dù Akaza không ưa Douma, nhưng, Muzan không thèm quan tâm chuyện đó.
Trước khi ra khỏi Vô Hạn đại thành, Kokushibou lại gọi riêng chúng ra nhắc nhở “Đừng vì tư thù làm hỏng đại sự.”
Akaza bình thường có thể chiếu cố cái hình ảnh chướng mắt kia đi đấy. Nhưng âm thanh phát ra từ đó thì cứ vo ve quanh tai hắn như tiếng muỗi vậy, một lúc thì được, để lâu ắt sinh bức bối.
Nhiệm vụ không có gì quá đặc biệt, nói thẳng ra, gần như quá khó để có thể xôi hỏng bỏng không ấy chứ, chúng thậm trí chẳng phải động tay chân. Chỉ là quan sát thôi, vì Muzan cảm nhận được đấu khí của Tamayo ở gần đấy, nếu bắt gặp, giết ngay. Giờ chúng dựa mình vào một gian hàng ở Asakusa, quan sát hội chợ đông đúc trước mắt.
“Nè, Akaza – dono ơi!! Hình như sắp có pháo hoa đó!”
“Im đi!”
“Ta muốn đi xem pháo hoa!”
“Im đi!”
“Nhưng mà…”
Akaza chặc lưỡi, hắn tóm lấy ve áo Yukata đỏ thẫm kia, kéo mặt Douma xuống.
Nhiệm vụ kết thúc tốt đẹp.
Mỗi cái Tamayo không xuất hiện rồi.
Muzan có vẻ không vui, nhưng ít nhất thì ả nữ quỷ đó cũng còn biết hãi sợ là gì. 
4.
Thượng Huyền Quỷ, một trăm lẻ ba năm, nay mới có dịp họp mặt.
Đúng ra cũng chẳng con quỷ nào trong số chúng trông cái dịp này cả.
Vì ngoài việc phải chạm mặt nhau ra, không biết chừng, lại ăn đủ từ hành đến hạch từ bề trên ấy.
Nhưng trái với những gì chúng nghĩ, cuộc họp căng thẳng mà trót lọt êm xuôi.
Chỉ là thêm hàng đống những nhiệm vụ mới với kì hạn sát sịt.
Chúng quen quá rồi. Thở phào nhẹ nhõm.
Douma lúc này mới có cơ hội quay ra chào hỏi, tiện thể bới móc thêm tin tức từ các đồng minh thân thiết của y.
Y dạo này kẹt ở Điện thờ chẳng ngơi một chốc.
Nhưng vừa quay đến Akaza – dono yêu quý đó, chẳng hiểu do thói quen hay gì, hắn đã một tay túm cổ áo y, kéo xuống.
Trước con mắt kinh ngạc đến tột độ hãi hùng của toàn thể các Thượng Huyền.
Douma lại im thin thít, nhưng lần này dưới hoa đăng rực rỡ của Vô Hạn Đại thành, soi tỏ khuôn mặt trắng sứ đang dần đỏ ửng như tôm luộc.
Akaza nhận ra tai hại, tai hắn cũng nóng như rang. Một phát đứng dậy đi thẳng.
Các Thượng Huyền còn lại, hồn siêu phách lạc. Một trăm lẻ ba hay hai trăm lẻ sáu năm nữa cũng chẳng thể khiến chúng gột đi cái cảnh tượng dọa người hôm nay đâu.
Chỉ riêng Thượng Huyền Nhất, Kokushibou, thở dài một cái, thôi thì, ít nhất cơn tiền đình âm ỉ trong đầu gã dịu đi đôi chút.

End~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net