I'm ̶a̶ Akaza - dono's cat (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CI: update sau 😭 ai biết gửi t với
Au: Ao3 @peach_song
Enjoy~
Warning: nCoV

Giữ gìn sức khoẻ nha các bạn tôi 😷😷

Summary: Chuyện về Douma kham không hết nổi nghiệp, dưới Địa Ngục còn làm xốn mắt chư vị quan thần nên được gửi tốc hành trả lên Dương dưới dạng 1 con mèo. Tính là sống độc thân 1 thời gian nhưng dòng đời xô đẩy giúp y va đúng con sen của đời mình. Hay 101 câu chuyện nuôi mèo của Hakuji trước khi quyết định bán phứt nó vào hàng thịt ra sao.
Enjoy~
" Mày phát phì rồi!"
Có một lần Akaza – dono nhận xét ta như vậy. Lúc đó, ta đang nằm nghỉ trên thảm sàn phòng khách, cuộn tròn như một trái banh lông cực kì đáng yêu.
Và lời nói đau đớn đó như vạn tiễn xuyên tim ấy, ta lên tiếng phản đối, đuôi vung vẩy tỏ ý phật lòng.
Ta không có béo, nói vậy chả có căn cứ gì hết. Chỉ vì Akaza – dono giữ gìn thể hình mình; mà cái đó thì ta rất đồng tình luôn, nhất là khi ngài để trần mà đi khắp nhà ấy; không có nghĩa là ngài được phép áp dụng lên người khác mấy cái tư tưởng cổ lỗ sĩ đó đâu.
Hơn nữa, ta là mèo lông dài mà, bộ lông của ta còn bồng bềnh như mây nữa. Chỉ đó thôi cũng khiến ta  trông to hơn thường rồi. To hơn, đáng yêu hơn, không phải sao? Đây theo tiêu chuẩn con người chẳng phải chính là BBW, (note: BBW: Big – Beautiful – White, cơ bản là một dạng fetish chỉ cái đẹp của những người trắng trẻo đầy đặn, thường chỉ phụ nữ, rất phổ biến trong thời kì Phục Hưng) một tiêu chuẩn rất quý tộc đó sao? Akaza – dono đúng là đồ bần nông mà!!
" Mày chắc chắn chưa đến 1 tuổi, thế mà phải to ngang Hắc Tử rồi ấy chứ!" Akaza – dono phớt lờ vẻ hờn dỗi của ta, tiếp tục trầm ngâm " Tiền bối Yoriichi có chỉ tao một vài thực đơn dinh dưỡng. Ảnh cũng nói mèo bị béo phì thì dễ sinh bệnh..."
Aww... ra là ngài đang lo cho ta sao?! Thật quá sức đáng yêu mà. Trái tim bé nhỏ này đang hạnh phúc lắm nè, Akaza – dono. Nhưng ăn càng nhiều thì mới càng khỏe chứ, nên ta sẽ rất là không sao đâu. Ta cố gắng trình bày cho ngài ấy hiểu. Đương nhiên Akaza – dono không hiểu rồi, ngài ấy thật ngốc nghếch. Và biết gì không, ngài ấy cầm luôn đĩa cá thu nướng của ta, CỦA TA, bọc lại, mà không thèm hỏi xem ta có đồng ý không, KHÔNG THÈM HỎI LẤY MỘT CÂU.
" Từ hôm nay, tao sẽ cho mày ăn theo thực đơn riêng. Không được ăn thêm cá thu nướng sau bữa tối nữa!" Ngài ấy thông báo, giọng tỉnh bơ.
Ta chỉ biết trân trối nhìn bữa ăn thứ 6 của mình bị cướp trắng trợn, thề có Chúa, kêu gào phản đối. Nhưng Akaza – dono có vẻ nghiêm túc, cất thẳng cá thu nướng vào tủ lạnh. Ta đuổi theo ngài ấy vào bếp "Meow... meow" liên hồi, nhưng ngài ấy chả thèm liếc ta một cái:
" Xin xỏ vô ích thôi... Tham ăn lấy răng đào huyệt, không biết à?"
Okay, cũng đúng thôi, tiền kiếp của ta đúng là chết vì miếng ăn thật, ngài quá đáng lắm luôn. Ta chán nản cúi đầu, thèm cá thu nướng quá đi thôi!
Akaza – dono kiếp trước thành quỷ cũng không bao giờ ăn thịt phụ nữ hay trẻ con, dù thứ đó là ngon lành và bổ dưỡng nhất, cứ lấy ta làm dẫn chứng đây này. Đã vậy thấy ta ăn còn tỏ thái độ không ưng ra mặt. Kiếp này, ngài ấy ăn chay bán kì, ngày ăn 2 bữa, sử dụng Whey để bổ sung đạm thay vì ăn mẹ nó thêm thịt vô. Đã vậy giờ ta ăn lại định cấm đoán ra trò nữa sao? Ô cái tư tưởng kì quặc gì thế?!! Thật là đáng ghét!
Vì thế mà, Akaza – dono ạ, đừng có hòng ép ta ăn theo cái thực đơn chết tiệt kia nhé~!! Còn lâu đi...
.
.
.
Chuyện là, đúng 46 ngày sau cái hôm Đệ Nhị Thượng Huyền Nguyệt Quỷ Douma tái sinh thành một con mèo, Thượng Huyền Nguyệt Quỷ Đệ Tứ, Hatengu cũng chuyển kiếp, trở thành một con chó hoang. Có vẻ ở dưới đó hắn cũng không trả nghiệp được tốt cho lắm.
Và có là một con chó hoang phải lang bạt đây đó đi chăng nữa, lá gan của hắn vẫn bé ngang con kiến như khi xưa vậy.
.
.
.
Lần đầu tiên trong đời ta thấy một con chó hoang bị một con mèo dọa cho chết khiếp.  Dù giờ ta đã yên phận làm con mèo nhà của Akaza – dono, ta vẫn bí mật cầm đầu hết lũ mèo hoang trong khu phố này. Khi ta diễu một vòng kiểm tra hoạt động của chúng, thì lại gặp người quen.
Hatengu, một con chó Great Dane cao cả mét, giờ đang bị ba con mèo hoang dồn vào góc tường. Hắn bắt gặp ta đứng xem trên mái nhà đối diện, như vớ được phao, vội vã cầu cứu:
" Douma – dono, là ngài phải không?!! Đại nhân, cứu ta với!!!!"
Ta vốn không rảnh học ngôn ngữ của lũ chó ngu si đó, nhưng lạ là ta lại hiểu được lời hắn. Và đương nhiên thấy chết mà không cứu thì chẳng phải là ta rồi.
"Là Hatengu – dono đấy sao?" Ta nhảy xuống khỏi nóc nhà một cách duyên dáng nhất, cất tiếng hỏi, lũ mèo hoang thấy ta cũng tự động dạt đi. " Lâu không gặp...Ai ngờ giờ ngài lại thành một con chó bự đến vậy nhỉ~!"
" Douma đại nhân, dù ... dù là mèo vẫn rất quý phái trang trọng ạ..." Hatengu run rẩy đáp, nhìn một con quái to gấp 3 mình vừa nói vừa lẩy bà lẩy bẩy trông rõ hài hước, nhưng ta đành vì lịch sự mà nén cười. "Ôi, ngài có gì ăn chứ ạ, Douma đại nhân? Ta đã ba ngày không một bữa tử tế.... chết...chết đói mất thôi..."
Dạo này Akaza – dono vẫn đang giở chứng ép ta ăn kiêng, có gì ăn thì ta đã ăn sạch rồi, đâu thừa để lại cho nhà ngươi. Bụng ta cũng muốn hóp vào trong, nhưng cái bộ dạng thảm hại đối diện đây, đúng là cũng khiến ta động lòng chút đỉnh, hơn nữa là... " Đương nhiên, trong tủ chạn nhiều cái ăn lắm" ta vờ vịt " Nhưng ta không tự lấy được, con người của ta đi vắng rồi, nhưng nếu có ai cao hơn một chút" liếc liếc "thì biết đâu đó..."
Có vẻ như ngoài cái lá gan bé tí kia, Hatengu cũng được ông trời ưu ái giữ nguyên cho bộ óc ngây ngô nữa. Ta lừa hắn dễ như trở bàn tay vậy.
"Woah... gia trang của ngài đây sao? Rộng rãi quá đi thôi!" Hatengu cảm thán đầy tị nạnh khi theo ta vào nhà. " Ta ngửi thấy nhiều mùi người quá, đều là gia nhân của ngài sao?"
Trong nhà này chỉ có Akaza – dono của ta sống, nhưng đêm qua ngài ấy tổ chứ tiệc tối. Hatengu đương nhiên là không cần phải biết rồi.
" Đương nhiên" Ta khúc khích " Đây là đất của ta mà, những con người ở đây đều dưới lệnh ta hết. Vì thực phẩm nhiều ta không ăn hết được. Ngài lại là khách đầu lại nhà, ta lẽ thường phải tiếp đón nồng nhiệt rồi~!!!"
"Ôi... Douma đại nhân vẫn thật hào phóng như xưa!!"
Akaza – dono đang có tiết trên lớp, nhà này giờ là của ta cũng đâu có gì sai.Khách đến chơi nhà không trà cũng bánh là hiển nhiên rồi. Ta nở nụ cười rộng ngoác. Đúng là thế ha.
Ta hướng dẫn Hatengu mở tủ chạn, bánh bích quy và thịt khô tràn ra khỏi tủ, rớt xuống nền bếp. Hatengu rõ là đang rất đói, chẳng nói chẳng rằng cúi xuống ngấu nghiến.
"Ah... xin lỗi Douma đại nhân... là... là ta đói quá, ăn hết vậy liệu có phiền phức gì ngài không?"
Mãi một lúc sau mới ngẩng lên, lơ đễnh hỏi.
"Ahaha... không sao, không sao~! Là ta cũng chuẩn bị chưa chu đáo, ngài cứ ăn tiếp đi, đừng ngại~!!
Ta bật cười giả lả, đon đả mời mọc. Chân trước kéo luôn gói xúc xích ra sau mình. Lòng thấy vô cùng tự mãn.
.
.
.
Chiều hôm ấy, Akaza – dono đi học về và nhìn thấy đống hổ lốn trong phòng bếp.
"CON YÊU NGHIỆT ĐÂU!!!!" Ngài ấy gào lớn, "MÀY LÀM GÌ CÁI NHÀ NÀY THẾ HẢ?! ÔNG MÀ TÓM ĐƯỢC MÀY, MÀY CHẾT VỚI ÔNG!!!"
Ta nhảy phốc lên bàn ăn ngay khi cái chổi vừa lao tới, chuồn thẳng. Akaza – dono rõ là bị chọc điên, xách chổi bám theo ta.
"Meoww – meow –"
Ta vừa chạy vừa né tránh mấy cú vụt, dẫn ngài ấy ra hành lang. Akaza – dono đuổi sát nút, rồi bỗng phanh kít lại, ngài ấy phát hiện dấu chân chó trên thảm, đã được ta khéo léo để lại sẵn đó. Akaza – dono ngẩn ra, còn ta thì ngồi khoanh chân ngay trên những vết chân, lướt mắt nhìn ngài như muốn truyền đạt "nhẹ nhàng": Đó, coi đi, đồ ác nhân!!
"Ahh... nè, tao xin lỗi..." Cơn thịnh nộ kia biến mất như chưa từng xảy ra vậy, Akaza – dono quỳ xuống cạnh ta, xoa xoa lưng ta nhẹ nhàng "Tao tưởng là mày làm..."

Hứ...Ta cong người lên, ghim mắt mình chặt vào đôi mắt xanh kia, ra điều trách móc các thứ. Mặt Akaza – dono đỏ lên vì tội lỗi, trông nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười, đáng lắm chứ. Miệng cứ không ngừng lẩm bẩm xin lỗi, dỗ dành. Ngài ấy rất dễ xúc động nha, trước giờ đều như vậy, và ta đã áp dụng tốt cái đặc điểm hay ho này để chơi với ngài ấy từ tận đời nào rồi.
"Meow –" ta quay mặt giận dỗi, lảnh tránh cái tay kia (dù là cực kì cực kì thích, Akaza – dono của ta rất biết nựng đó nha). Thấy ta như vậy, đành xuống nước...
"Thôi mà, là tao sai. Tối nay đền mày pate xúc xích với cá thu nướng, được không?"
Ta rên rỉ, đây đúng là đòn hiểm mà, vốn định thử giận lâu hơn để coi hết cái biểu cảm đáng yêu kia, nhưng ngài ấy đã mang đồ ăn ra để làm hòa, giả vờ dỗi tiếp thì cũng hơi quá đáng. Đành bất đắc dĩ mà tha thứ thôi, ta quay đầu lại dụi dụi vào bàn tay thô ráp kia, "Meow meow" tỏ ý hài lòng. Akaza – dono cười tươi, lại là một nụ cười tỏa nắng ấm áp. Thật lòng nếu ta không đang tự khen mình khôn ngoan hơn người, chắc cũng thấy có chút ít tội lỗi đấy. Nhưng hối cải chưa từng là sở trường của ta bao giờ, cứ nhìn hiện tại đi là rõ. Trong tâm lúc này chỉ nghĩ cách vượt rào thêm nữa, được ăn no, được Akaza – dono cưng nựng như này, hết xảy nha~
.
.
.
Akaza – dono sau tai nạn đó càng ra sức gia cố, lắp lưới mắt cáo ở cửa thông ra vườn; khóa trái ô cửa chớp nhỏ vốn làm sẵn cho ta có thể ra vào thoải mái, mà ta cũng chả mấy bao giờ dùng, một con mèo chân chính phải đi bằng cửa sổ; thậm chí làm thêm một cái khóa cổng;.... tất cả để ngăn con chó hoang bí ẩn kia chui vào ăn trộm. Mặc cho mọi cố gắng đó, "Con chó hoang này khôn kinh khủng, nó luôn biết tận dụng sơ hở mà vào cho được..." đó là trích lời của Akaza – dono than thở với Koyuki – chan thôi, ta đương nằm trong lòng nàng mà cười khoái trá. Vào được cái nhà này là dễ, nhất là khi có ta trợ giúp mà. Giặc ngoài phải có tai trong, còn Akaza – dono của ta thì luôn là người suy nghĩ đơn giản như vậy. Về phần mình, ban ngày cùng Hatengu đánh chén no say, đến tối khi Akaza – dono về nhà, diễn cảnh sợ sệt còn được cưng chiều an ủi, đêm lên giường cùng ngài ấy làm một giấc ngon, hôm sau tiếp tục thì chẳng lấy gì làm thỏa mãn hơn. Ít nhất là cho đến khi Koyuki – chan, đồng minh số một của ta, khẽ trêu chọc:
"Nè, hay là chó hoang kia cũng rất thích anh Hakuji đó, sao anh không nhận nuôi nó cùng Tiểu Tuyết đây cho vui!"
"MÉOWW..." Ta ré lên một tiếng phật lòng, xù lông đứng dậy nhưng cũng không nỡ cào lên cái đùi mềm mại của Koyuki – chan, nhảy xuống quay ngoắt đi giận dỗi, Akaza – dono sẽ không được phép nuôi thêm một con gì hết, và tên ta không phải là "Tiểu Tuyết". Sau lưng vẫn nghe được tiếng Koyuki – chan bật cười khúc khích. Akaza – dono nén một tiếng thở dài:
"Giờ tên nó là Đồng Ma rồi, Koyuki à!"
"Tên gì lạ vậy anh?"
"...."
.
.
.
Người tính không bằng trời tính, huống hồ chi ta chỉ lại còn là một con mèo. Sau 2 tuần kể từ ngày đầu tiên ta bắt đầu cái kế hoạch để đời kia, Akaza – dono về nhà sớm hơn thường lệ. Thứ 3 hàng tuần ngài ấy có 2 tiết học buổi chiều, sau đó tham gia câu lạc bộ võ thuật thêm 2 tiếng cộng với thời gian đi bộ về sẽ luôn có mặt ở nhà vào lúc 17h30'. Nhưng hôm nay, Akaza – dono đẩy cổng bước vào khi mặt trời vẫn chưa đến xế. Ta biết vậy là vì ta và Hatengu đang chia nhau chỗ bánh quy mèo, pate và cá ngừ hộp ngay trên bãi cỏ ngoài vườn, hướng 9h so với Akaza – dono – người lúc này đang đứng chết trân, nhìn cả đôi bằng ánh mặt kinh ngạc. Hatengu thấy ta ngừng ăn cũng ngẩng đầu lên, hỏi ngu ngốc:
" Con người của ngài kia à? Sao ngẫm giông giống Akaza – dono vậy?"
Chẳng buồn trả lời, ta thầm tiếc nuối những tháng ngày tươi đẹp vừa qua, lưng khum xuống, chân cũng về thế sẵn sàng bỏ chạy. Akaza – dono đã hết trạng thái kinh ngạc, đôi lông mày mới nãy còn nhướn cao giờ đã cau lại, mắt xanh sắc lẻm như hai viên đạn và mạch máu trên trán cũng giật khe khẽ. Ngài ấy chậm rãi tiến tới, xung quanh sắc khí tối sầm lại, ta thề có thể thấy hình bóng con quỷ năm xưa, cơ mà trong tình huống này, Akaza – dono đáng sợ hơn Thượng Huyền Tam ấy nhiều...
Tẩu không lại rồi, đành cúi đầu trệu trạo nhai nốt miếng ăn trong miệng, rồi ngẩng mặt thiên thần hết mức lên, bám lấy ống quần kia, "meow meow" đầy thương mến.  Hatengu như sực tỉnh, chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi quay đầu chạy thẳng.
"Đứng lại đó!!!" Akaza – dono dường như định đuổi theo, nhưng dừng lại, quay lại nhìn ta đầy sát khí. Nửa hộp cá ngừ khui tối qua giờ trống trơn, chỏng chơ ngay dưới chân ta. Trên bộ lông trắng vẫn còn dính chút pate do chưa kịp tắm rửa.
"Ăn vụng vui quá ha?~!" Ngài ấy hỏi, giọng mát mẻ lạ lùng, lấy tay gỡ móng ta khỏi ống quần, hất ta lăn quay ra cỏ. Quả này phải giả ngơ thôi, ta mở to con mắt mèo con đáng thương, "Meow meow" thật khẽ thật run lấy lòng, rồi lăn nằm ngửa dưới chân ngài ấy, khoe cái bụng mềm mại, trắng trẻo như một chiếc bánh gạo, nhìn ngài ấy đầy chân thành hối lỗi. Nào, Akaza – dono, ta biết lỗi rồi, biết lỗi lắm luôn, cho ngài nghịch bụng ta nè, đừng giận ta nha, nào, nào, đi mà~!!
Kiến thức lấy lòng cả đời của ta, giờ mang ra để hấp dẫn Akaza – dono đây.
Không có tác dụng gì hết.
Akaza – dono không thèm đoái hoài vẻ đáng yêu ngây thơ này, chỉ dùng bàn chân lật ụp ta lại, xách gáy lên:
" Chà, tao cứ tự hỏi tại làm sao mày ăn kiêng rồi mà vẫn béo thế này...." vừa nói vừa dùng tay còn lại bóp bóp lên bụng ta nữa. "... Đến cả cái đuôi của mày cũng béo lên đấy biết không?"
Ta chỉ biết căm hờn đưa mắt lên nhìn, này người ta gọi là body – shaming đấy Akaza – dono ạ, ngài kiếp sau đừng hòng được làm người nữa.
" Cắt hết pate cho bữa tối nay, tối mai và tối ngày kia. Cắt ăn cá thu nướng 1 tuần! Hiểu chưa hả con lợn kia?! Trả lời xem nào?"
"Meow –"
.
.
.
Mấy ngày sau...
" Yoriichi – senpai này, sao anh giảm cân được cho Hắc Tử vậy? Hình như thằng bé lại nhẹ hơn hôm trước thì phải?" Akaza – dono hỏi, lấy móng gãi gãi lên cằm của Kokushibou – dono. Ta với ngài ấy đang có chiến tranh lạnh, giờ ta chỉ nằm trên bệ cửa lườm xuống, Akaza – dono đáng ghét!
" Mua cho nhóc ấy vài món đồ chơi thôi" Yoriichi cười mỉm, mò mẫm trong balo một hồi " Như này chẳng hạn". Hắn lôi ra một cái que dài gắn lông vũ, trông rõ kì cục, và Kokushibou – dono đang nằm thiu thiu cuộn trong lòng Akaza – dono bỗng bật dậy, mắt dán chặt vào cái que, cong người thủ thế như một cây cung. Rồi ngài ấy – đại ma một thời oanh liệt, đuổi theo mấy cái lông đó với một nét say mê đầy kiên định, Tsugikuni nhìn ngài ấy trìu mến, mắt hắn lấp lánh ý cười không ra lời.
Tốc độ và sức mạnh ấy đúng là tàn dư của một con quỷ cấp cao, dù giờ chỉ còn là một con mèo đi chăng nữa. Ta không thể không tỏ chút ái mộ rồi... thật đáng tiếc, thay vì dùng chúng cho mục đích cao cả hơn, giờ ngài ấy ngoan ngoãn mang đi tiêu khiển cho con người như này, ai cha, quả là một mất mát lớn đấy. Nếu Muzan – sama ở đây, chắc sẽ lên cơn tăng xông mà chết mất thôi.
" Đồng Ma, nhìn này." Akaza – dono bỗng nhiên vẫy tay gọi ta, gọi bằng tên hẳn hoi. Ta liếc xéo ngài ấy, rồi quay lưng đi, hứ, làm như thích gọi là gọi được vậy...
Một con chuột bỗng thù lù rớt xuống trước mắt ta. Vô thức khiến ta chồm lên định chộp lấy. Voila, con chuột đó nhanh như cắt biến mất luôn.
Giây sau, nó lại xuất hiện phía sau ta, còn dám cạ cạ vào người ta nữa chứ, ta quay ngoắt lại muốn cắn, nhưng suýt trượt chân mà té sấp mặt xuống nền nhà. Dạo này xem chừng cơ thể ta không được dẻo dai cho lắm nhỉ, chắc cũng tại có tuổi rồi. (k có đâu, vì bạn béo thôi) Kokushibou – dono nhìn ta cười khẩy, giờ mới nhận ra, đây là trò do Akaza – dono bày ra. Nhưng bản năng và sự ức chế dồn nén bấy lâu khiến ta muốn tóm lấy con chuột kia, nhai nát nó, và Akaza – dono sẽ phải chi một đống tiền ra mà đền Tsukiguni một con khác, biết đâu đấy, khiến bọn họ dỗi nhau và đừng bao giờ xách người đến đây nữa.
Giờ thì cả Akaza – dono cũng cười, còn là cười rất ư là khoái chí nữa chứ " Được này, Yoriichi – senpai ơi~! Có khi em cũng phải mua một ít thật. Nó sẽ bớt dành cả ngày để ăn và ngủ đi" ngài ấy nói " Em sẽ bắt nó vận động mỗi ngày..."
" Nên thế Hakuji à," Tsugikuni gật đầu tán đồng "Mèo nhà cậu có vẻ béo hơn cả Hắc Tử rồi đấy!"
Đó là body – shaming đấy nhé, và là một lời vu khống vô căn cứ nữa, ta tức điên, không đời nào ta lại béo hơn Kokushibou – dono hết. Cứ đợi xem!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net