The Imperfect Apprentice

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: MQH độc hại (unhealthy relationship), bắt cóc (kidnaping), cầm tù (imprisonment), hành hạ (torture), thao túng tinh thần (mind torture), có ẩn ý liên quan đến hiếp dâm trẻ vị thành niên ( implied underage rape/nonconsensual).
Alternative universe (au), Out of character (ooc)
AN: tôi không cho cái này lên R18 vì thấy nó cũng không quá nặng nề. Nhưng trong fic dưới có bao hàm đủ các cảnh báo ở trên. Nếu bạn cảm thấy bản thân bị ảnh hưởng bởi những gì đã được nêu trên, yêu cầu bạn đừng đọc.
CI: twitter @sa3tl

Enjoy~

"Và con phải thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng thôi... đúng rồi, ngoan lắm, một tay giữ ở đó, đó, chỗ nối với thanh quản."

Hakuji co người, sợ hãi đến độ chẳng dám rùng mình. Bàn tay to lớn hơn của Douma vẫn ôm lấy tay cậu, y áp cả tấm thân mình lên cậu, dìu dắt con dao mảnh dẻ từ đằng sau. Lưỡi dao cắt từng đường mỏng như chỉ, ngọt như vuốt, banh mở cổ họng con mồi đáng thương vẫn đưa mắt thống khổ nhìn lên chúng.

"Được... được" Douma thầm thì vào tai Hakuji, dỗ dành an ủi cậu. "Con làm tốt lắm~!! Vậy mà ta đây cứ nghĩ lũ Diệt quỷ sư chẳng thể làm gì ra hồn~! Hakuji của ta, rất rất khá~!!" Y ngâm nga khe khẽ, khoái trá mỉm cười khi thấy vành tai bé nhỏ giật giật run rẩy.

Hakuji cuối cùng cũng rùng mình, cơ thể cậu may mắn vẫn nhớ lấy bản năng của nó, không như não bộ kia đang tê rần đi vì kinh khiếp. Cái tay cầm dao lẩy bẩy trong bàn tay lạnh lẽo, khiến kẻ đằng sau siết nó thêm chặt.

Con mồi - không, là đồng đội của cậu, đang nằm ngửa trên bàn đá, bị trói chặt bởi những sợi liên băng cứng chắc hơn thép, cổ họng rạch mở không ngừng rỉ ra máu tanh; bỗng phát tiếng nghẹn ngào đến đau lòng. Cậu ấy biết mình sắp chết không? Cậu ấy hiểu Hakuji không còn đường nào khác không? Rằng Hakuji không cố ý, không mong muốn, không đời nào, làm vậy với cậu không? Hay đằng sau con mắt ầng ậc đầy những tia máu kia, đau đến điên dại, vẫn trách móc Hakuji là kẻ vô nhân tính?

Đừng nhìn, đừng nhìn Hakuji, đừng quay lại, đừng nhìn, ôi làm ơn, ai đó, cứu với...

Đầu óc Hakuji không ngừng gào thét. Đây chỉ là một trò tiêu khiển của Thượng Nhị Huyền Quỷ. Cậu sẽ tham gia, cậu sẽ phục dịch, cậu sẽ chịu đựng được hết. Vì dưới căn hầm cách chúng mười bước chân thôi, là những người khác, là bạn bè, là đồng đội, Chúa ơi, là gia đình của cậu.

Douma chặc lưỡi, y ra vẻ mất kiên nhẫn , hoặc có lẽ là y đang thực sự mất kiên nhẫn, những ngón sắc nhọn ghim lên lớp da thiếu niên còn hơi sữa thành hằn đỏ. " Nào~! Đừng có run tay chứ Hakuji - kun! Nắp thanh quản rất mỏng manh, con cứ vậy sẽ khiến nó đứt ra đấy." Y bật cười hăng hắc "Fufu... bước tiếp theo rất thú vị nha! Và vì nãy giờ con đã làm rất tốt, ta sẽ cho con chọn: Nhanh hay chậm đây?"

"Sao...?" Hakuji bất thần quay lại, hối hận muộn màng. Thượng Nhị Huyền quỷ đứng sát sau cậu, cao lớn như một bức thành, là chấn song giam giữ Hakuji. Cậu từ lâu đã không còn lối thoát rồi. Hakuji không dám ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt quét xuống đất cũng chỉ toàn là xác chết, với con mắt vô hồn như mắt cá, dán lấy cậu không rời. Hakuji tưởng có thể đọc những căm phẫn và thất vọng từ sâu trong những con ngươi đục ngầu kia, kinh tởm sự phản trắc của cậu, vì đây còn có thể gọi là gì nữa cơ chứ? Douma, y có thể chỉ dẫn, y có thể chèn ép, nhưng cuối cùng vẫn là đôi tay của Hakuji, là con mắt của Hakuji, đoạt lấy mạng sống của những người cậu trân quý.

Là cậu.

Đã - giết - chết - họ...

"Gì đây? Chậm nhé? Fufufu, nếu con muốn, Hakuji - kun à~!" Douma tự quyết định, và nắm tay y càng thêm phần chặt chẽ, xoay chuyển cơ thể dưới thân mình như một con búp bê. Y ép chặt bụng cậu vào thành bàn đá lạnh toát, áp chặt thân y vào cái lưng chai sạn. Hakuji không ngừng run rẩy, trước sau cậu đều là những vùng lạnh như băng, đốt làn da sau lớp áo mỏng buốt nhói.

"Bây giờ thì" Douma tằng hắng "Kiểm tra kiến thức, để xem Hakuji - kun có nhớ những gì ta dạy không nào?" Miệng y dần rộng ngoác đến mang tai, sung sướng cùng cực trước thống khổ của hai kẻ còn thở cuối cùng "Tại sao khi rạch đến khí quản cần phải giữ tay chậm và chắc?"

"...Nếu... nếu không máu...máu sẽ cản lưu trào vào gây nghẹt thở, cáichếtsẽđếnnhanhhơn" Hakuji lầm bầm, tưởng như chính cổ họng của cậu đang bị bóp ngạt. Cậu nấc nghẹn khi bàn tay lạnh toát kia tóm chặt yết hầu, kéo mặt Hakuji ra phía sau, ép con mắt xanh rưng rưng ấy nhìn vào đôi lăng kính vạn hoa lạnh lùng. "Hakuji! Ta không hài lòng tí nào đâu! Nói to lên!"

Hakuji thấy nước mắt vẫn ghìm lại tuôn rơi, và cậu dõng dạc hơn, gắng sức để giọng nói át đi tiếng khóc.

"Vì máu có thể bị cản lưu, trào thẳng vào khí quản, gây nghẹt thở, khiến nạn nhân chết nhanh chóng hơn!"

"Giỏi lắm~!!" Douma đắc ý, giọng y vừa giễu cợt vừa tự hào "Hakuji của ta rất nhớ bài~!" Y thơm lên nước mắt mặn chát, cảm nhận bờ mi dày kia rung rinh run rẩy như cánh bướm.

"Lý thuyết xong rồi!! Giờ thực hành đi!!" Y buông tay khỏi cổ cậu, khoái trá nhìn vết đỏ ửng lưu lại trên làn da tựa vòng xích.

Hakuji thở hắt ra, không khí bí bách trong phổi vốn bị bàn tay quỷ chặn đứng giờ mới thoát được. Cậu chớp chớp mắt, đuổi đi những giọt lệ còn xót lại. Hakuji muốn vùng chạy, nửa phần tỉnh táo trong cậu gào lên rằng cậu phải chạy đi, chạy đâu cũng được, chạy và chui vào một góc nào đó, trốn đến khi cả thế giới này tan biến. Hoặc.. đến khi Douma tóm được cậu, y chắc chắn sẽ tóm được cậu, sẽ vui sướng hành hạ cậu thêm nữa, sẽ nói đó là hình phạt vì Hakuji là một cậu bé hư. Và... y sẽ giết hết mọi người trong căn hầm, trước mắt cậu.

Căn hầm dưới chân...

Đồng đội của cậu!!

Mạnh mẽ lên. Y sẽ mạt sát họ, đau đớn hơn, khủng khiếp hơn, và khi Sát quỷ đoàn tìm đến, sẽ chẳng còn ai nữa. Nếu mình không còn là vật tiêu khiển, y sẽ giết tất cả mọi người.

Cậu một tay áp lên sụn khí quản đỏ hỏn, nuốt ngược cái nhăn nhó trước tiếng khục khặc nghẹn đặc của kẻ xấu số. Cậu có thể nghe được tiếng thở phía sau gấp gáp dần, thích thú phà hơi lạnh vào vành tai cậu. Cậu cảm nhận được hạ thể đàn ông ma sát lên đùi non đến rát bỏng. Tàn bạo của y đốt lên lửa dục vọng, khiến Hakuji càng nghĩ càng thêm lẩy bẩy, như con nai non đứng trước nanh vuốt hổ dữ.
Tập trung vào, đừng nhìn vào mắt, đừng nghĩ, đừng nhìn đi đâu cả, mình làm được. Sẽ ổn thôi! Hai tháng, ba tuần, năm ngày. Đã lâu đến vậy rồi, và hàng tuần, hàng tuần trong những tháng ngày khốn khổ này, Douma sẽ kéo Hakuji ra khỏi cái hầm kia, đặt cậu đứng trước y đây, ngắm nghía, vuốt ve, giữ lưng cậu hòa vào ngực y. Ép cậu phải cảm nhận nhịp tim y loạn đi vì thèm khát. Dục vọng. Quyền lực. Thống trị?! Y muốn gì? Hakuji không bao giờ biết, không muốn biết và cũng không dám biết. Chỉ biết rằng y gieo rắc nỗi sợ hãi và thù ghét vào sâu trong cậu. Qua mỗi bài học, qua mỗi đêm y không vứt cậu trở lại căn hầm đó, qua mỗi vết rách trên tấm nệm mềm như mây, qua cơ thể lạnh lẽo ghì lên tấm thân bé nhỏ nóng rực và, qua nước mắt, qua lời van xin bất lực, cầu y hãy tha cho cậu, hãy rủ lòng thương hại cậu với. Vì Hakuji sắp chết mất, từ trong ra ngoài.

Sẽ làm được thôi, vì Sát quỷ đoàn sẽ tới, và mọi chuyện sẽ kết thúc!

Lưỡi dao lia tới đỉnh phế quản, cắt đứt động mạch chủ chẳng hay do vô tình hay hữu ý. Và máu tóe lên vẽ khuôn mặt nhợt nhạt của Hakuji đỏ nồng, khiến cậu vội vã nhắm mắt. Thứ mùi hăng tanh sộc lên làm cậu chao đảo. Con người kia chết rồi. Kết thúc buổi học.

"Tuyệt vời, tuyệt vời lắm~!! Ta biết con làm được mà!" Douma quay người Hakuji lại, áp hai tay lên gò má ướt đẫm những máu và lệ. Y huýt gió khe khẽ, Hakuji như này thật đáng yêu, tưởng tượng xem, nếu Hakuji cũng thành quỷ, y sẽ được nhìn ngắm khuôn mặt này mỗi ngày.

Mãi mãi.

Thật là một ý tưởng xuất sắc...

Y rút những dây liên băng khỏi bắp thịt cái xác, kéo nó đổ rào. Rồi y xốc chân lên, ấn đứa trẻ của mình ngồi xuống nền đá còn vương hơi người. Hakuji không phản ứng, cứ ngoan ngoãn để Thượng Huyền Nhị điều chỉnh cơ thể. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, hàng mi như con bướm mắc đọa, rung lên hoảng hốt và bất lực. Douma thấy khoái quá chừng, hạ bộ y nóng phát nổ đến nơi mất. Nhưng y không nỡ dọa Hakuji của y thêm nữa. Nên y chỉ âu ấp nhẹ nhàng gò má tái nhợt kia, liếm lên một ngón tay rồi quệt bôi đôi môi tím tái một sắc đỏ tuyệt mĩ nhất.

Máu.

"Ta tự hào vì con lắm, Hakuji - kun à~!!" y thì thầm, gỡ con dao vẫn đang nắm chặt trong bàn tay gầy gò mà thô ráp. Y ngắm nghía lưỡi nhọn lấp lánh bạc dưới ánh đèn. Ngậm nó trong miệng mình, y mỉm cười:

"Giờ, đến lượt ta!"

Khi con mắt xanh biếc kia nhìn lại y, tận sâu sau mờ mịt kinh hãi, là thích thú bạo tàn.

Là khao khát trả thù.

Là ham muốn tổn hại.

Là một con quỷ, Douma nghĩ thầm, một con quỷ của y thôi.
TBC.

.
.
.
Bài học rút ra là bucan xong thì nên đi ngủ thôi đừng làm gì cả. 🤣

Chuyên mục giải mã từ:
Apprentice (dt): đệ tử, người học việc.
Imperfect apprentice ở đây ý chỉ Hakuji, cậu bị ép học và thực hành lại việc giải phẫu người đầy kinh hoàng và đau đớn từ Douma, mở đường cho một loạt tổn thương tinh thần cho cậu - một đứa trẻ mới 15 tuổi.

MQH master - apprentice đôi khi không đơn thuần như "thầy - trò" vì không có sự trao đổi rõ ràng đôi bên (VD: học sinh trả học phí để giáo viên dạy, lấy kiến thức) mà thường sẽ là "master" nhận "apprentice" để giúp việc mình, lấy sức lao động, sức khỏe là chính. Vậy là quyền lực nghiêng cán về một phía, người học dường như luôn phải nhất nhất nghe theo chỉ thị từ người dạy. Hệ quả quyền lực quá lớn ở master thường dẫn đến bạo hành vô/có chủ đích lên apprentice, ở đây chỉ việc Douma lạm dụng Hakuji.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net