The imperfect gourmandizer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CI by Twitter @kureten

Phần tiếp theo của the imperfect st. Các bạn nên đọc mấy phần trước nhé, k đọc là k hiểu đc đâu, t viết mà t còn k hiểu kiểu gì đây lày :))
Nếu có thắc mắc gì về truyện, cứ nói t nha :3
Enjoy~

"Có một con quỷ tồn tại mà không cần ăn thịt người..."
"Ừm..."
Douma hắng giọng ậm ừ. Y nghiêng hẳn người về phía bồ đoàn, chống một tay lên cằm. Đôi mắt thất sắc trong như ngọc ẩn dưới hàng mi rũ, không liếc về phía tiếng nói chốc nào.
Hakuji bảo muốn gặp y, hoặc ít nhất quạ của cậu đã truyền đạt lại vậy. Con vật đen nhẻm đáng thương ấy cứ lắp ba lắp bắp, đôi cánh huyền vũ óng ánh vỗ loạng choạng, tránh cho vuốt chân phải chạm vào nền máu tanh lạnh bên dưới. Thượng Nhị Nguyệt Quỷ lúc bấy chưa kịp nuốt miếng thịt đến họng để trả lời, đã vội vã cao chạy xa bay.
Dầu là vậy, Douma vẫn mừng lắm chứ, một thời gian thật dài Hakuji không hỏi han đến y, có lúc những tưởng đứa trẻ hư này đã quên mất chủ nhân nó rồi. Song Thượng Nhị cũng chẳng bởi thế mà bỏ lờ đi được, rằng Hakuji đã hẹn y tới một địa điểm lạ. "Có bóng râm, không để mi phải chết cháy đâu..." con quạ cung cấp thêm, như thể nó sợ rằng Douma sẽ từ chối.

Đời nào y lại nhẫn tâm làm nổi?... Hakuji chắc chắn ít nhiều đã bắt đầu quên mất y rồi!

"Ngươi biết không?" Hakuji sốt ruột tiếp lời, kéo con quỷ mơ màng kia về thực tại.
"Sao con không lại gần đây, hử Hakuji - kun?" Douma đáp ngay khi cậu vừa dứt câu. Y cuối cùng cũng chịu ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu. Làm Diệt quỷ sư bé nhỏ kia có thoáng rùng mình. "Tiếp khách như này thật là lỗ mãng."

Hakuji nuốt khan, và đôi chân yếu ớt bắt đầu gào thét. Tới đi, đến đó, bởi người ấy đang giận! Sẽ rất đau... Còn cậu, cơ thể cậu, không một tấc thịt nào của cậu, muốn phải chịu đựng những giày vò đau đớn ấy nữa.

"Không!" Hakuji gầm lên, cho cả con quỷ với sát khí ngùn ngụt kia lẫn chính bản thân mình, lệnh nó phải im mồm lại. "Ta sẽ đứng đây."

"Đây" là hiên nhà, cách nơi Douma đương ngự tầm 8 thước. Khoảng cách không phải là vấn đề, bởi nếu muốn thì Thượng Nhị có thể xé xác cậu ra, trong có một chớp mắt. Song chính đây cũng là điểm an toàn nhất, bởi nếu có muốn thì y cũng sẽ chẳng thể làm được gì.
"Ta hiểu rồi." Douma liếc mắc lên góc trái trần nhà, nơi đằng sau lớp ngói nung đỏ bởi nhiệt, là kẻ thù truyền đời của y.

Tàn khắc năm.

"Ta có biết chứ. Rui đã nói với bọn ta rồi." Y tằng hắng, một ngón tay sắc nhọn quấn lấy lọn tóc vàng xoà trước thân, xoắn nó lại như người ta xoắn sợi tơ bện. "...Trước khi cậu ấy chết, có vẻ vì vậy mà cũng chẳng chi tiết cho lắm."

Đằng sau căn nhà có tiếng ve kêu rả rích, và bình thường Thượng Huyền Nhị chẳng bao giờ buồn để ý tới chúng, nhưng hôm nay, tiếng râm ran ấy như những mũi kim xiên lên da thịt y nhức nhối khó tả. Đay nghiến tâm can y rằng y sẽ không thể chạm tới".........". Douma đã khi nào để tâm đến việc mình cực ghét mùa hè chưa?

Hakuji vẫn yên vị trước hiên nhà, nhưng cậu cũng đã đủ an tâm thoải mái để mà dựa lưng ra lan can phía sau, làm tiếng kèn kẹt của gỗ mục trong gió sương lẫn côn trùng lẫn vào với tạp âm quanh quất. Cậu nghểnh cổ thở dài, mắt cụp lại che cho đồng tử tinh nhạy khỏi tia nắng mặt trời nóng đến cay độc. Cái mũi nhỏ vô tình khụt khịt khe khẽ, đưa vào lòng những hoa thảo quả rừng hoà lẫn với không khí. Nắng hẳn đã nung ấm những cánh hoa đến chín nục.

Douma liếm mép, cái đứa trẻ này, càng xa y lâu càng thêm trâng tráo.

"Vậy là ngươi cũng chẳng biết gì cả?" Hakuji thăm dò thêm. Cậu không vội, dù Mặt Trời đã bắt đầu ngả đỏ xuộm. Cậu không được hấp tấp.
"Ta phải nói con nghe gì đây?" Ngữ ý có chút châm biếm, và giấu diếm. Douma không biết gì thật, là do y không lưu tâm chuyện này. Muzan cũng không yêu cầu y phải lưu tâm.

"Nó được mang đến trang viên, con quỷ đó, ta đã thấy nó từ chối hi huyết." Hakuji nói, đôi mắt biếc sẫm lại xa xăm. "Ngươi nói xem..."
"Trong trang viên có hi huyết nhân ư? Chà chà, là gia nhân hay kiếm sĩ?" Cánh kim quạt bên tay Douma bật mở, che khoé miệng y cong lên sắc lạnh. Thật đói.

Hakuji muốn tự đấm mình một cú, nhưng thiết nghĩ đến nét mặt dữ như hổ của Phong trụ, lại muốn tự xoa lên vết đấm tưởng tượng kia. "Không phải việc của ngươi."

"Xấu tính lắm! Nhưng lại nói một con quỷ cự tuyệt máu người rất khó sống, con biết mà..." Douma chọc ngoáy "... Ai cũng cần ăn, đấy là căn bản."

"Nó... liệu có mạnh không?"
"Một kẻ chịu đói khát vĩnh viễn, con nói xem có mạnh không?"
Có chứ... Douma thầm nghĩ... Nó thậm chí còn tự tạo cho mình Huyết quỷ thuật. Nhưng Hakuji của y không cần biết nhiều đến thế.

Thượng Nhị ngửi được mùi hương dục vọng từ cậu, xa đến tám thước, hấp dẫn và nồng nàn, át đi cả hoa thảo quả rực đỏ dưới ánh Mặt trời. Y bấm bụng nuốt khan, thật sự rất đói.

Lòng tham nhen nhói ấy, đứa trẻ này lúc nào cũng có sẵn rồi, chỉ bởi y tiếp cho nó chút nhiệt, chỉ bởi nó được tận mắt chứng kiến con quỷ không nuốt máu người, mà bùng lên dữ dội như một ngọn lửa.
Douma phải làm gì đó thôi, nếu không sớm muộn thì chính kiến của y cũng sẽ bị hơi nóng kia đốt cháy, và Thượng Nhị chẳng muốn sự vậy tẹo nào.

"Giúp ta đi, Douma..." Hakuji nhỏ giọng, dường như tự thân cũng hồ nghi nhận thức "Ta muốn thử." Cậu nâng người khỏi thanh gỗ sau lưng, chọn tiến về phía y một bước.

Một bước nữa thôi, là vầng dương sẽ không còn bảo vệ cậu nữa. Mười bước nữa thôi, là con quỷ xảo quyệt kia sẽ không còn chút cản trở.

Mười một bước nữa thôi, là không có đường về.

"Ta từ chối!" Douma nhạt giọng, đôi thất sắc ngán ngẩm quay đi.

"Tại sao?" Hakuji bước thêm một bước, nhỏ hơn, đủ để khuôn mặt xinh xắn tràn vào bóng râm mát mẻ, xoa dịu bớt làn da ửng đỏ như hồ đào do nắng hạn, bóng lưng cậu vẫn phơi trong cơn nóng.

"Ta thích thế ~?!" Y lườm cậu "Con cũng đừng hòng làm nổi."

"Nó chỉ là một đứa trẻ con, nó còn là một đứa con gái..." Hakuji thầm thì, đầy căm phẫn.

"Ồ," Thượng Nhị giả bộ ngạc nhiên "chỉ bởi thế thôi sao? Con càng ngày càng bất cẩn đó, Hakuji - kun à~! Bạn bè con nghe vậy hẳn đau lòng lắm đấy~!" Y xoa nhẹ bụng mình, mỉm cười xảo quyệt.

"Ta sẽ giết chết ngươi!" Giọng cậu run lên, dần dà mất kiểm soát. Thật lòng thì, Douma có thấy tội nghiệp.

"Chưa đủ đâu, Hakuji ạ." Y an ủi cậu, dịu dàng tựa đương thầm thì dỗ con cừu lạc.
"Nếu cứ là con người thì sẽ chẳng bao giờ là đủ." Bên tay Hakuji nhói lên, Himejima - san đã từng nói cho cậu nghe về ấn, nhưng khai ấn liệu có đủ khi mà con quỷ này chắc chắn sẽ chẳng bao giờ để cậu chạm tới.

"Con vẫn biết chỗ ở của ta mà, nếu là Hakuji - kun, ta luôn sẵn lòng thù tiếp."
Douma mỉm cười, thật tươi. Cuối cùng y đứng dậy, bước nốt cho Hakuji mười bước còn dang dở. Và chẳng hay là nụ cười quá đỗi lạ lẫm kia hay lời nói chân thành nhường ấy ngăn đôi chân cậu bỏ chạy. Hakuji chết lặng ở đó, đợi con thú độc ác tiến càng gần.

"Con buột miệng nói ra thôi, Hakuji - kun ạ" Douma khúc khích, y vòng tay ôm lấy tấm lưng nhỏ kia, kéo cậu vào, cảm nhận lớp áo sực hơi người rực đến bỏng. "Ta không biết đọc suy nghĩ đâu."

Mặt Hakuji áp lên bờ vai lạnh, run rẩy nhìn Mặt trời khuất sau khung cửa sổ.
Douma đặt môi lên vai cậu, hít lấy một hồi, là vị ấm áp mà quỷ không bao giờ có được, xen lẫn hương dục vọng độc nhất quyến rũ đến dại mê.
Chắc chắn rồi, Thượng Nhị vẫn ưng thú Hakuji của y chỉ có như vậy.
"Con xong chuyện rồi, đúng chứ? Giờ đến lượt ta, ta rất rất nhớ con đó, Hakuji - kun à~"
Phải ghi lại, con người mà, luôn luôn cần phải nhắc nhở cho đứa trẻ đáng thương này nhớ rõ y.

Tàn khắc sáu.

Tbc.

Khắc năm, khắc sáu: chỉ giờ. Hẳn mọi người quen với từ "canh" rồi ha, "khắc" là đơn vị giờ ban ngày còn "canh" là đêm. Khắc năm và sáu tính từ 14h rưỡi chiều đến 19h tối. Mỗi khắc dao động trong khoảng 4 tiếng.

AN: À ừ, đáng nhẽ chỉ chap này thôi phải hết rồi, "tbc" vì tự nhiên t thấy 1 chap thôi k còn đủ nữa. Nhưng yên tâm ạ, 1 chap nữa thôi, và nốt cái Douma-sitters là t k còn gì hối tiếc nữa.
Nãy giờ t nhẹ nhàng coi lại mấy cái fic viết từ hồi năm ngoái, fic nào cũng có lời nhắn các bạn phòng tránh dịch Covid :))) thế mà để đến năm nay vẫn dùng đc luôn, chẳng biết nên khóc hay cười nữa 🤣🤣.
Giữ gìn sức khỏe nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net