The lover's killers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: characters death, very unhealthy relationship
1.
Akaza đã giết chết nhân tình của hắn rồi.
Trong căn nhà nhỏ của hai người, y có thể thấy cơ thể mình bất động giữa phòng. Nội tạng của y rơi ra ngoài, vẽ trên mặt sàn gỗ, khung cảnh lẫn lộn và hỗn độn như nền lò mổ súc vật. Máu y nhuộm lên tường, chen đỏ chen trắng, xinh đẹp như tấm bích họa họ cùng nhau xem ở phòng tranh tuần trước, vương cả lên khuôn mặt của người y yêu nhất. Rèm mi lim dim những giọt đỏ, với y, xinh đẹp vô cùng.
Đây có thể coi là một tai nạn. Tối hôm qua, Akaza về muộn, khuôn mặt ấy không tái nhợt như bây giờ, mà đỏ lựng lên, ngây ngốc, đầy mùi hôi của rượu bia. Hắn hẳn đã uống, uống rất nhiều.
Chỉ vì quá chén mà ngài ấy giết ta rồi sao?!  Y thầm nghĩ, và suy nghĩ ấy khiến y đau lòng, khiến mắt y ầng ậc. Y khóc thật. Nước mắt y rơi khỏi rèm mi lim dim, hòa cùng những hạt đỏ chảy xuống hai má.
Y thấy Akaza ôm lấy thân xác nát bấy kia, đặt lên giường, và lo lắng rằng máu y sẽ làm bẩn ga giường của cả hai mất thôi. Nhưng giờ đây y chẳng làm được gì cả, chỉ ngắm nhìn hai người họ đặt đầu nằm cạnh nhau như mọi hôm, ngắm nhìn khuôn mặt tái xanh kia giãn dần ra, ngắm nhìn người ấy chìm vào giấc ngủ.
Như mọi hôm.
2.
Bên ngoài trời đã tối.
Mặc dù giờ y không thể ngửi thấy gì, nhưng y cũng đoán căn phòng hẳn đang ngập trong mùi tanh của tử khí. Vậy mà Akaza vẫn chưa dậy. Đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền không một rung động, hắn cứ ngủ thật yên bình và an lành như một con búp bê sứ.
Ánh trăng bên kia đường hắt vào cửa sổ, le lét chiếu lên gương mặt tái nhợt càng thêm xanh xao. Trông hắn già dặn đi biết bao nhiêu, trong bộ đồ xộc xệch, đôi dép trong nhà vẫn đeo ở một bên chân, với cốc nước uống dở lạnh ngắt bên cạnh lọ thuốc an thần trên đầu giường.
Khiến lòng y khắc khoải trong âu lo, vì y chỉ muốn làm Akaza của y được hạnh phúc mà thôi. Y không đời nào muốn nhìn Akaza phải đau khổ, và hắn sẽ đau khổ, nếu ai đó biết việc hắn làm, họ sẽ mang hắn đi, xét xử hắn, chúng sẽ khiến Akaza gặp rắc rối. Dù thế, bây giờ y có thể làm gì đâu? Y chỉ mong Akaza sẽ mau dậy, để hắn tìm cách mà dọn dẹp mớ hỗn loạn này, vì y chẳng thể tự làm được nữa.
Thật ngớ ngẩn!! Mệt mỏi khiến y suýt thì quên, tại sao y lại không thể làm gì cả. Và kí ức ùa về khiến y muốn khóc. Akaza đã giết y rồi còn đâu. Vậy mà giờ y ngồi đây, chỉ mong rằng việc y chết rồi sẽ không gây ảnh hưởng đến hắn.
Y không kịp nhìn được cửa ra của căn phòng này ở đâu, chỉ đành dựa vào tiềm thức ít ỏi và mờ nhạt của một kẻ đã chết. Càng cố nhớ chỉ càng thấy thiểu não, y cũng chẳng có mấy kỉ niệm hay ho lúc sinh thời.
3.
Y đã được gọi là một Đồng cô từ nhỏ, bởi chính cha mẹ mình, vì họ tin rằng y là đứa bé của thần thánh, rằng y có thể liên lạc với những thế lực cao siêu chỉ vì y có mái tóc và màu mắt khác biệt.
Y trở thành Đấng sáng thể toàn năng, khi vẫn mang nhận thức của một đứa trẻ con, ngày ngày phải ngồi nghe chúng sinh kêu khóc trong khổ ải.
A... Cha mẹ y đúng là một thảm kịch!
A... Bản thân y đúng là một thảm kịch!
Nhưng y luôn là một đứa trẻ với trái tim nhân hậu, một đứa trẻ được tôn xưng lên thần thánh lại luôn bất lực trước bất hạnh và ngu dốt của nhân loại. Mang chúng đến với Thiên Đường luôn là nỗ lực và trách nhiệm cả đời của y.
Nhưng đằng sau sự thấu hiểu vô bờ đó của mình, y chẳng có gì cả! Những kẻ mang niềm tin mù quáng chống chế rằng y đã thoát khỏi những phàm tục tầm thường, vô ưu, vô nghĩ, vô tình, vô nhân tính...
A... Thế giới của y là một thảm kịch!
Trừ Akaza! Và y chỉ có duy mỗi Akaza thôi! Hắn là người duy nhất thấy được sáo rỗng sâu bên trong trái tim y. Và hắn không thích nó. Căm phẫn của hắn đổi lấy cảm xúc trong lòng y. Căm phẫn của hắn che dấu thương hại trong tâm hắn. Là tinh túy gìn giữ tình yêu này...
Chỉ duy mỗi Akaza thực sự chủ ý để tâm đến những điều y nói và những hành động y làm! Hắn không quy chụp y. Không đổ vấy lên y những hình tượng và tiếng tăm mà y sẽ chẳng bao giờ nên có.  Y luôn đáp lại những lời rên rỉ cầu van cứu giúp, nhưng đó đều là những lời học nằm lòng từ hàng trăm lần trước đó, y không cảm thấy gì cả...
Họ đã yêu nhau từ khi y gặp hắn rồi, y biết vì y luôn quan sát hắn, như một lề thói hàng ngày. Và chắc chắn tình yêu này chính là kết tinh cuối cùng của họ. Vì y đã thực sự yêu Akaza nhiều đến vậy cơ mà...!!
Y sẽ quẫn trí mất thôi, nếu một lần nữa phải quay lại cô độc...
4.
Y không nghĩ rằng mình lại có thể có nhiều kỉ niệm với Akaza đến như vậy. Và thời gian cứ thấm thoát mà trôi khi y còn đang bận mộng tưởng.
Ánh bình minh như những sợi tơ vàng mềm mịn rọi vào căn phòng, mờ mờ tảng tảng, xuyên qua y và cái bóng trên tường của Akaza. Có một con chim nhỏ đậu lên bệ cửa sổ, dường như muốn chạm đến con người trên giường kia. Y đoán rằng nó không nghĩ rằng cái thân bất động kia vẫn còn sống. Y muốn đuổi nó đi, và y nhận ra là y chẳng thể chạm vào cái gì nữa.
Khi y rút cánh tay lại, khung cảnh xung quanh y xoay vòng.
Y tỉnh dậy trên giường, với cái lưng đau nhói.
Con chim nhỏ kia đang nhằn nhuyễn một miếng thịt đỏ au trên sàn nhà. Y đoán chừng nếu một người khác nhìn thấy, sẽ kinh hãi mà tự hỏi sao một con vật nhỏ bé lại có thể ngấu nghiến thịt người như vậy.
Nhưng y vừa tỉnh khỏi giấc mơ, y không còn nằm trong phòng dưới danh nghĩa của Akaza nữa. Dù cơ thể y nằm nguyên trong tư thế của cái xác ở đó, hẳn là một sự trùng hợp. Trái tim y, không may, vẫn thật bình lặng đến đáng ghét. Y chớp chớp mắt, đuổi đi cơn mê man còn sót lại.
Y giang tay về phía sinh vật bé nhỏ dưới nền nhà kia. Con chim non dường như biết ý, nó lóc chóc nhảy lên bàn tay y, không chút sợ hãi. Y cảm nhận nhịp tim đều đặn ấm áp ấy trong lòng bàn tay mình.
Y tảng lờ đi mùi máu tanh ngập khắp căn nhà, xoay người ngồi dậy. Giữa sàn phòng có một vệt máu dài, kéo ra đến cửa. Y lần theo nó, bước đi như kẻ mộng du. Vệt máu dừng lại ở tủ đông.
Y thẫn thờ nắm lấy tay nắm tủ. Chần chậm kéo ra. Liệu y sẽ thấy gì? Lòng y bỗng nhẹ bẫng đi và một nụ cười ngu ngơ chớm hiện trên gương mặt trắng sứ. Cơ thể của nam nhân, lõa lồ, thấp hơn y một chút, với mái tóc hồng bê bết máu đặt trên đùi. Rèm mi dày vương băng lạnh, nhắm nghiền yên bình như một con búp bê sứ.
Y bật cười, đầy hạnh phúc. Akaza trên chiếc giường kia sẽ sớm tỉnh dậy, sẽ quay lại cái danh Nham trụ của Diệt quỷ sư đoàn. Sẽ căm phẫn cùng cực nếu hắn 1 lần được thấy y. Nhưng không như hắn, ánh mắt của người y yêu thương nhất sẽ không bao giờ rời bỏ y cả.
5.
Y nhớ ra rồi.
Akaza đã giết chết nhân tình của hắn.
Và Douma cũng đã giết chết người mình yêu thương nhất rồi.

Tn: fic này ban đầu t đọc thấy khó cảm vl nên cũng không có ý định dịch. Nhưng nó cứ bám mãi trong đầu nên phải dịch thôi. Hiểu đơn giản là Douma đã thịt luôn Akaza rồi nhét bạn trẻ vào một cái tủ đông ( giáo chủ là băng quỷ mà, duh, dăm ba cái tủ lạnh khó gì) rồi lên giường phê pha thì tđn lại lạc sang một vũ trũ song song *confused af* nơi ấy, cả đôi đều là Trụ cột, và có vẻ mqh của bên này khá là êm cho đến ngày Akaza cũng thịt luôn Douma. Tôi nghĩ vì là song song nên mqh này cũng đảo ngược luôn, nghĩa là Nham trụ Akaza là kèo trên, nên khi Giáo chủ nhập vào, linh hồn thì ở lại với thân xác của mình, còn phách thì vẫn mang hành động của Akaza (giết người). Đoạn cuối cơ bản là ngài đã tỉnh cơ mê, về nhà và thấy sướng vl vì ahihi mình còn có thể bảo quản xác người yêu còn thằng kia thì đéo :))
Đù má nó bệnh theo nhiều hướng vl :)) nhưng t đã xem rồi nên các bạn cũng xem cùng tôi cho vui :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net