The wait

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CI: twitter @_chia_mo_

Khi Douma nhận ra y đang ở Địa Ngục, là khi nhìn thấy Akaza bước đến một nơi lạnh lẽo.
Y tỉnh dậy, thấy mình đang đứng giữa một vùng vô hạn tăm tối, và thấy Akaza đi đằng trước. Hắn trông giống con người, hoặc, hắn lại trở lại là con người. Douma gọi hắn, y muốn chạy tới chỗ hắn, nhưng dầu có cố mấy cũng chẳng tài nào đuổi kịp.
Chỉ tới khi Akaza biến mất hoàn toàn vào cơn lạnh, Douma mới ngừng đuổi theo, thẫn thờ nhận ra mình chẳng thể nào rời khỏi chốn tối tăm trống rỗng này.
Cô gái nhỏ đó nói sẽ quẳng ta xuống Địa Ngục.
Ra đây chính là Địa Ngục sao?
Y tự hỏi phải chờ bao lâu mới có thể rời khỏi đây.
Akaza – dono đã nhớ ra điều gì đó quan trọng với ngài ấy sao?
Douma chẳng có gì đáng giá để mà nhớ nhung. Y có một trí nhớ tuyệt vời, y không quên bất cứ điều gì cả. Chỉ là y chưa từng có gì đáng để thực sự lưu luyến. Douma nghĩ thầm. Y bỗng muốn được nói vài ba điều với Akaza – dono đó. Y bỗng muốn được thổ lộ.

Y tự hỏi liệu mình còn cơ hội làm vậy chăng?
______________

Hàng ngàn năm nằm lại ở hư vô, hoặc có lẽ đã là mười ngàn năm, hoặc có lẽ chỉ là một tíc tắc; Douma vẫn giữ được tỉnh táo. Y không còn nhớ nhiều đến thế nữa, nhưng y vẫn nhớ đến một người, y nghĩ mình có thể nhớ người đó ngay cả khi những kẻ cuối cùng đã lãng quên.

Douma cảm thấy mình rơi tự do và đáp xuống mặt nền mềm mại,cảm thấy da thịt bọc lấy linh hồn mình, choáng ngợp mà thân quen. Cơ thể mới thật yếu ớt, chẳng thể đứng, chẳng thể bò. Y dành thời gian ngắm nhìn không gian tối đen mà chẳng thể định được nông sâu. Y đã cô độc rất lâu, lâu đến mức không còn quan tâm để đếm hay chuyển về một đơn vị thời gian nào nữa. Chỉ là... rất lâu mà thôi.

Bỗng một ngày, thay vì màn đêm mù lòa kia, y lại thấy một bóng lưng. Người ấy đi ngay phía trước. Cơ thể dường như đang tan rã theo từng bước chân, dần dần cho tới khi mất hẳn. Y thôi thúc muốn chạm tới, nhưng mãi chẳng bao giờ đến gần được, chỉ có thể vô vọng đứng nhìn.

Ai vậy? Dường như người đó đang lạnh lắm!
__________________
1.
Akaza là đứa con thứ ba trong nhà, gia đình cậu sống ở một thị trấn nhỏ. Khi 5 tuổi, cậu bị lạc bố mẹ trong một lễ hội trên chùa. Lúc đó, chỉ có thể dáo dác luồn lách qua đám đông, trái tim sợ hãi đến bóp nghẹt trong lồng ngực nhỏ bé. Akaza ngước mắt vô vọng kiếm tìm. Nhưng khi một người lạ dừng bước hỏi han, cậu lại hoảng hốt bỏ chạy mất.
Một bàn tay nhỏ đặt lên lưng Akaza. Đó là một đứa bé thấp hơn cậu một cái đầu. Nó có đôi mắt rất đẹp, với cầu vồng phản sáng trong nhãn quang tựa pha lê.
" Đừng sợ! "
Akaza, một đứa bé 5 tuổi lạc mất gia đình trong lễ hội, với trái tim nhảy nhót hoảng hốt như con sơn ca trong lồng ngực bé nhỏ, bật khóc. Đứa trẻ kia, thấp hơn cậu một cái đầu, nắm thật chặt đôi bàn tay run rẩy, hết lời ủi an. Nó ôm cậu.
Ấm áp và an toàn biết mấy...
Cậu nghe tiếng cha gọi mình, giọng ông vang xa đầy lo lắng và hốt hoảng. Akaza nhảy lên, hét gọi cha trong nước mắt " Con ở đây!!! ".
Cha cậu rẽ người chạy tới, cậu cũng buông đứa trẻ kia tự bao giờ, đôi chân thoăn thoắt tìm về với cha. Cha ôm cậu, thơm lên mái tóc ngắn nhễ nhại mồ hôi, thủ thỉ xin lỗi.
" Con không sao, một em trai đã giúp con, em ấy bảo con đừng khóc. Cha phải nhìn cơ, em ấy có đôi mắt đẹp nhất trần đời!!! "
Nhưng khi cậu quay đầu lại, đứa bé kia đã đi mất rồi.
_____________________
2.

Douma giật mình, y nghĩ mình vừa có một giấc mơ lạ, y quên gần hết ngay khi vừa mở mắt. Gối y ướt đầm, chẳng thể biết được là mồ hôi hay nước mắt nữa. Đồng hồ trên đầu giường đổ chuông, Douma lầm bầm khó chịu, với tay tắt báo thức. Nếu giờ không dậy ngay thì y sẽ muộn làm mất.
Trên đường đi làm hôm ấy, lòng y nặng trĩu khó tả, như thể có một hòn đá khổng lồ đè nặng lên vai, tưởng có thể nhấn chìm y bất cứ lúc nào.  Y khựng người, không chủ ý ngoái lại đằng sau, nhìn theo một bóng người đi ngược chiều y, xa dần.
Là một cậu trai y chưa từng tiếp xúc, cùng công ty, với mái tóc đen cắt ngắn, thấp hơn y một cái đầu.
Ai vậy?
Thật lạ lẫm mà cũng thật thân quen.
Có lẽ nếu lần sau gặp lại, sẽ mời người đó một bữa trưa?!
Có lẽ....
Tảng đá trong lòng kia hồ nhiên tiêu biến, nhưng y cũng quên sự hiện diện của nó mất rồi.
.
Y không bao giờ gặp lại chàng trai kia.
____________________

Mạnh Bà từng nói rằng ngay cả bát canh lãng quên cũng chưa thể xóa bỏ chấp niệm đã được khảm sâu vào linh hồn y. Douma vừa nghe vừa ngửa cổ làm từng ngụm. Một lần nữa bước chân qua Vọng Hương Đài. Y đã uống bao nhiêu bát rồi? Mạnh Nguyệt Nương không nói cho y biết rằng bát canh quên này vẫn có thể xóa đi hình ảnh một người trong tâm trí y. Nhìn linh hồn khốn khổ kia bước xa dần mà chỉ thở dài thương cảm. Liệu y cần uống bao nhiêu nữa mới thực sự có thể thanh thản đây?

____________________

3.

" Đừng sợ! "
Đôi mắt ẩn sau rèm mi cong dài, với sắc xanh tựa như một mảng trời trưa nhìn Douma đầy an ủi. Cậu nở một nụ cười ôn dịu, với tay ra kéo em vào gần thành bể bơi. Bởi nãy vì bất cẩn ngã mà đuối nước.
" Anh là học sinh cao trung sao? " Cậu ngoái đầu nhìn đứa bé với mái đầu bạch kim, ướt nhoẹt từ đầu đến chân, run rẩy như một con chihuahua nhưng vẫn cố đứng dậy kia, gật đầu. Ban đầu cũng có ý hỏi sao lại biết, nhưng lại nhận ra mình vẫn đang mặc đồng phục trường. Đứa bé kia, đứng hẳn lên, cao hơn cậu một cái đầu. Em mỉm cười:
" Em lớp 9, Sơ trung dân chủ, học sinh mới chuyển về, cám ơn tiền bối đã giúp!!! "
Cậu ậm ừ, quả thật không định quay lại kéo dài cuộc hội thoại, nhưng em đã tóm rịt lấy áo cậu, rất chặt, như sợ cậu sẽ chạy mất nếu buông ra vậy:
" Em là Douma, có thể biết tên tiền bối được không ạ? "
" Là Akaza, lớp 10, cao trung công lập. Rất vui được gặp cậu! "
" Năm sau em sẽ thi vào đây!! "
" Gì? " Cậu hơi ngạc nhiên. Thường học sinh tại trường dân lập sẽ có xu hướng tiếp tục, xét cho cùng, môi trường tại đấy vẫn là tốt hơn, đương nhiên, đắt đỏ hơn rất nhiều.
" Vì em muốn được học với tiền bối!! "
" Cái thằng này..."
.
.
" Ah! Này là của tiền bối sao?!"
Douma đặt cặp táp xuống, dựa người vào ghế bành thở dài, lấy dao rọc giấy làm một đường cẩn thận dọc bì thư. Là thiếp mời đám cưới. Y mở ra, nhìn đăm đăm vào tên tân lang tân nương được chép cách điệu gọn gàng và, với một cái nhói nhẹ trong tim, chính xác.
Trong đám cưới, y đứng dậy phát biểu với vai trò đồng niên của chú rể, y chúc phúc cho họ, thật lòng y mong họ được hạnh phúc.
Douma đã ôm Akaza rất chặt.
Cảm giác ấm áp và an toàn ấy, là vừa thật lạ, vừa thật quen.
Là thứ mà ngay cả bát canh quên kia chẳng tài nào gột bỏ đi được.....

___________________

4.

" Ông tự xem lại mình đi, mong chết đến vậy sao? "
" Douma! Cậu nói vớ vẩn gì thế?! "
" Đợi tôi chết chung cho vui nhé?! " Đôi mắt thất sắc xinh đẹp, dửng dưng như thể đùa cợt.
" Là ta không rõ cậu vẫn còn sang chấn tâm lý hay cậu ngu nữa nhóc à! Đợi thế quái nào được, ta hơn cậu những 30 tuổi..."
" À! Cái đó thì có khó gì đâu~! " Vừa nói vừa giơ ngón trỏ lên cổ, vẽ một đường hằn đỏ lên làn da trắng sứ, y tặc lưỡi.
" Douma! Không được vậy... "
" Vậy hãy cố sống tiếp đi. Đừng bỏ tôi.... "
Ông không thể ngồi dậy được, không thể quay người để có thể ôm đứa trẻ trước mặt vào lòng được. Một bàn tay gầy guộc vì tuổi tác và bệnh tật giơ lên, lau những giọt lệ khỏi đôi mắt cầu vồng rưng rưng. Ông mỉm cười, rù rì khuyên nhủ y, nói với y rằng cuộc đời y vẫn còn dài, y phải tận hưởng nó chứ.
" Ông chết rồi thì đời tôi cũng vô nghĩa thôi... "
" Phủi phui cái mồm cậu! Ranh con!! "
Họ cứ vậy dành hai năm cuộc đời cho nhau, an yên hưởng thụ.
.
.
Họ gặp nhau khi Douma mới 20 tuổi, y bị tai nạn giao thông, ô tô y lao thẳng vào một cái cây bên quốc lộ.
Lúc ấy, ông đã phải coi bệnh viện là nhà. Ông buộc phải bỏ dở sự nghiệp của mình từ 5 năm trước. Ông buộc phải bỏ dở tình yêu, bỏ dở vui thú, bỏ dở tất cả, vì bệnh tật quái ác từ rất lâu về trước.
Và cậu trai trẻ này, với một cái tay bó bột và năm mũi khâu trên trán " Thế đếch nào mà nó không để lại sẹo? Tôi đã luôn muốn dọa chết thằng cu nhà hàng xóm!! ",  bước vào cuộc đời lẻ loi của ông. Chắc cũng để ông chết sớm hơn tí, đã trên 10 lần có lẻ thằng ngốc này làm ông phải tăng xông cấp cứu rồi, nhưng ít nhất, nếu có chết sớm hơn thật, sẽ không còn là một mình nữa.
.
.
" Akaza này, lần này xin hãy chờ tôi với!!" Y nắm lấy đôi tay gầy gò kia, càng lúc càng quắt lại như một cành cây khô, dường như sinh khí cũng dần muốn rời khỏi con người khốn khổ này rồi. Y cứ thế thút thít như một đứa trẻ, đôi mắt thất sắc đỏ hoe vì khóc nhiều.
" Chà... nếu cậu hứa sống thật tốt, ta sẽ đợi cậu! " Giờ thì ngay cả tầm nhìn ông cũng mờ nhạt đi nhiều, chẳng thể ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp kia được nữa. Thật đáng tiếc, nhưng thế là đủ rồi, ông cảm thấy hạnh phúc. Akaza thực sự đã cảm thấy hạnh phúc!

_______________

" Đồ dối trá..." Douma rủa thầm, cảm thấy khóe mắt ầng ậc những nước. Cầu Nại Hà không có ai đợi y cả. Y cầm bát canh Mạnh Nguyệt Nương đưa lên, mặc kệ nước mắt mà một hơi nốc trọn.

_______________

Douma đến lúc này, tự hỏi liệu mình vẫn còn đang trả nghiệp ác xưa không? Tại sao y cứ mãi phải cô độc đến thế? Đến bao giờ y mới có thể níu giữ con người kia?
Y chưa từng muốn lãng quên nên mãi cứ phải nhớ, nhớ cho đến khi kẻ cuối cùng cũng đã quên.
Nhưng y cũng dần dần nhận ra, dù thế nào, trong cuộc đời y, một khoảng khắc nào đó, Akaza sẽ xuất hiện.
Dù thế nào, cũng sẽ được gặp lại người!
Thế là đủ.
Và y mãi mãi chẳng bao giờ muốn quên....

Đây là 1 fic thực sự rất hay luôn. Ở khúc đầu, mình đoán địa ngục Akaza phải trả nghiệp là Băng sơn Ngục, bị đày trong một núi băng lạnh thấu xương (gg). Còn Douma trả đâu thì chưa biết :)) chả tìm thấy chỗ nào trong 18 tầng nghe có vẻ khả quan cả. Nghiệp như Giáo chủ được đầu thai mấy lần như này quả là ông trời vẫn thương chán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net