Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tới việc người như Jungkook mà đêm khuya cũng sẽ tựa người ở đầu giường, thu lại điệu bộ như cậu chủ xã hội đen mà đọc sách, thì không khỏi thất thần một hồi lâu. Thất thần xong, Lisa lại nhìn những thứ bày biện trong phòng ngủ, vì tôn trọng sự riêng tư của người khác, cô cố gắng chỉ dùng mắt, không động tay vào, cả ngăn kéo cũng không dám mở ra.

Thành thật mà nói, một dãy sách trên giá vẫn dọa được cô. Jungkook... anh ta... biết chữ à?

Được rồi, cô thực sự rất khó tưởng tượng cấp trên của mình sẽ là người bỏ công bỏ sức đọc mấy cuốn sách có cảm giác đã rất cũ ít người quan tâm này. Người như Jungkook, đọc mấy quyển kiểu như "Sóng gió xã hội đen", "Gã côn đồ" mới là bình thường chứ nhỉ? Thậm chí trong đó còn có một bộ sách tranh, là bộ sách tranh hàng hiếm trong số những hàng hiếm chỉ được in ba trăm bản, hồi cô vẫn còn đi học cũng từng mua, khi ấy cô phải vô cùng để tâm mới đặt mua được.

Cô rất khâm phục những bức tranh châm biếm đau khổ bất tận nhưng lại phóng khoáng, phong cách vẽ khác thường lại sáng tạo, lời đề như cuồng dại nhưng tỉnh táo lạ thường, cũng giải thích luôn cho nguyên nhân có ba trăm bản sách thôi mà cũng không bán hết nổi, nó thực sự không được ưa thích. Mà Jungkook lại giống như cô, cũng là một trong ba trăm người ấy. Chắc là tên này chỉ móc từ hàng sách ra bày lên cho đủ số thôi nhỉ?

Lisa cẩn thận rút sách ra, lật một trang, trên trang đầu tiên bất ngờ xuất hiện một dòng chữ quen mắt đã hơi cũ.

"...".

Hóa ra Jungkook không chỉ có chữ kí mới đẹp. Cô còn nghĩ rằng ba chữ rồng bay phượng múa đó là anh ta đặc biệt đi luyện, chữ kí chuyên dụng chứ. Thế nhưng, cái tên này, lúc thường nhìn đâu giống người đọc sách ở chỗ nào chứ.

Trước khi ra khỏi phòng ngủ Lisa nhìn thấy một khung ảnh bị lật úp mặt trên giá sách, cô thuận tay lật nó lên, quay mặt khung lại. Rồi bị sợ tới giật nảy mình.

Trong khung ảnh là một cô gái mặc xường xám tựa trong lòng người đàn ông mặc quân phục đang mỉm cười, vẻ mặt có chút hoảng hốt và rụt rè.

"...".

Tự dưng giữ lại thứ này một cách nhân tính như thế, đây là thể hiện có tình có nghĩa với nhân viên à? Hay cũng định dùng để phóng phi tiêu? Vì đã đảo qua một vòng trong phòng ngủ của cấp trên, cả đêm ấy Lisa không ngủ nổi. Dường như cô không thấy gì hết, nhưng lại giống như thấy quá nhiều thứ, khiến bản thân cô cũng mơ hồ. Có một số chuyện không thể kìm nén nổi mà suy đoán một chút, nhưng cuối cùng lại không dám nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net