Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày cuối cùng ở Busan, Jimin đã hạ quyết tâm nhất định phải diệt những mối đe doạ cho anh, nhưng anh muốn tự tay làm, thôi kệ dù sao Jimin cũng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến anh ra tay. Để xem với người nhà anh sẽ nhẹ tay hay mạnh tay.

Bước vào căn biệt thự, tâm trạng của Jimin vẫn phấn chấn như lần đầu. Cậu khoác tay anh bước vào, quần áo của cậu trông rất trẻ trung nhưng không kém phần sang trọng, dù sao đây cũng là mừng thọ bà, ăn mặc vẫn nên thoải mái một chút, không như ai kia suốt ngày mặc đồ Tây. Bị Jimin nhìn khiến anh cảm giác nhột nhột sao ấy lại còn hắc xì một cái, điệu này cậu đang nghĩ xấu gì anh đây.

Khi đến sảnh chính cậu đã bắt gặp ngay Mina, Aira lườm, ánh mắt như muốn phóng điện, và ẩn chứa sau đó là một kế hoạch ác độc ám hại người thân. Những người ác khi làm điều xấu vốn sẽ bất giác nhếch mép cười, đối với người luôn giữ khuôn mặt điềm tĩnh như Jungkook khi muốn trả thù ai thì cũng nhếch mép không ít, huống hồ gì hai tiểu thơ đài các Jeon gia chưa bao giờ thật sự ra thương trường, nên cũng không giấu đi được sự độc ác của mình.

Khẩu hiệu của Jimin là đâm hoặc bị đâm, hàm ý rất đơn giản, muốn tồn tại được thì phải hại người khác chứ đừng để người khác hại mình, nghe thì rất ác độc nhưng bước vào đời thì trong đầu luôn phải có 2 chữ 'bảo thủ'. Trên đường đời không đoán trước được gì, chó có thể quay lại cắn chủ, huốn hồ chi con người lòng dạ vốn là loài rắn độc, bản thân là anh em nhưng vẫn hại nhau không thương tiếc.

Đối với Jimin, từ điển của cậu không bao giờ có 2 từ 'bị đâm', chính cậu mới là kẻ đi đâm nhát dao vào người khác, và cậu tin anh cũng vậy.

Trong lúc quan sát, cậu thấy có một người rất khả nghi, anh ta có mái tóc đỏ, đeo kính râm, hai tay đút vào túi và dựa lưng vào tường. Hình như người đó phát hiện ánh mắt của Jimin đang nhìn mình nên kéo hờ mắt kính xuống rồi cười tươi, cậu nhìn kĩ mới thấy đây chính là Hoseok, liếc nhìn anh, ánh mắt đầy ý cười thì cậu đã hiểu, là anh đã gài người vào.

Hiện giờ cậu để ý từng hành động của Aira, còn anh thì là Mina. Quan sát thì thấy ả tự dưng đi đến gần túi quà cậu định tặng cho bà, len lén mở ra rồi tráo thứ gì đó, cậu không nhìn cũng biết được, chỉ là con người này đầu óc đơn giản quá đi.

Đến lúc biếu quà, người lớn biếu trước kẻ nhỏ theo sau, do Jungkook là con trai trưởng lớn nhất nên kính biếu trước, và món quà Jimin chọn cho bà chính là vòng tay mạ vàng, bên trong là vàng bạch kim trắng, Chính giữa còn khắc chữ 'Thọ' đính kèm theo ngọc lục bảo đỏ. Trông rất sang chảnh nhưng không phô trương, rất thu hút người nhìn, tôn lên vẻ đẹp tự tin của người phụ nữ, bà của anh có vẻ rất hài lòng về món quà này, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cậu, cậu cũng đáp lễ cười.

Sau khi tặng xong anh dắt cậu đứng sang một bên, biếu quà cho người khác, lần lượt như vậy rất nhiều món quà đẹp được bày ra do chính bàn tay Jimin tự thiết kế, tặng đồ quý như vậy muốn ghét cũng khó lắm a, có mấy người dì cũng bị cậu làm cho mát lòng, quyết định không cạnh tranh nữa.

Điều kỳ lạ là mỗi món đồ mà cậu tặng,  Aira và Mina cũng có, y đúc của cậu, không khác gì, nhưng nếu tinh mắt thì sẽ thấy rõ ngọc được khảm trên vòng giả của Aira quá chói, đây chính là biểu hiện chỉ muốn phô trương làm sao cho viên ngọc nhìn sáng nhất đẹp nhất nhưng không biết rằng mỗi viên ngọc có độ sáng riêng và mỗi độ sáng tôn lên vẻ đẹp khác nhau, còn độ sáng của chiếc vòng giả kia vốn dĩ chỉ là sơn bóng lên thôi.

"Anh họ, thì ra vợ của anh cũng chỉ biết lựa đồ giống bọn em thôi à?" Aira khiêu khích chọc, Jimin tự nhiên cười khinh ả một cái, tưởng gì chứ mới đây mà tự mò vào hang cọp à?

Vậy thì chào mừng bác thợ săn dũng cảm, vì trong đây có hai con cọp không sợ súng đạn, mà bụng chúng còn đang đói đây.

"Cô nói gì vậy? Đồ cô tặng vốn mẫu mã giống đồ của tôi thôi, đồ này chính tay tôi thiết kế, trên mỗi chiếc vòng tôi còn khắc rất nhỏ tên tôi vào mà, đây là mẫu thiết kế có 1 không 2 của tôi ,làm sao cô có được?" Jimin hỏi, lúc này Aira hơi nghẹn họng, nhưng Mina kịp thời cứu cánh.

"Anh nói vậy ý chê đồ chúng tôi là hàng giả à, anh có dám chắc sau mỗi chiếc vòng có khắc tên anh không?" Vốn dĩ Mina tự tin quả quyết vậy là vì hai người họ đã tráo chiếc vòng, nên thể nào món đồ của họ sẽ là hàng thật, còn của anh và cậu chắc chắn sẽ là giả.

"Được, vậy chúng ta kiểm chứng." Jungkook mỉm cười, nụ cười thổn thức biết bao nhiêu người.

"Mọi người chú ý, trên đây có hai cái bàn, bên phải là của con và Jimin, bên trái là của Mina và Aira, mọi người hãy đặc món đồ đã tặng lên đi ạ." Anh và cậu đứng ngay bàn mình, lần lượt mọi người đi lên, đặt trên bàn những món đồ giá trị.

Hiện giờ một bàn giả một bàn thật, một bàn vài trăm một bàn chục triệu, thật giả khó lường.

"Chúng con mới có buổi thảo luận về trang sức mà chúng con tặng, rằng mẫu vẽ của Jimin làm mỗi một cái thế mà đến tận hai cái giống nhau, quả thật kì lạ, nên con đứng đây để mọi người làm chứng thật giả ra sao." Mọi người quan sát 4 người trên kia, nhìn vào thì thấy bên Mina rõ ràng sáng chói hơn.

"Jimin nói ở mỗi chiếc vòng sẽ có tên của em ấy, khắc rất nhỏ, mọi người hãy lên đây kiểm chứng xem hai bên có không?" Jungkook tự nhiên mời mọi người, ai nấy sau khi lên xem xong thì ê chề nhìn hai người kia,mặt tỏ ra thất vọng.

"Chắc mọi người cũng đã thấy điều gì xảy ra, bên chúng con có khắc tên em ấy nhưng bên kia thì sao? Không có, vì chỉ có người làm ra mới khắc tên họ, mới để ý từng chi tiết, bây giờ con sẽ lấy một cái vòng để làm chứng." Jungkook nhìn cậu, cậu lấy ra trong một hộp trang sức, món chiếc vòng y hệt vòng tặng bà.

"Đồ thật không bao giờ bể." Anh cười, cầm một cây búa gõ mạnh vào vòng tay cậu mới đem ra, nghe một tiếng kim loại đụng vào nhau, chiếc vòng của cậu vẫn toàn vẹn, một vết xước nhỏ cũng không có.

Anh đi đến bàn của hai người kia, cùng một chiếc vòng, cùng một lực đập nhưng vòng tay kia bể tan tành, Mina và Aira sợ tái mặt.

Lúc này, bà tức giận đứng lên nói. "Người đâu, xách đồ của Aira và Mina đem ra khỏi nhà, cho mỗi đứa 25,000 Won rồi đuổi đi đi, trong nhà không chất chứa kẻ nói dối, tặng đồ giả làm nhục mặt gia đình còn âm mưu hãm hại người khác. Không thể nào tha thứ được. Cấm hai người không bao giờ quay lại nữa, cấp cung cấp tiền, cắt chi phí đóng tiền học."

Lệnh bà nghe như sét đánh bên tai, đối với hai vị thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã được nuông chiều bây giờ tự thân lo, một đồng cung cấp cũng không có, những hãng son, đồ hiệu đắt tiền chốc lát biến mất. Họ gào thét cầu xin đến khàn cổ ngoài cửa nhưng nó đã đóng, và họ vĩnh viễn cũng không thể vào trong.

Sau việc đó cậu đem trả lại đồ cho mọi người. Bà kêu hai người lên nói chuyện, hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện."Chuyện này hai con tính trước đúng không?"

Anh và cậu nhìn nhau,dùng ánh mắt để trò chuyện."Dạ, chuyện này thật ra là..."














Tui được cái chiều lòng reader lắm, lúc sáng up 1 chap rồi muốn có thêm 1 chap nữa liền có thêm. Thế nên nhớ đừng có mà đọc xong rồi xách mông bỏ đi một cách vô tình đó nha :))))

❌ĐỪNG ĐỌC CHÙA❌
        🙏PLEASE🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net