15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối thứ bảy, xe đi trên đường chầm chậm, dòng người qua lại như thoi đưa. Đúng lúc dừng đèn đỏ, cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra bên đường một mái tóc cam quen thuộc. Khẩu trang bịt kín mặt nhưng vừa lướt qua cũng đủ để thấy nổi bật giữa dòng người. Anh đang đứng nói chuyện với Jungkook, mặt mày rạng rỡ, nụ cười vương trên đuôi mắt, đầy ắp dịu dàng. Lồng ngực có chút bí bách. Đèn xanh bật sáng, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh, cô nhìn qua gương chiếu hậu, cứ nhìn mãi nhìn mãi cho tới khi bóng anh thu lại thành một dấu chấm nhỏ mới lưu luyến cụp mắt. Joohyun ngồi kế bên nói khẽ.

"Xem ra em thật sự rất thích cậu ấy."

Seulgi cúi đầu nghịch móng tay, mỉm cười.

"Thích. Thật sự rất thích. Nhưng cuối cùng những cảm giác anh ấy mang lại chỉ là sự bất an."

"Em cảm nhận được sự bất an là vì chàng trai đó không yêu em đủ nhiều."

Seulgi cụp mắt, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất sự mệt mỏi. Joohyun đưa tay vuốt tóc cô. Ánh mắt cưng chiều tựa như đang vỗ về công chúa nhỏ.

"Có những mối quan hệ chỉ đem lại sự vương vấn như vậy mà thôi. Không phải người ta trêu đùa hay lừa dối em chỉ là mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở chữ thích."

Seulgi mím môi, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Cô hơn ai hết hiểu rõ rằng, bản thân đang tự mình chơi vơi níu giữ lấy từng đoạn tình cảm mơ hồ của anh. Cũng hơn ai hết hiểu rõ rằng, chàng trai giống như anh sẽ không bao giờ có thể đem lại cho cô hai chữ "an toàn".

Chỉ là, chúng ta cứ luôn lựa chọn thứ kiểm soát chúng ta.

***

Tết Nguyên Đán năm nay khá lạnh lẽo. Đêm 30 Tết, Jimin nằm dài trên sofa, bên cạnh là máy sưởi ấm áp nhìn em trai cùng ba mẹ ngồi xem chương trình truyền hình cuối năm. Cảnh tượng hiếm hoi đó khiến anh cảm động, chụp vội một bức ảnh gửi lên nhóm chat.

"Mọi người đang làm gì vậy? Em đang nghỉ ngơi thật tốt với gia đình này."

Bức ảnh vừa gửi đi điện thoại ngay lập tức rung lên không ngừng vì tin nhắn từ các thành viên. Anh Seokjin đang ngồi uống rượu với ba và anh trai, anh Yoongi chụp ảnh chiếc giường êm ấm có lẽ đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ, anh Namjoon đang ở ngoài đường chờ pháo hoa với em gái, anh Hoseok chụp ảnh bên chú cún Mickey còn Taehyung đang châm pháo bông trước hiên nhà. Chỉ duy nhất một người mà ai cũng biết là ai đấy biệt tăm biệt tích.

"Jungkookie!!!"

"Có lẽ thằng bé đang chơi game rồi."

"Có bao giờ thằng bé chịu trả lời tin nhắn trên nhóm chat đâu."

Jimin bật cười, đột nhiên tiếng báo tin nhắn vang lên. Là Jungkook, nhưng không phải trong nhóm chat mà là tin nhắn riêng cho anh. Khoé môi khẽ cong, ngón tay vô thức chạm lên chiếc khuyên tai vừa mới bấm.

"Hyung... Anh tò mò em đang làm gì à?"

"Không. Không tò mò đâu."

"Thôi tò mò đi mà."

"Vậy em đang làm gì vậy Jungkook-ssi?"

Không có tin nhắn đáp lại, anh cầm máy chờ vài giây nhưng tất cả những gì hiện lên chỉ là dòng chữ "Đã xem" đầy lạnh lẽo. Jimin nhíu mày, ném điện thoại qua sau lưng. Chợt điện thoại rung lên từng tiếng. Anh vội đứng dậy rón rén trở về phòng.

"Alo..."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở thật nhẹ, thanh âm có chút trầm khàn thì thầm bên tai.

"Jiminie hyung..."

"Ừm... Sao lại gọi cho anh trong khi không thèm trả lời tin nhắn của mọi người hả?"

"Vì em muốn nghe giọng anh mà."

Jimin bật cười, ngã phịch xuống chiếc giường êm ái. Ánh đèn trên trần nhà bỗng có chút mờ ảo, là do mắt anh hay do giọng nói của cậu bay bổng tựa như đang trôi lơ lửng giữa dải thiên hà.

"Thôi đi. Em làm gì có lỗi với anh rồi đúng không?"

"Đâu có. Hyung... Anh thử kiểm tra lại túi xách đi."

"Để làm gì?"

"Hôm qua em có để quên một thứ, không biết có rơi trong túi xách của anh không."

Jimin lục đục ngồi dậy kiểm tra như lời cậu nói, cuối cùng phát hiện một chiếc khăn lạ hoắc trong túi xách của mình.

"Này, em nhét nó vào túi của anh từ bao giờ vậy?"

"Em có nhét đâu. Không hiểu tại sao lại rơi vào túi anh đó. Ngày mai em phải qua lấy về mới được."

Lòng vòng lòng vòng cuối cùng chỉ là muốn lấy cớ tới gặp anh. Jungkook vùi mặt xuống gối, nghe một chữ "Ừ" thật nhẹ từ đối phương, trái tim cũng có thể loạn nhịp.

"Hyung..."

"Gì cơ?"

"Anh đang làm gì vậy?"

"Anh đang nói chuyện với em còn gì."

"Vậy à? Còn em thì đang... thấy nhớ anh."

Không khí thoáng hương thơm của hoa anh đào len lỏi qua khe cửa. Jimin cảm nhận được hương thơm trong lành trên người cậu lan tràn khắp nơi. Có thứ gì đó đang tách ra, nhen nhúm ở nơi sâu thẳm. Jungkook thấy anh không nói gì, khoảng lặng đó khiến cậu chột dạ.

"Em... cũng nhớ các thành viên nữa."

Jimin mỉm cười bối rối, bỗng nhiên trong lòng có chút trống trải.

"Anh cũng nhớ mọi người lắm. Jihyun gọi anh rồi. Tắt máy nhé Jungkook à..."

"Vâng..."

Jungkook khẽ đáp. Cuộc gọi cứ như vậy mà chấm dứt. Jimin ngồi trên giường, có chút mơ hồ. Cảm giác như những tế bào nhỏ không nhìn thấy đang trào ra ngoài, nếu vô tình chạm phải sẽ vỡ tan. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh lặng lẽ nghe máy. Tín hiệu vừa được kết nối, đã nghe thấy âm thanh của cô.

"Anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?"

"Anh nói chuyện với các thành viên thôi."

Cô lặng im vài giây sau đó ngập ngừng hỏi.

"Jimin... Tại sao anh lại thích em?"

Rụt rè và rón rén như chú mèo nhỏ tập bước đi trong trái tim anh. Jimin đứng tựa lưng vào cửa sổ, ngón tay di di trên vành điện thoại.

"Sao đột nhiên lại hỏi như thế?"

"Bởi vì em muốn nghe..."

Anh hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn trần nhà. Jimin hiểu nửa vế sau cô không thể nói tiếp. Cái cô muốn nghe không đơn giản chỉ là ba chữ "Anh thích em" mà còn là lý do để tiếp tục.

"Jimin, dạo này em hay tự hỏi mối quan hệ của chúng ta rốt cuộc là gì. Em cứ tưởng mình có thể hiểu được anh nhưng thực ra em không hiểu gì cả."

"Seulgi... Em say rồi à?"

Thanh âm của cô có chút ngấm men rượu. Jimin hơi cau mày, lại nghe đầu dây nói tiếp.

"Em cứ tưởng mình đã đi thêm được một đoạn dài nhưng thực ra vẫn chỉ đang đứng yên một chỗ. Không phải vì em không cố gắng mà là vì không có lối đi."

"Em đừng suy nghĩ gì nữa. Nghe lời anh đi ngủ, sáng mai chúng ta nói chuyện tiếp được không?"

Jimin dỗ dành qua điện thoại nhưng dường như càng nói, tiếng ấm ức ở đầu dây càng nghẹn dần. Anh nhíu mày, xót xa đáp.

"Em đừng khóc..."

Bầu trời của đêm 30 Tết vẫn cô quạnh như vậy. Cô vùi mặt vào cánh tay, nghe thanh âm của anh dỗ dành. Cô biết trái tim mình đang bị khoét đi từng chút một, suy cho cùng bản thân không có lấy một chút ràng buộc nào với anh. Đoạn tình cảm này giống như được treo lơ lửng giữa sợi dây mỏng tang, chỉ một cơn gió thổi qua cũng sẽ khiến nó rơi xuống vực thẳm. Dù anh có nói bao nhiêu lời yêu thương thì loại cảm giác không an toàn này vẫn cứ như chất nghiện ngấm vào cơ thể, cô sợ hãi nhưng cũng không có cách nào để dứt ra.

***

Sáng mùng một, Jimin dậy từ sớm, suy nghĩ thật lâu rồi khoác khăn quàng cổ mà Jungkook đã để trong túi xách của mình, cùng Jihyun đi ngắm mặt trời mọc. Trời lất phất mưa, lạnh lẽo. Anh đứng trên bờ cát, lặng người nhìn đại dương âm u. Cho tới khi những tia nắng nhú lên ở đường chân trời, toả ánh sáng đầu tiên của năm mới, Jimin vội kéo em trai lại, cùng nhau chắp tay cầu nguyện.

2016, hy vọng các thành viên không có bệnh tật ốm đau. Hy vọng ARMY sẽ luôn được hạnh phúc. Hy vọng gia đình sẽ luôn được bình an. Còn có... hy vọng mọi chuyện tốt lành sẽ đến bên em.

"Hyung... Lại đây nhìn này. Có con sao biển..."

Jimin bật cười nhìn em trai mình đang ngồi xổm dưới cát.

"Jihyun... Jungkook đã thôi hí hửng với mấy con sao biển và vỏ sò từ lâu lắm rồi đấy. Tại sao em vẫn chưa chịu trưởng thành vậy?"

"Ai bảo anh vậy. Tên nhóc đó chẳng qua chỉ luôn cố tỏ ra vẻ trưởng thành với anh thôi."

Jimin kéo lại khăn quàng cổ, híp mắt cười. Đúng là Jungkook luôn tỏ vẻ trưởng thành người lớn với anh. Nhưng không hiểu sao dạo này lại quấn quýt anh tới lạ.

"Ganh tỵ với cậu ấy chết đi được. Anh thương Jungkook còn hơn thương em nữa."

Jihyun trề môi, lia một hòn đá xuống biển, nhìn nó chìm nghỉm dưới làn nước. Jimin cười nhẹ, xoa xoa mái tóc cậu, vỗ về.

"Em ganh tỵ cái gì. Đừng có trẻ con như vậy."

Cậu phủi phủi tay, đứng dậy nhìn chăm chú chiếc khuyên mới được bấm trên vành tai anh, có chút muốn vươn tay chạm lên nó.

"Anh trai em mới ở cạnh Jungkook 3 năm, vậy mà cứ có cảm giác bị cậu ấy độc chiếm vậy."

Ánh nắng chiếu sáng lấp lánh trên mái tóc cam nổi bật. Mặt trời đã mọc. Gió thổi lướt qua môi anh, có chút khô khốc, ngại ngùng quay đầu.

"Toàn nói linh tinh."

Jihyun tủm tỉm cười, đi tới ôm chầm lấy cơ thể nhỏ bé hơn mình.

"Được rồi. Là em nói linh tinh. Chúng ta về nhà đi, chắc mẹ đã làm xong bữa sáng rồi."

Con đường về nhà không quá xa. Jimin nắm chặt điện thoại trong túi áo, bước chân có chút nặng nề. Gió thổi khiến hoa anh đào rơi rải rác phủ khắp bậc thềm, rơi cả trên mũi giày anh. Jihyun mở cửa đi vào, xuýt xoa vì cái lạnh, gấp gáp cởi giày, chạy vào phòng khách.

"Mẹ ơi!! Ơ... Jeon Jungkook?"

Jimin đang cởi giày ở ngoài cửa liền khựng lại. Thoáng cái đã nhìn thấy cậu thong thả đi tới, mỉm cười nhìn anh. Nhiệt độ trong nhà vô cùng ấm áp. Jungkook chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi. Đôi mắt đen phát ra ánh sáng long lanh như đá quý, nhìn anh tới ngạt thở. Jimin bối rối cụp mắt, vừa cởi giày vừa nói.

"Sao lại tới sớm như vậy?"

"Em đã nói là tới lấy lại khăn quàng cổ mà."

Jimin nhíu mày, bàn tay nhanh thoăn thoắt tháo khăn từ trên cổ mình xuống, ném vào người cậu. Jungkook bật cười bắt lấy, đem chiếc khăn đã vương hơi ấm vừa hương thơm trên người anh lên mũi. Jimin lúng túng đi vào bếp, cậu như con cún lớn lẽo đẽo đi theo.

Buổi sáng mùng một vì sự xuất hiện của Jungkook mà căn nhà bỗng rộn ràng tiếng nói cười. Ăn sáng xong, Jungkook tranh phần rửa bát còn Jimin và Jihyun dọn dẹp bát đũa bẩn, bỏ vào bồn. Bồn rửa tràn ngập xà phòng. Thân hình của cậu quá cao lớn với căn bếp nhỏ của mẹ, buộc phải khom khom lưng mà rửa bát. Jimin ôm cốc sữa nóng bên cạnh, vừa thổi vừa uống, gò má ửng hồng. Jungkook nhịn không được mà trêu chọc.

"Anh có uống sữa thì cũng không cao lên được nữa đâu."

Jimin nhíu mày, ngậm thành cốc, giẫm vào bàn chân cậu. Jungkook cười chẳng thấy đau, vừa rửa bát vừa hất hất tóc mái. Jimin vừa nhìn thấy liền vươn tay vuốt tóc hộ cậu. Bàn tay anh vừa trắng vừa mềm, chạm lên vầng trán cương nghị mang theo hương thơm ngòn ngọt khiến trái tim cậu đập thình thịch, muốn dùng hai bàn tay đầy bọt xà phòng đó mà giữ lấy hôn lên má anh. Cuối cùng, cậu vẫn áp chế được bản thân, chỉ cúi đầu lí nhí nói.

"Ba mẹ em nói tối nay rủ anh về nhà chơi."

Anh vẫn rất trầm tĩnh, gật gật đầu.

"Ừ. Anh đương nhiên phải tới chúc Tết cô chú rồi."

"Em gọi ba mẹ anh là ba mẹ, tại sao anh vẫn gọi ba mẹ em là cô chú chứ?"

Jungkook úp chiếc bát cuối cùng lên tủ đựng, chống tay nhìn anh đầy bất mãn. Jimin chun mũi mỉm cười.

"Em gọi bởi vì em chơi đánh cờ thua ba anh."

Cậu nhìn theo bóng lưng anh thong thả đi lên nhà, khe khẽ thở dài.

Đồ ngốc, là em cố tình thua để được hợp thức hoá làm con trai ba mẹ anh đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net