31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trăng sáng lên cao. Tầng thượng đón những đợt gió thu se lạnh. Jungkook vươn vai rồi thở ra thành tiếng, bật cười.

"Thoải mái quá."

Jimin đứng kế bên ngắm khuôn mặt tuấn tú đang hứng trọn ánh sao, bàn tay nhỏ không khách khí mà xoè ra trước mặt cậu, thản nhiên nói.

"Quà sinh nhật của anh đâu?"

Jungkook cụp mắt nhìn 5 đầu ngón tay nhỏ xinh, khẽ mím môi cười. Tay cậu đưa tới, nắm siết lấy tay anh. Sự ấm áp vội vã khiến Jimin muốn rút cũng không thể rút lại được nữa. Bàn tay của Jungkook rất lớn đem nắm tay nhỏ của anh mà bao bọc lại. Trái tim nhảy lên một nhịp, cậu kéo tay anh về phía mình, chầm chậm đưa lên môi hôn. Môi của Jungkook lành lạnh chạm lên mu bàn tay khiến toàn thân anh run rẩy. Gò má ửng hồng, bối rối nói.

"Này... Jungkook!"

Cậu mỉm cười, đôi mắt cong lên giống như vầng trăng khuyết cuối trời.

"Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em muốn là được."

Jimin nhìn bàn tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, nơi vừa được đặt nụ hôn lên đó ngứa ngáy râm ran.

"Không còn phải che giấu nữa cảm giác như thế nào?"

Gió thổi, lá rơi. Dưới chân, xe đi trên đường chầm chậm, ánh sáng từ những toà nhà cao tầng càng điểm thêm cho thành phố này sự huyền ảo lấp lánh. Jungkook cụp mắt mỉm cười, cổ họng có thứ gì đó chặn lại khiến cậu khổ sở nghẹn ngào, lại chầm chậm đem tay anh lên môi hôn. Nụ hôn của cậu như chuồn chuồn đạp nước, rất sợ anh biến mất, rất sợ làm anh đau, như thể trân trọng báu vật quý giá nhất trên đời.

Ánh sao nhỏ bé rơi vào đáy mắt cậu khiến anh đau tới lặng người. Giọng nói vang lên như muốn đánh rơi vào bản nhạc cuộc đời anh một nốt trầm nặng trĩu.

"Chính là cảm giác một ngày có 86.400 giây thì muốn nói yêu anh cả 86.400 lần."

Chính là loại cảm giác có thể nói ra thành tiếng "Em yêu anh" với anh trước khi nó vỡ ra thành nước mắt, đối với em đã thật sự mãn nguyện.

Bàn tay Jimin bỏng rát, như thể trái tim Jungkook đang nằm đó đập từng nhịp nóng hổi rung động. Anh ho nhẹ một tiếng, ngại ngùng quay mặt đi.

"Đừng cứ đột ngột nói những lời đó."

"Em không đùa đâu."

Thanh âm của cậu hoà vào màn đêm lại càng mang tới bên anh sự quyến rũ chênh vênh giữa một chàng trai và một người đàn ông trưởng thành. Lòng bàn tay bỗng nặng xuống. Jimin tròn mắt nghiêng đầu nhìn chiếc hộp vuông nhỏ nhắn, bên trong là chiếc vòng tay bản thân đã thích từ lâu, khoé môi cứ như vậy mà kéo ra thành nụ cười rạng rỡ.

"Jimin... Em sẽ dùng tất cả trí óc, thân thể, sinh mệnh mình để có anh."

Thanh âm của Jungkook nở trong tim anh thành từng cánh từng cánh hoa trắng, thấm đẫm tình yêu và tràn đầy kiên định. Jimin biết bản thân mình dù muốn hay không muốn cũng đang bị cuốn vào thế giới linh hồn của cậu. Sự thuần khiết, sự an lành, và cả sự vô hạn đó. Dường như anh có đi tới bất cứ nơi đâu trong vũ trụ này vẫn dễ dàng ngã vào thiên hà mang tên Jeon Jungkook.

Tiệc tàn, những chiếc xe nối đuôi nhau lăn bánh, tựa như trôi dạt uốn lượn trên dòng sông sao đang chảy. Hoseok chống cằm nhìn Jimin ngả đầu về phía sau ghế, mỉm cười không dứt. Nụ cười đó khiến anh không nhịn được tò mò hỏi.

"Có chuyện gì vui sao?"

Taehyung ngồi kế bên cũng ngẩng đầu ra khỏi màn hình điện thoại, chớp mi mắt. Jimin bị hỏi tới có chút giật mình nhưng rất nhanh đã thu hồi lại biểu cảm vốn có, lấp lửng trả lời.

"Không có gì. Chỉ là hôm nay có người vẫy cờ tuyên chiến với em."

Hoseok vừa nghe đã hiểu, chép miệng lắc lắc đầu, dụi mái tóc màu cam đó vào cổ Taehyung. Chỉ là đứa bé ngồi kế bên tâm tình không được thoải mái lắm, đuôi mắt sụp xuống nhìn màn hình điện thoại đã hiện lên hai chữ game over.

Chẳng mấy chốc hai chiếc xe đã dừng tới cửa ký túc xá, các thành viên nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi về phòng đi ngủ chuẩn bị cho lịch trình ngày mai. Jungkook khoanh hai tay trước ngực tựa lưng vào cửa phòng mình, nhìn Jimin đóng cánh cửa gỗ phía đối diện lại một cách dứt khoát mà không có lấy một lời chúc ngủ ngon. Hàng lông mày nhướn lên, cậu gãi gãi sống mũi thở dài đi vào trong. Lòng nhủ thầm anh thật sự lạnh lùng đáng ghét, nhưng vừa mới chuẩn bị trèo lên giường thì lại nghe thấy tiếng cửa phòng anh lạch cạch mở ra.

Hai mắt Jungkook sáng rực rỡ, nhảy xuống đất, tất nhiên là không có chút hối lỗi nào với anh Namjoon cứ thế nhanh nhẹn lao ra ngoài. Cậu đã mong người đối diện là Jimin chứ không phải người anh bằng tuổi Jimin mà cậu vừa hạ knock out trong trận game vừa nãy.

Taehyung mím môi cười nhìn vẻ mặt hụt hẫng và ánh mắt ai oán của Jungkook, thản nhiên đút tay vào túi quần xoay người đi xuống bếp, nhưng vừa bước được hai bước chân thì đột ngột dừng lại.

"Cậu có vấn đề gì với anh à?"

"Hả?"

Jungkook nhàn nhạt hỏi lại. Taehyung cong khoé môi, nhún vai đáp.

"Cái vẻ mặt bất mãn mỗi khi anh ở cạnh Jimin đấy."

Jungkook thừa nhận, gật gật đầu.

"Ghen tuông một chút."

"Đáng ghét."

Taehyung liếc qua thân hình cao lớn đó một cái rồi đi xuống bếp. Jungkook không chịu kém cạnh sải bước đi theo sau.

"Anh biết rõ ràng rằng em thích Jiminie. Tại sao lại cứ cố tình chọc tức em?"

"Cố tình chọc tức? Thật ngại quá là Jiminie thích anh."

"Anh có thể nói chuyện nghiêm túc một chút được không?"

Taehyung đang rót nước thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười.

"Jungkook... Không phải mình cậu biết cách ghen tuông. Anh cũng không thích mình không còn là ưu tiên trong lòng Jimin nữa."

———————————
Viết fic tốn chất xám thật sự 🤧

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net