37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch trong hậu trường, hơi thở gấp gáp, sau lưng vẫn vang thanh âm trầm khàn gọi tên cậu. Jungkook đẩy mạnh cánh cửa phòng vệ sinh, hất nước lên mặt. Nước chảy xuống bồn xối xả, khuôn mặt cậu ướt đẫm, lạnh lẽo nhìn Taehyung đứng sau lưng. Anh đem cánh cửa khoá trái lại, tặc lưỡi một cái, nhìn những giọt nước đang nhỏ xuống từ mái tóc cậu.

"Jungkook... Là đồng nghiệp thôi mà, không thể tránh được."

"Phải rồi, không thể tránh được. Bởi vì là đồng nghiệp nên Jimin và cô ấy không thể tránh được, bởi vì anh là tri kỷ của anh ấy nên không thể tránh được, bởi vì tất cả mọi người đều thân thiết với anh ấy nên không thể tránh được!! Chết tiệt!!!"

Jungkook hơi gằn giọng, vuốt ngược mái tóc ẩm ướt, xoay người đá bay chiếc chổi nằm dưới chân vào một góc. Cậu chống tay xuống bồn, cố gắng bình tĩnh lại. Taehyung thở dài, chầm chậm đi tới dựng chiếc chổi lên dựng vào một góc.

"Tại sao lại nổi cáu ở đây với anh và trút giận lên một vật vô tri như vậy? Sao em không đi thẳng ra đó và kéo Jimin lại đi."

Jungkook không đáp lại. Cậu cứ đứng đó như một cái bóng tĩnh mịch. Anh khẽ nhếch môi.

"Cho cùng thì em cũng sợ mình nghe được những điều không muốn nghe và nhìn thấy những điều không muốn thấy mà thôi."

Cậu vuốt mặt, liếc mắt về phía anh.

"Anh thôi đi có được không?"

"Này Jeon Jungkook..."

"Anh không hiểu được đâu Taehyung. Có những chuyện ngoại trừ dùng lý trí ra thì không có cách nào khác cả. Em cũng không có quyền xen vào chuyện riêng của anh ấy."

Taehyung đột nhiên thấy buồn cười, gãi gãi sống mũi.

"Nếu sau này Jimin tình cũ không rủ cũng đến thì em cũng đừng than trách bởi lựa chọn ngày hôm nay. Em đã lựa chọn giương mắt nhìn."

Jungkook im lặng nhìn anh. Đôi mắt cậu vẫn to tròn nhưng lại mang nét u ám khó hiểu. Vài giây sau mới lên tiếng.

"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."

"...?"

"Bởi vì Jimin sẽ không nỡ để em ôm tình yêu ấy một mình? Ghen tuông thì cứ ghen tuông thôi."

"Jungkook à..."

Cậu mỉm cười nhợt nhạt, vỗ lấy lưng anh.

"Đi thôi hyung, còn phải chuẩn bị cho buổi diễn tối nay nữa."

Taehyung nhíu mày nhìn bóng lưng cao lớn của cậu mở cửa đi trước, trong lòng cũng chợt cảm thấy trống rỗng xót xa.

Bầu không khí trong phòng chờ ồn ào náo nhiệt. Tiếng staff nói chuyện xen lẫn tiếng động cơ của máy sấy tóc, thanh âm cười nói, luyện thanh của các thành viên. Jimin vừa tạo kiểu tóc vừa nhìn Jungkook đang ngồi yên lặng phía xa nghịch điện thoại. Tấm gương phản chiếu khuôn mặt dù đã được trang điểm kỹ càng nhưng vẫn lộ rõ vẻ mệt mỏi của cậu. Anh cụp mắt, ngón tay nhỏ gõ gõ lên bàn phím cảm ứng.

"Nè... Ngẩng đầu lên nhìn anh đi."

Vừa nhắn xong đã vội nhìn vào gương chỉ sợ bỏ lỡ ánh mắt trong veo chứa chan tình cảm của cậu. Thế nhưng thân hình cao lớn ngồi đó vẫn tĩnh lặng, khuôn mặt cúi gằm không có lấy một chút biểu cảm. Jimin thoáng hụt hẫng, điện thoại trong tay lại rung lên.

"Lát nữa biểu diễn thật tốt, hyung."

Anh mím môi, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu."

Câu trả lời hờ hững khiến anh nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên thì không thấy cậu còn ngồi ở đó nữa. Staff xịt gôm lên mái tóc vàng kim của anh, nhoẻn môi nói.

"Em tìm kiếm ai thế?"

"À... Không ạ."

Jimin bối rối cười, thở dài khe khẽ. Tất cả biểu cảm mất mát hụt hẫng đó hoàn toàn rơi vào sự chú ý của Taehyung. Anh chép miệng, gửi tin nhắn tới cho cậu bạn thân đang ngồi bên cạnh.

"Vừa nãy Jungkook nhìn thấy cậu đi với Seulgi."

Tin nhắn gửi đi. Taehyung chống cằm nhìn khuôn mặt mịn màng đang dần tối sầm lại, quay sang nhìn anh. Trong đôi đồng tử sâu thẳm vụt qua vài tia sáng lấp lánh rồi biến mất. Taehyung mỉm cười, khẽ nhún vai. Vừa lúc đó, thanh âm của staff cũng vang lên.

"Xong rồi."

Jimin thở dài, liếm môi ngả đầu về phía sau. Anh xoa chiếc điện thoại xuống đùi, đứng dậy, lén lút nhìn bao quát phòng chờ. Jungkook đang ngồi trên ghế trò chuyện với Seokjin hyung. Cậu cười nói đầy rạng rỡ như thể không có chuyện gì xảy ra cả. Trong bao nhiêu âm thanh hỗn loạn như thế, anh vẫn nghe thấy tiếng cười giòn tan của cậu. Thân hình cao lớn đang toả ra một vầng hào quang đầy mị lực. Thế gian đều lu mờ, chỉ có một mình cậu là rõ nét. Hàng lông mi dài đó hơi rung động, con ngươi to tròn bỗng ngước lên, va chạm vào ánh mắt anh, chỉ trong nửa giây liền cụp xuống, tiếp tục nói chuyện với Seokjin hyung. Jimin cắn môi, cúi đầu xoa xoa gáy. Xem ra là thật sự giận rồi nhỉ?

"Jiminie..."

Thanh âm quen thuộc đột ngột vang lên, Namjoon cầm điện thoại đi tới, trên màn hình là khuôn mặt nhợt nhạt của Yoongi. Jimin vẫy vẫy tay mỉm cười.

"Suga hyung... Anh vẫn ổn chứ?"

"Anh vẫn ổn. Này, hôm nay anh nhất định sẽ chụp ảnh mấy đứa diễn trên TV."

"Khoan đã, anh đang làm gì vậy? Sao không nằm nghỉ trên giường đi?"

"Anh bị thương ở tai chứ đâu có bị liệt. Mấy đứa có muốn ăn cà chua bi không?"

Jimin bật cười. Hoseok vừa kịp chạy tới, hét lên.

"Hyung... Seokjin hyung có đem theo standee mà anh tặng tới đó."

"Vậy sao? Đương nhiên rồi, chụp ảnh nhóm làm sao thiếu mặt anh được."

Jimin gãi nhẹ chóp mũi, nhìn tấm băng gạc trắng tinh trên tai Yoongi, còn đang định nói gì đó thì đã nghe thấy tiếng bước chân staff vội vàng chạy tới.

"Jimin à... Tới giờ diễn rồi."

"Vâng, em ra ngay đây. Suga hyung... Em phải diễn Opening rồi."

"Jiminie, làm thật tốt nhé."

Jimin nở nụ cười, ánh mắt lưu lại vài giây trên khuôn mặt đang nói chuyện điện thoại ở phía xa rồi vẫy tay chạy đi. Jungkook vừa nói chuyện với mẹ, vừa nghiêng đầu nhìn theo tấm lưng mảnh khảnh đằng sau bộ quần áo đen rộng rãi dần biến mất. Đáy mắt cậu đen tới sâu thẳm, hoàn toàn không có lấy nửa tia sáng.

***

Trời dần về đêm. Thanh âm di chuyển ngày càng hỗn loạn. Tiếng khán giả reo hò đằng sau cánh gà vang dội chấn động cả sân khấu. Namjoon điều chỉnh nhịp thở, kiểm tra lại buổi diễn hôm nay.

"Mọi người, chuẩn bị xong cả rồi chứ? Đầu tiên, khi mình đọc bài tường thuật thì mọi người sẽ chờ đến khi nó kết thúc. Đoạn thứ 2, thì chúng ta sẽ làm theo kế hoạch nhé, còn Fire thì bước ra từ từ rồi feel theo nhạc..."

"Cậu cần di chuyển sang phải, à không ý mình là bên trái."

"Được rồi, lúc đó cậu hãy đứng cạnh mình Hoseokie. Hãy biểu diễn thật mạnh mẽ và hết mình. Đặc biệt là vũ đạo. Đừng nhảy ngẫu hứng mà hãy nhảy bản gốc ý."

Taehyung có chút buồn cười khi thấy Namjoon trở nên đặc biệt nghiêm túc.

"A hyung... Được rồi mà đừng quá lo lắng, chúng ta đã tập nó cả trăm lần rồi."

"Em biết rồi, hyung nim~"

Jimin cũng nở nụ cười nhằm xoa dịu trạng thái hồi hộp căng thẳng. Namjoon gật gật đầu, hít một hơi thật sâu. Các thành viên chỉ cần nhìn vậy cũng đủ hiểu, ngay khi tay trưởng nhóm đưa ra, mọi người đã liên tiếp nhanh chóng đặt tay lên đó.

"Bangtan! Bangtan! Bang-Bangtan!"

Tiếng hô khẩu hiệu quen thuộc mà cả nhóm vẫn thường làm mỗi khi chuẩn bị lên sân khấu nhưng hôm nay chỉ vì thiếu vắng Yoongi mà cũng trở nên thật trống trải. Mọi người nhanh chóng rụt tay về, chuẩn bị sửa soạn lại quần áo. Sự ồn ào tất bật đằng sau cánh gà dường như cũng không thể làm tan biến đi nhịp đập trái tim mãnh liệt của Jungkook. Bàn tay cậu đang đổ mồ hôi ngay cả khi còn chưa trình diễn. Không phải vì quá hồi hộp căng thẳng mà là vì bàn tay nhỏ bé mềm mại của anh đã nắm lấy tay cậu trước khi cậu kịp rút chúng về. Khoảnh khắc khẩu hiệu của họ được hô vang, giữa khoảng trống những kẽ tay bỗng chốc lại được ngón tay anh lấp đầy, sít sao và vội vã.

Jungkook quay sang nhìn Jimin. Nụ cười quen thuộc đó lại cong lên như mảnh trăng cuối hè. Đáy mắt bao phủ một lớp sương, trơn ướt và trong trẻo. Anh nói thầm thật nhanh, lướt qua vành tai cậu những hơi thở nóng bỏng quyến luyến.

"Cùng diễn hết mình nhé, Jungkook."

Cậu ngây người. Xúc cảm từ bàn tay anh thật mạnh mẽ khiến cậu cảm nhận được nguồn năng lượng của anh đang chảy siết vào cơ thể mình.

"Đến giờ rồi."

Tiếng của staff vang bên tai. Mọi người lần lượt đi lên sân khấu trong bóng tối mờ mịt. Jungkook hoàn toàn không cảm nhận được điều gì cả, thanh âm của thế gian này như được bỏ vào một cái hũ nút, chỉ còn lại tiếng vọng âm u đan xen với tiếng rè rè như ti vi bị nhiễu sóng. Cậu nghe thấy rõ ràng huyết quản mình đang sục sôi, cơ thể ngã vào không gian vô trọng lực của vũ trụ, ánh mắt trượt theo cánh tay anh tới bàn tay đang đan xen lấy bàn tay mình dần buông lỏng. Anh nghiêng người, nụ cười rơi xuống, bước chân giẫm lên bậc thang đi về phía ánh sáng mập mờ của biển lightstick. Jungkook hơi nheo mắt, hít một hơi thật sâu rồi cũng chầm chậm bước lên sân khấu. Tại khoảnh khắc đó, cậu biết mình gần như đã ngất lịm đi chỉ vì ham muốn được ôm siết lấy anh trong vòng tay và hôn ghì lên bờ môi vẫn còn vương vấn hơi thở cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net