6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nghỉ hiếm hoi trong dịp Giáng Sinh lạnh lẽo. Những bông tuyết trắng rơi xuống trần gian, vương trên những cành cây hoa anh đào xơ xác. Jungkook tỉnh dậy vào giữa trưa khi cậu nhận ra bụng mình đang reo lên vì đói. Cậu chạm chân trần xuống nền đất lạnh cóng, lững thững đánh răng rửa mặt rồi mở cánh cửa phòng ngủ. Các anh đang tụ tập ở trong bếp, những tiếng cười nói đã quá quen thuộc trong cuộc đời cậu vang rộn khắp nhà. Đôi mắt lướt qua một lượt nhưng không thấy người bản thân muốn nhìn thấy mỗi sớm mai, trái tim cậu ngân lên từng hồi chuông đầy thổn thức.

"Jungkook dậy rồi à?"

Thanh âm của Seokjin vang lên kéo Jungkook ra khỏi thung lũng mơ màng. Cậu lê từng bước tới bàn ăn, kéo ghế và ngồi xuống. Bàn tay thon dài thành thục phết mứt lên lát bánh mì, lơ đãng hỏi.

"Jimin hyung đâu rồi ạ?"

"Jimin đã ra ngoài từ sáng sớm rồi. Có lẽ là đi mua sắm hay dạo phố gì đó."

Yoongi vừa trả lời vừa lật giở tờ báo. Không hiểu sao anh lại có thói quen như ba cậu vào mỗi buổi sáng như thế này. Seokjin đặt xuống bàn một đĩa trứng ốp la, hí hửng nói.

"Biết đâu thằng bé đi hẹn hò thì sao?"

Bàn tay đang phết mứt chợt khựng lại. Jungkook với lấy cốc sữa ở trên bàn, vị ngọt của sữa cũng không thể lấp đi sự đắng ngắt nơi cổ họng khô khốc. Âm thanh ấm áp ngồi kế bên cậu vang lên.

"Em tưởng rằng hai người đó vẫn chỉ nhắn tin qua lại thôi chứ."

"Chúng ta đâu biết được chuyện gì đâu đúng không Taehyung. Nhưng anh tin rằng Jiminie sẽ không đơn phương cảm nắng."

Namjoon chống cằm cười rồi lại tiếp tục chúi mũi vào quyển sách trên bàn. Hoseok cong khoé môi, ngoáy tan lớp đường ngọt lịm trong ly nước ép của mình.

"Biết đâu như Seokjin hyung nói. Lễ Giáng Sinh mà, Jimin chẳng bao giờ thích đi đâu đó một mình vào những dịp lễ tết như thế này trừ khi thật sự đi hẹn hò rồi."

Jungkook cảm giác trái tim mình bị ai đó đánh thật mạnh, sau đó cơn đau cứ ồ ạt như sóng vỗ, va đập vào lồng ngực. Cậu cảm thấy mình đang ngồi giữa khoảng không trống rỗng vô định. Khắp nơi là tiếng cười nói, không ai để ý tới cậu, không ai để ý xem cậu đang đau đớn tới mức nào. Tiếng trò chuyện vẫn vang lên.

"Lát nữa thằng bé về anh nhất định sẽ trêu chọc nó."

"Và rồi cậu ấy sẽ cáu kỉnh với anh bằng gương mặt ngại ngùng."

"Biết đâu sau ngày hôm nay sẽ chính thức hẹn hò thì sao."

"Haha... Chỉ cần nghĩ tới cảnh Jiminie nắm tay con gái là em muốn trêu thằng nhỏ rồi."

"Đó chỉ là Jiminie trong mắt em thôi, chứ đối với Seulgi hay bất kỳ cô gái nào khác, thằng bé sẽ chủ động và tiếp cận mạnh mẽ lắm đấy."

"Anh đừng nói vậy, em không dám nghĩ tới cảnh cậu ấy sẽ hôn con gái nhà người ta ngay trong ngày đầu tiên hẹn hò đâu."

"Các anh hãy dừng lại đi!"

Thanh âm giận dữ của Jungkook vang lên khiến tất cả mọi người đột ngột im lặng, ngẩn người nhìn cậu khi khoé môi vẫn còn in nụ cười. Trái tim nghẹn lại, cậu tựa hồ như nghe thấy tiếng của mạch máu, động mạch, mao mạch, tĩnh mạch, từng chút từng chút một bị đứt đi.

"Tại sao các anh lại không ngăn cản anh ấy? Rõ ràng thời điểm bây giờ của chúng ta không thể hẹn hò, rõ ràng công việc chúng ta làm không thể tuỳ tiện yêu đương. Các anh biết rõ ràng cơ mà, tại sao vẫn ủng hộ anh ấy?

"Jungkook, mọi người chỉ đang đùa thôi mà. Bọn anh chỉ đang nói giỡn về việc có thể hôm nay Jimin ra ngoài hẹn hò thôi."

Hoseok cố gắng giải thích cho Jungkook hiểu, anh vừa chuẩn bị kéo ghế đi tới chỗ cậu thì Seokjin lên tiếng. Thanh âm lãnh đạm của anh khiến bầu không khí thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

"Kể cả là thật thì sao?"

Jungkook ngây người nhìn anh. Đôi mắt tròn xoe không biết từ bao giờ đã bị phủ lên bởi lớp sương mờ mịt. Yoongi cố níu lấy Seokjin nhưng dường như mọi cố gắng của anh ấy đều là vô nghĩa.

"Chúng ta đã ở bên cạnh Jimin bao lâu rồi? 4 năm qua, có bao giờ chúng ta thấy Jimin thật sự vui vẻ hay chưa? Có bao giờ chúng ta thấy em ấy thật sự nghỉ ngơi hay chưa? Khi chúng ta quay trở về ký túc xá và ngủ vỏn vẹn vài ba tiếng đồng hồ trước khi sang ngày mới thì Jimin vẫn còn ở phòng tập. Chăm chỉ nhất, nỗ lực nhất, kiên nhẫn nhất, có trách nhiệm nhất cũng chính là Jimin. Em sợ rằng một người như thế sẽ bất cẩn mà làm ảnh hưởng hay nguy hại tới cả nhóm hay sao?

Jungkook, em nói không sai. Em không sai gì cả. Nhưng đó là vì em đứng trên tư cách của một đồng nghiệp. Còn với anh, Jiminie là em trai! Bởi vì em trai anh lỡ rung động với một người, bởi vì tình yêu với chúng ta là thứ xa xỉ, bởi vì không có ai ủng hộ, thế nên nếu như đến cả những người thân cận nhất cũng quay lưng thì thằng bé sẽ phải làm thế nào? Ngăn cấm là chuyện của công ty còn ủng hộ là chuyện của chúng ta. Kể cả là em cũng vậy, sau này nếu em thích một người, hoặc bất kể là chuyện gì em làm chỉ cần không trái với luân thường đạo lý, anh đều sẽ đứng về phía em, vô điều kiện."

Không gian như lặng đi, không ai nói thêm gì nữa, tất cả những gì họ có là tiếng thở đầy nhẹ nhàng cùng nhịp tim trong lồng ngực.

Jungkook thấy cổ họng mình nghẹn ứ như thể đã mất đi âm thanh. Tiếng lòng của cậu đang gào thét, gào thét lên đầy thống thiết nhưng những gì cậu có thể thốt ra được thành lời chỉ là vài chữ không đầu không cuối.

"Seokjin hyung, em chỉ là lo lắng..."

"Anh hiểu rằng em lo lắng cho lợi ích chung của cả nhóm. Nhưng có thật sự là em hoàn toàn không có tâm tư gì khác không, Jungkook?"

Seokjin ngồi trên ghế, hướng ánh mắt ôn hoà nhưng tràn đầy nghi hoặc về phía cậu. Jungkook chớp nhẹ làn mi dài, thoáng chốc trở nên căng thẳng. Dường như mọi người cũng đang chờ đợi câu trả lời.

Rõ ràng như thế ư? Dòng chảy kỳ lạ mà cậu mang tới len lỏi trong căn nhà này và cả sự thôi thúc đến với anh mà không biết bao nhiêu lần cậu đã tự huyễn hoặc bản thân nghiền nát chúng, rõ ràng như thế ư?

"Cạch." Tiếng cửa mở ra đột ngột phá tan bầu không khí căng thẳng. Khí lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến tất cả đều giật mình. Jimin xỏ dép bông đi trong nhà, hai tay xách lỉnh kỉnh đầy những túi giấy, chóp mũi đỏ ửng lên vì lạnh nhưng nụ cười lại rộn ràng như nắng ấm.

"Em về rồi này. Em có mua quà Giáng Sinh cho mọi người nữa."

"Này, cậu tính mở văn hoá tặng quà trong nhóm cho từng ngày lễ luôn à."

Taehyung túm lấy Jimin mà ríu rít, cố gắng làm phân tâm cậu bạn khỏi bầu không khí có chút kỳ lạ ở nơi này nhưng dĩ nhiên chẳng thể thành công.

"Mọi người có chuyện gì thế? Vừa cãi nhau sao?"

Đôi mắt xinh đẹp chẳng nhanh nhạy điều gì hơn ngoại trừ việc đoán sắc mặt của mỗi người. Namjoon lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ.

"Không có chuyện gì đâu. Jimin à, cảm ơn em nhé."

Một lời nói của Namjoon dĩ nhiên chẳng thể xoa dịu tâm hồn đang tràn đầy nỗi bứt rứt và nghi hoặc. Hoseok vội cười, đánh lạc hướng.

"Vậy rồi em đã mua những gì thế?"

"Chỉ là vài thứ em nhìn thấy, sách, găng tay..."

Jimin bắt đầu chúi mũi vào những túi quà nhỏ của mình, bàn tay lật giở tìm quà cho các anh. Mọi người xum xung quanh mái tóc cam nhỏ bé, nói nói cười cười.

Jungkook có cảm giác như một cơn chấn động vừa thoáng qua đây khiến cậu đau đầu tới mức muốn quay trở về phòng ngủ. Nhưng bàn tay chỉ vừa chuẩn bị kéo ghế đứng dậy, cậu đã thấy ánh mắt của Seokjin ghim chặt lên người mình. Anh đứng ở phía đối diện, ánh mắt ấy như lưỡi dao sắc bén, chỉ muốn gọt sạch từng lớp từng lớp vỏ bọc mà cậu đang tạo nên. 

***

Ánh trăng từ ngoài ban công xuyên qua tấm rèm phi sa trắng, đọng lại trên sàn nhà bằng gỗ nâu. Yoongi tháo chiếc tai nghe xuống, tắt bản nhạc mình vừa ngẫu hứng làm nên, xoay ghế nhìn Seokjin đang ngồi trên giường gảy đàn guitar. Anh trầm ngâm một lúc lâu rồi nói khẽ.

"Anh đừng quá vội vàng."

"Ý em là gì?"

Seokjin không ngẩng mặt lên, ngón tay vẫn chăm chú vào những sợi dây kim loại mà anh yêu thích. Yoongi chép miệng, cúi đầu nghịch ngón tay.

"Điều đó sẽ doạ sợ Jungkook."

"Nếu như thằng bé sợ thì đó là do trong lòng nó có bóng ma."

"Rõ ràng là anh biết trong lòng Jungkook có bóng ma thế nên mới doạ sợ nó"

Seokjin cười, đặt cây đàn sang bên cạnh, tựa người vào đầu giường nhìn Yoongi.

"Em cũng nhận ra điều đó giống anh còn gì."

"Không chỉ có em và anh. Cả Namjoon, Hoseok hay Taehyung đều nhận ra điều đó. Chỉ là không có gì chắc chắn cả."

Yoongi đứng dậy, trèo lên giường và kéo chăn ngang ngực, nhắm mắt nói.

"Giống như vấn đề tâm linh vậy, ai tin nó là thật nó sẽ là thật, ai tin nó không có thật thì nó không có thật."

"Vậy em không biết thứ kích thích trí tò mò và khả năng khám phá của loài người nhất lại chính là vấn đề tâm linh à?"

Seokjin kéo chăn trùm kín khuôn mặt cáu kỉnh của thằng nhóc nhỏ hơn anh một tuổi. Yoongi thở dài, ló đôi mắt nhỏ ra mà nhìn anh. Cả căn phòng bao trùm bởi không khí ấm áp, ngay cả nụ cười trên khoé môi anh cũng đột nhiên hoá dịu dàng.

"Jungkook vẫn luôn như vậy, thằng bé không biết cách phải biểu đạt tình cảm của mình, mỗi khi nói ra điều gì đó đều trái ngược với ý tứ bản thân muốn truyền đạt. Đó là tật xấu. Anh không muốn Jungkook bởi vì tật xấu đó mà phải trải qua cảm giác mất đi những thứ không thể tìm lại được."

—————————————————————-
đôi lúc otp vả thính quá đỗi ngọt ngào khiến mình tự hỏi tại sao lại phải ở đây viết ngược làm gì :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net