7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối bao trùm lên vạn vật, Jungkook ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng rọi sáng. Lại là một đêm cậu không thể chìm vào giấc ngủ yên bình. Cơn ác mộng ấy vẫn luôn đeo bám. Cậu nghe thấy hơi thở mình cuồng loạn, cậu cảm nhận được bàn tay vô hình nào đó siết chặt. Buồng phổi khô rát, giọng nói xen lẫn cả tiếng cười khanh khách như chuông ngân va đập ở bên tai tựa như thanh âm từ cõi chết vọng lại. Cậu giãy giụa muốn chạy thoát nhưng dù có chạy tới đâu thì âm thanh ấy vẫn đeo đuổi.

"Jungkook... Anh thích em"

"Jungkook... Anh thích em"

"Jungkook... Anh thích em"

Chết tiệt!!!!

Cậu không có cách nào ngăn được câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai, dù là trong mơ hay đã tỉnh giấc. Giống như một ma trận, dù có đi tới đâu cũng không thoát nổi trận địa của anh.

Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng thở đều đặn của Namjoon, và cả tiếng trái tim đập trong lòng. Jungkook hít một hơi thật sâu, chợt cậu nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách. Đã là 2 giờ đêm rồi, tại sao lại có người vẫn còn thức? Trái tim Jungkook đập như trống dồn, cậu không ngần ngại một phút giây, nhảy xuống giường, nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.

Ánh trăng mờ ảo, đôi mắt anh một nửa chìm trong bóng tối, ngước lên nhìn cậu trong khi đang lúi húi đi giày. Jungkook nhíu mày, đôi mắt sáng rực trong đêm.

"Anh đi đâu vào giờ này vậy?"

Chất giọng của cậu khàn đặc, trầm thấp vang lên khiến Jimin vội đưa ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng. Kéo lại chiếc mũ lưỡi trai, anh nói nhỏ.

"Anh không ngủ được muốn ra ngoài đi dạo một chút."

"Thật sự chỉ là ra ngoài đi dạo?"

"Vậy em nghĩ anh có thể đi đâu?"

Jimin có chút cáu kỉnh vì sự nghi hoặc lấp đầy tròng mắt to tròn của Jungkook. Lời anh nói khiến cậu trở nên ngập ngừng, không thể đáp lại được nữa. Từ sâu thẳm trong lòng là sự nhộn nhạo không cách nào thốt được ra thành lời. Cậu đột nhiên trở nên hoảng loạn với mỗi một việc làm đầy tính cá nhân và riêng tư của anh. Jimin mím môi, tiếp tục cúi đầu thắt dây giày.

"Anh sẽ đi rất nhanh rồi quay trở về."

"Không được."

Jungkook lắc đầu, bờ môi cậu càng ngày càng lạnh lẽo. Jimin nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cậu.

"Từ bao giờ em đã lo lắng quá nhiều sang chuyện của anh vậy? Anh tới cửa hàng tiện lợi gần ký túc xá mua ít đồ uống, đi dạo một chút rồi về thôi."

"Em sẽ đi cùng anh."

Jimin nhìn đôi mắt đầy quả quyết của Jungkook. Cậu chẳng kịp để anh phản bác đã ngồi thụp xuống vội vàng đi giày như thể nếu chậm trễ anh sẽ đi trước và cậu lại lạc mất anh. Jimin túm lấy cổ áo cậu, nói nhỏ.

"Em định mặc như thế này mà ra ngoài à?"

"Nếu anh sợ em lạnh thì hãy đến cửa hàng tiện lợi thôi. Đừng đi đâu nữa."

Cậu túm lấy cổ tay nhỏ bé, kéo anh ra ngoài.

Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt. Jungkook mặc một chiếc áo mỏng tang, đi bên cạnh anh. Bờ môi cậu nhiễm khí lạnh tới trắng nhợt. Jimin thở dài, nắm lấy tay cậu rồi nhét vào túi áo mình.

"Sao em lại cố chấp vậy?"

"Em sợ anh gặp nguy hiểm."

Cậu nhàn nhạt đáp lại. Bàn tay trong túi áo chen chúc với bàn tay anh đầy chật chội. Làn da mềm mại cọ sát trong lòng bàn tay cậu khiến nơi đó nảy lên những đốm lửa nho nhỏ.

"Còn anh thì đang sợ ngày mai em sẽ cảm lạnh đấy Jeon Jungkook."

Jimin chẳng có chút gì cảm kích. Anh bặm môi, kéo cánh tay cậu đi sát lại gần mình. Con đường vắng vẻ, chỉ vang tiếng xào xạc của lá cây và tiếng bước chân nhè nhẹ. Hơi ấm nhỏ nhoi trên người anh khiến cậu khao khát.

"Jimin hyung..."

"..."

"Anh đừng rung động."

Thanh âm ấm áp có chút khẩn khoản khiến bước chân anh dừng lại. Jimin xoay người nhìn cậu. Thân hình đó từ bao giờ đã cao lớn hơn anh, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, hơi lạnh khiến cơ thể cậu cứng ngắc, từng thớ cơ bắp hiện rõ dưới lớp vải. Một nửa đôi mắt chìm trong bóng tối nhìn anh không chút ngần ngại né tránh.

"Đừng thích... cũng đừng yêu."

Jimin đứng yên có chút ngây ngốc, bàn tay anh siết chặt, trái tim nảy lên tận cổ họng, khẽ cười.

"Em không cần phải lo. Anh sẽ không làm ảnh hưởng tới cả nhóm đâu Jungkook."

"Nhưng mà..."

"Em có thể khiến trái tim ngưng rung động sao Jungkook? Em có thể khiến bản thân ngưng thích một người sao?"

Ánh mắt anh lạnh lẽo lại có chút thương tâm. Jungkook bần thần đứng đó. Khoé môi nhếch cao, đúng vậy, tới cả cậu cũng không thể khiến bản thân ngưng thích anh thì sao có thể yêu cầu anh đừng rung động với người khác cơ chứ.

"Có thể, một lúc nào đó anh sẽ phải từ bỏ, chúng ta không được tuỳ tiện rơi vào tình yêu, anh biết. Nhưng tại thời điểm này, ít nhất, anh muốn được nói chuyện với cô ấy, muốn nghe giọng nói của cô ấy mỗi khi kết thúc buổi tập mệt mỏi, muốn chúc cô ấy ngủ ngon mỗi ngày. Chỉ là những điều nhỏ nhặt đó thôi."

Lá cây xào xạc, hơi lạnh ùa vào buồng phổi, thấu tim gan. Trái tim cậu như bị ném vào hầm băng, giá buốt tới nỗi không còn cảm nhận được nhịp thở.

"Đừng nói với em về những điều đó!"

Bờ môi cậu khô khốc. Đôi mắt bị che lấp dưới bóng tối của mũ lưỡi trai. Anh cũng chẳng nhìn thấy nỗi đau, chỉ bật cười.

"Phải rồi. Anh cứ nghĩ nếu anh nói với em, em sẽ hiểu nhưng thực ra em đâu có buồn quan tâm tới những chuyện của anh đúng không? Nếu thế thì cũng đừng yêu cầu anh mấy chuyện vô lý nữa. Anh thích ai, yêu ai là việc của anh."

Jimin nổi giận bỏ cậu lại rồi đi về hướng ký túc xá. Jungkook vội vàng xoay người, nhưng cậu không giữ lấy anh. Bóng dáng nhỏ bé ấy lạnh lùng và đầy cự tuyệt. Cậu thở dài ngửa đầu, ngăn hốc mắt nóng rực chỉ trực chờ trào ra từng dòng nước mắt. Hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm, cãi vã liên tiếp cãi vã. Họ vẫn luôn như vậy, có thứ gì đó chắn ngang, cậu không thể bước qua, anh vẫn luôn giữ khoảng cách.

Thực ra em muốn nói, đừng kể cho em nghe về những điều anh đã làm cùng cô ấy mỗi ngày...

***

"Jungkook ốm rồi?"

Anh quản lý đứng ở ngoài cửa nhìn nhân viên y tế đang khám cho chàng trai nằm trên giường. Các thành viên đứng tản khắp nơi, ai nấy cũng ủ rũ và lo lắng. Sáng nay có buổi tập cho lịch trình cuối năm nhưng không ai có thể gọi được Jungkook dậy, tới gần mới phát hiện thân nhiệt của cậu ấy nóng bỏng, chìm trong mê man.

"Bị cảm lạnh. Anh đã kê vài đơn thuốc hạ sốt cho Jungkook. Thân thể cậu ấy khoẻ mạnh chắc tới ngày mai sẽ bình phục thôi."

Nhân viên y tế thu dọn đồ rồi đi ra ngoài. Bầu không khí chợt trầm xuống. Anh quản lý thở dài khẽ lên tiếng.

"Mấy đứa vẫn nên đến phòng tập đi, sẽ có người chăm sóc cho Jungkook."

"Vâng."

Mọi người lưu luyến bỏ ra ngoài chỉ còn Jimin vẫn nán lại, nhìn gương mặt khó chịu vì cơn sốt của cậu, lồng ngực anh dội lên những cơn đau đớn áy náy không ngừng.

"Jimin à, mau đi đi em. Màn trình diễn Butterfly của em là quan trọng nhất đấy."

Anh quản lý lên tiếng. Jimin gật gật đầu, nhìn Jungkook lần cuối rồi xoay người bỏ đi.

Gió thổi qua tán cây vang lên những thanh âm rợn người. Xung quanh là bóng đêm vô cực, cậu chỉ biết chạy không ngừng, bước chân rối rít, buồng phổi bỏng rát thét gào đòi dưỡng khí. Âm thanh cùng tiếng cười khanh khách như va đập vào thung lũng, vọng lên từng hồi da diết.

"Jungkook, anh thích em"

"Jungkook, anh thích em"

"Jungkook, anh thích em"

"Jungkook, anh thích em"

"Jungkook, anh thích em"

"JUNGKOOK!!!!"

Jungkook choàng tỉnh giấc, thở hồng hộc. Bàn tay run rẩy bám vào góc chăn nhìn trần nhà với ánh sáng vàng dìu dịu. Đầu cậu đau như búa bổ, đại não vẫn vang vang thanh âm như quỷ dữ, ám ảnh cậu suốt ngần ấy những cơn mê. Một bàn tay vươn ra chạm lên gò má khiến cậu giật mình vội né tránh, ngước mắt nhìn, toàn bộ khuôn mặt anh thoáng chốc choán đầy tâm trí.

"Em sao rồi?"

"Tại sao anh lại ở đây? Không phải hôm nay có buổi tập sao?"

Jungkook mấp máy môi. Cậu không biết bản thân lúc này đã trở nên nhếch nhác tới mức nào nữa. Trong lòng có chút chột dạ vì không biết bản thân có nói gì đó trong cơn mê man để anh nghe được hay không.

"Buổi tập kết thúc rồi. Anh đổi phòng cho Namjoon hyung để chăm sóc em."

Jimin rót cho cậu một cốc nước ấm. Jungkook thấy cổ họng mình đắng ngắt, khẽ lắc đầu.

"Không cần đâu, em đã hạ sốt rồi."

"Tại anh nên em mới bị ốm."

Jimin không để cho cậu phản bác, đi vội vào phòng tắm xả đầy nước nóng. Jungkook cắn môi, trèo xuống giường, loạng choạng đi về phía anh.

"Tại sao anh cứ luôn đổ hết mọi tội lỗi về mình như thế? Đó đâu phải là lỗi của anh, Jimin."

Toàn thân cậu mỏi nhừ đổ ập xuống cơ thể anh khiến Jimin hoảng hốt ôm lấy.

"Sao em lại xuống giường, tên ngốc này."

"Em muốn đi tắm."

"Em muốn cảm chết sao mà đòi tắm."

Cơ thể của Jungkook vốn cao lớn nay không còn sức lức mà chống đỡ, mệt mỏi gục đầu lên vai anh. Jimin thở dài dìu cậu về phía giường, cởi quần áo đã ướt đẫm mồ hôi rồi dùng khăn ấm lau thật nhanh trên từng tấc da vẫn còn nóng rẫy. Jungkook để mặc cho anh quỳ xuống bên giường mà lau mồ hôi cho mình, cậu thấy mắt như hoa đi. Mái tóc cam của anh bỗng xuất hiện thêm thật nhiều ảo ảnh khiến cậu mỉm cười, bàn tay vô thức giơ lên không trung cố vuốt tóc anh nhưng không được. Jimin thở dài nắm lấy tay cậu đặt lên đầu mình, nói khẽ.

"Muốn xoa đầu anh đúng không?"

Xúc cảm trong lòng bàn tay mềm mại cọ vào lòng cậu khiến hốc mắt nóng rực, cay xè. Nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim bị sự dịu dàng của anh đánh sập xuống, khoé môi cậu cong cong.

"Jimin hyung..."

"Ừm..."

"Không phải em không quan tâm anh. Chỉ là việc anh rung động với một người khiến em cảm thấy trống rỗng lắm."

Jimin nhíu mày, đôi mắt cậu bỗng nhuốm màu ủ rũ nhìn anh đầy khó hiểu. Anh vội né tránh, đắp chăn lên cho cậu rồi đi vào nhà tắm đổ nước. Tới tận lúc quay trở lại, Jungkook vẫn nhìn anh bằng ánh mắt đó, đau thấu tim gan. Jimin thở dài, ngồi xuống bên giường, vuốt đám tóc mái lộn xộn của cậu.

"Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi."

Hương thơm từ bàn tay anh tràn đầy dễ chịu khiến trái tim Jungkook dần dần thả lỏng. Trước khi mê man ập tới, trước khi cơn ác mộng vẫn đeo đuổi ấy xuất hiện, cậu mơ màng siết lấy tay anh, vô thức hỏi.

"Anh đã bao giờ nhìn thấy sao băng chưa Jiminie?"

—————————————————————
Dạo này mình lu bu ficbook Reda nên không ra chap được, xin lỗi mn nhiều TvT
Mình đã quyết định viết thì mình sẽ không bao giờ drop đâu, yên tâm nhé chỉ là ra chap lâu xíu thôi :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net