06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì người em mong đợi đã đến tìm em, như vớt được chiếc phao cứu sinh, em vui mừng chạy vội đến ôm lấy người phu nhân.

- Thật may vì người đã quay trở lại! _ giọt nước mắt vui mừng lăn dài trên gò má em, tưởng chừng như em sẽ bị bỏ rơi, một lần nữa...
- Xin lỗi vì đã để con đợi lâu Minie bé nhỏ của ta, có một số việc ngoài ý muốn và ta đã đến gặp con ngay khi ta vừa giải quyết nó xong. Con không giận ta chứ? _ người phu nhân thương xót mà lau lấy hàng nước mắt của em, chắc phải em đã thất vọng đến dường nào khi bà đã thất hứa. Người phu nhân hôn lên vầng trán em thay một lời xin lỗi.
- Không sao thưa người, thật sự cảm ơn khi người đã quay lại!
- Xin lỗi con rất nhiều bé nhỏ của ta! Nào, hãy vào đây, ta có chuyện muốn nói với con.
- Vâng, thưa người!
- Jiminie này! _ phu nhân Jeon có chút bối rối. - Con kết hôn với con trai ta được chứ? Thằng bé rất tốt, trưởng thành, tài giỏi, ừm... ta tin hai con sẽ hợp nhau, sẽ cùng chung sống với nhau hạnh phúc!
- Khoan! Người nói sao... sao người lại đưa ra lời đề nghị như vậy? Người biết rằng làm sao con có thể cùng con trai người xảy ra việc ấy được chứ!
- Ta biết Jiminie! Nhưng đó là tâm nguyện của ta, ta thương con, yêu mến con ngay từ lần gặp đầu tiên, con thật kiên cường và dũng cảm khi mà một mình con... Ta cảm thấy có lỗi, thật sự xin lỗi con Minie!
- Sao người lại xin lỗi con chứ, con sẽ chẳng dám nhận đâu!
- Không Jiminie! Hãy chấp nhận lời xin lỗi của ta. Con biết không, thật ra... người mà ta muốn con kết hôn chính ngài hầu tước của vương quốc này và ngài ấy cũng chính là con trai ta.
- Không?! Tại sao chứ? _ làm sao mà em có thể tin được người phu nhân mà em quen biết bấy lâu nay lại là người đã sinh ra ngài hầu tước của vương quốc này được chứ, và nơi mà em đang sống đây chính là lâu đài của hắn, lâu đài mà em nhìn thấy khi còn ở bên cánh rừng kia và điều sắp xảy tới đây càng làm em kinh hoảng hơn nữa. "Vợ của ngài hầu tước sao? Em ghét hắn còn không hết".
- Nghe ta này bé nhỏ, tất cả mọi chuyện xảy ra đều do hai con quỷ bầy đàn gây ra, nhưng giờ đây, tên quỷ vương ấy đã chết và sói đầu đàn của con cũng không còn, mọi thứ đã chấm hết rồi con à! Con thấy không, khoảng thời gian vừa qua con đã sống rất ổn với những vampire kia, họ đều có tốt xấu. Xin con, được không Minie?
- Nhưng bố mẹ... và cả tên hầu tước kia nữa, hưm, chắc chắn rằng hắn sẽ không chấp nhận đâu thưa người. _ vẻ lưỡng lự hiện rõ trên gương mặt bé nhỏ ấy, sẽ làm sao khi em lại cùng người gián tiếp giết hại bầy đàn mình chung sống với nhau?
- Jungkook đã đồng ý rồi con trai! _ phu nhân Jeon tươi cười trả lời. - Và nếu con đồng ý thì hôn lễ sẽ sớm được cử hành!
- Ngài ấy đã đồng ý! Không thể nào! _ lại một trận kinh hãi nữa đến với em. "Sao mà hắn ta có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ?"
- Chắc chắn con trai của ta! Jungkook đã hứa rằng sẽ cùng con kết hôn. Vậy con sẽ....?
- Con... con sẽ đồng ý thưa người! _ nếu hắn đã khiến em không được hạnh phúc vậy thì em cũng sẽ khiến hắn đau khổ, cớ sao khi em bất hạnh giữa dòng đời này thì hắn lại sống an nhiên vui vẻ, trong khi chính hắn, chính hắn đã gây ra cho em như hiện tại, một đứa trẻ không cha, không mẹ, không bạn bè, người thân?

Nhưng em nào biết rằng "người tính không bằng trời tính" ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net