Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một ngày trôi qua, chân của Jimin đã tốt hơn nhiều. Lúc tỉnh lại không thấy Jungkook trong lòng cậu có chút trống rỗng, nhưng cũng đúng thôi, hắn phải đi huấn luyện cho sinh viên mà, đâu thể ở đây cùng cậu được.

Nào ngờ đến trưa vẫn không thấy hắn quay lại, chẳng lẽ cậu gây phiền toái khiến hắn không thích sao? Uổng công sáng nay lúc nằm trên tấm lưng dày rộng ấy cậu đã nghĩ hắn là người tốt, hai má còn vì hắn mà đỏ lên một chút.

Lúc này cửa phòng chợt mở ra, Jimin nhịn không được chờ mong nhìn chăm chăm.

"Jimin, cậu thế nào rồi, mình đã sớm nói cậu đến phòng y tế mà cậu không nghe lời." Là giọng của Hoseok.

"Xin lỗi, mình cứ nghĩ đau chân bình thường thôi, đâu ngờ là trật chân." Jimin có chút thất vọng mà ỉu xìu nói.

Hoseok ngồi cạnh giường mở cặp lồng ra, vẻ mặt bất đắc dĩ "Được rồi, cậu nhanh ăn đi, tôi đã nhờ nhà bếp nấu giúp một ít cháo cho cậu đó, rất bổ dưỡng."

"Cảm ơn" Jimin ăn vài miếng rồi chần chờ nhìn Hoseok, muốn hỏi nhưng lại cũng không dám, cậu cũng rất ngại ngùng.

"Cậu sao thế?" Thái độ của Park thiếu gia làm Hoseok khó hiểu. Có gì có thể nói thẳng mà, cái kiểu muốn nói lại thôi xuất hiện ở bạn thân khiến cậu rất kinh ngạc, cậu ta trước giờ luôn rất thẳng thắn.

"Cái đó...huấn luyện viên của mình đâu?" Jimin cẩn thận hỏi.

"Cậu hỏi thầy Jungkook sao?"

Jimin gật đầu xem như trả lời, Hoseok mỉm cười: "Anh ta đi thi hành nhiệm vụ rồi, cùng với huấn luyện viên của mình và đại đội 3 nữa. Khi đi thấy rất vội vàng, hẳn là nhiệm vụ vô cùng quan trọng."

Jimin nghe thế tự nhiên nảy ra cảm giác lo lắng trong lòng. Anh ta là quân nhân, nhìn thân hình hẳn là huấn luyện trong môi trường không tồi, thân phận, quân hàm và đơn vị đến nay vẫn là bí mật. Vậy hẳn nhiệm vụ và công việc của anh ta sẽ rất nguy hiểm đi?

Cậu lại nghĩ đến anh trai mình, nhớ lần đó vì thi hành nhiệm vụ nguy hiểm mà NamJoon hyung bị thương nặng đến mức phải xuất ngũ, cánh tay không thể cầm được súng nữa. Kí ức về những ngày anh trai bị thương nặng đến khó biết sống chết vẫn luôn in hằn trong tâm trí cậu.

Càng nghĩ vậy thì sự lo lắng trong lòng Jimin càng nhiều hơn. Anh ta đi vội vàng như vậy thì hẳn là nhiệm vụ rất quan trọng nhỉ? Có nguy hiểm hay không?

Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng cho Jungkook đến thế, người đàn ông này cứ như vậy mà đi vào trí óc cậu, khiến cậu không thể không để tâm.

"Cậu sao thế, nhanh ăn đi." Hoseok nói

"Ừ." Trước ánh mắt thúc giục của bạn thân thì Jimin cũng ăn được nửa bát cháo, để Hoseok đỡ mình trở về phòng.

Cả ngày trong đầu Jimin đều là sự lo lắng. Đêm đó Park thiếu gia trằn trọc mất ngủ, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác mất ngủ vì một người nào đó mà không phải người thân.

Lúc cậu đang mất ngủ thì người kia cũng đang rơi vào trạng thái chiến đấu cam go.

Trong một mảnh rừng rậm ở biên giới phía bắc

"Tất cả nghe rõ khẩu lệnh, lên!"

Sau khi triển khai đánh du kích tiêu diệt được số lượng lớn địch ở phía sau bằng súng giảm thanh thì quân đội nhanh chóng thực hiện bao vây xung quanh đoàn người vận chuyển vũ khí trái phép. Nếu bây giờ trực tiếp xông ra thì một quả bom trong tay chúng sẽ khiến các anh em hy sinh rất nhiều, đây là điều không hề khả thi! Vì thế ngoài một vòng bao vây ngầm ở mặt đất thì đã có một đội quân khác mai phục sẵn trên những tán cây cao. Khoảng cách từ mặt đất đến cây rất dài nên việc có thể phát hiện ra lính ngụy trang trên ấy là rất khó. Jungkook cũng đang đứng ở một trong các tán cây, tay cầm bộ đàm chỉ huy tác chiến. Số lượng binh sĩ trên cây tuyệt đối không thể ít hơn số lượng của những kẻ xâm lấn bên dưới, vì chỉ cần tiêu diệt lệch một tên thì nguy cơ có người hy sinh là rất cao. Cứ nhìn các loại vũ khí hiện đại mà chúng đang vận chuyển thì sẽ thấy nhiệm vụ này nguy hiểm thế nào.

Toàn quân đội do trung tá Jeon đứng đầu phải mất một đêm không ngủ để thương lượng phương pháp và mất thêm một ngày để đoán hướng di chuyển của địch, triển khai binh lính chốt chặng bao vây. Bây giờ đã là ngày thứ 3 bộ đội đặc chủng mai phục ở chỗ này, cuối cùng những con mồi cũng xuất hiện, số lượng người đúng như tình báo đã đưa đến.

"Tất cả binh sĩ mai phục trên cây sẵn sàng, chĩa súng vào mục tiêu gần nhất, sẵn sàng tiêu diệt địch!"

Giọng nói nghiêm nghị vang lên trong bộ đàm khiến không khí ngày càng khẩn trương, súng của mọi người đều đã hướng về phía quân địch.

"Bắn!"

Một mảnh tiếng vang trong rừng khiến quân địch rơi vào hỗn loạn, sự kết hợp giữa binh lính trên cây và binh lính dưới mặt đất hết sức hài hòa, mọi phát đạn đều trực tiếp xuyên qua đầu của địch khiến chúng không kịp phản kháng.

"Nhiệm vụ hoàn thành!" Tất cả binh sĩ vừa định rút xuống thì bộ đàm vang lên giọng gấp gáp "Binh sĩ trên cao giữ nguyên vị trí, binh sĩ mặt đất chạy nhanh nhất có thể ra ngoài phạm vi bao vây!"

Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng quân lệnh đã ban nên các binh sĩ ngay lập tức thi hành. Chỉ mấy giây sau tiếng nói từ bộ đàm thì một tiếng nổ lớn vang lên khiến mọi người phải nằm úp xuống. Là bom! Vừa có kẻ đánh bom! Vậy mà lại có kẻ còn sống?

Trận phong ba qua đi, không có binh sĩ nào bị thương, chỉ có vài người chịu một chút chấn động nên bị ù tai tạm thời. May mắn đây là rừng cây rậm rạp nên bị bom oanh tạc nhưng cây này lại được cây khác chống đỡ nên không có chiến sĩ nào thương nặng, người phía trên vẫn an toàn.

Do có kẻ đánh bom tự sát nên số vũ khí thu về chỉ được một phần ba, còn lại đều đã bị quả bom tiêu hủy, đúng là một lũ ranh ma.

Có mặt trong sân huấn luyện lúc này, toàn bộ binh sĩ áo quần nhếch nhác do lăn lộn cả ngày trong rừng sâu, râu cũng đã dài hơn một chút vì lâu ngày chưa cạo nhưng không một ai dám phàn nàn, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn vị trung tá uy nghiêm phía trước.

"Tôi nói các cậu, lão tử đã ra lệnh thế nào? Các cậu có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không? Chỉ một chút sơ sót thì có khi cả đội sẽ phải chôn cùng đấy!" Jungkook cất giọng nghiêm nghị.

Im lặng, không khí im lặng vô cùng, lần tác chiến này quả thật bọn họ đã tắc trách.

"Nếu hôm nay không kịp thời nhìn thấy thì các cậu có biết sẽ có bao nhiêu người hy sinh không! Đó là chiến hữu của các cậu! Làm việc phải làm chắc chắn! Nếu không được có thể nói với tôi! Tôi cho các cậu về nhà!" Cơn tức giận của Jungkook giờ phút này toàn bộ trút hết lên những binh sĩ trước mặt, không ai hó hé một lời, kể cả thở mạnh cũng không dám.

"Tất cả cút về sân huấn luyện bắn súng cho tôi, không đạt 10 lần điểm tuyệt đối thì không được nghỉ!"

Ách, vừa chiến đấu về còn chưa được nghỉ ngơi đã phải đi nhận phạt, ai cũng đau khổ mà không dám nói.

Jungkook trở về phòng xoa xoa thái dương, nhớ lại tình cảnh vừa rồi thật nguy hiểm. Mỗi người ngã xuống sẽ khiến tâm của hắn bị dao động.

Đột nhiên lúc này hắn lại nhớ đến cậu nhóc Jimin kia, không biết chân cậu nhóc sao rồi? Có di chứng gì không? Cuối cùng trung tá Jeon cũng hiểu mình đối với cậu ta là loại tình cảm gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net