Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió đêm trong doanh trại thổi từng cơn, người đàn ông hai tay đút túi quần đứng nhìn lên lầu 2, trên cửa sổ phòng cuối lầu hai thò ra một cái đầu nhỏ. Cậu trai trên cửa sổ chống hai tay lên má, tựa lên thành cửa nhìn xuống người đàn ông bên dưới.

Jungkook đưa tay lên ngoắc ngoắc người trên có ý bảo cậu xuống, cậu nhóc Jimin phía trên lại cố tình lắc lắc đầu. Trung tá Jeon thật sự sắp hết cách, bây giờ đang là giờ ngủ ban đêm, không thể gọi lớn được, hắn vẫn kiên nhẫn mà vẫy tay. 

Jimin mở miệng nói thật lớn nhưng không phát ra âm thanh, rõ ràng cậu muốn nói: "Không xuống."

Jungkook sau một hồi đàm phán liền nghiêm mặt, hắn gật đầu một cái rồi nhấc bước có ý đi lên: "Em không xuống vậy anh lên."

Trông thấy khẩu hình miệng của hắn cùng với hành động tiếp theo thì Jimin hoảng hốt đập đập vào cửa sổ, Jungkook dừng bước ngẩng đầu.

"Em xuống!"

Jimin trợn mắt hung tợn nói, chọc Jungkook phì cười, nhóc con này lại cố tình muốn làm đối thủ của hắn hả? Còn non lắm, dù sao thì vẫn là cậu nhóc da mặt mỏng thôi.

Jimin chạy xuống chống gối cúi gập người trước mặt Jungkook thở hổn hển, hai ba hơi thở gấp cậu mới ngẩng đầu lên. Nhưng ngay lập tức cậu đã bị đứng hình, hai tay cậu đặt ở không trung, hai mắt mở thật lớn, chóp mũi là mùi hương nam tính quẩn quanh. Trái tim trong lồng ngực Jimin nhảy dồn dập, mặt cậu thậm chí vì nhịn thở mà đỏ lên.

Cho đến khi Jimin sắp không thở mà ngất đi thì Jungkook cuối cùng cũng rời khỏi môi cậu, hắn còn thoải mái mặt sát mặt cười với cậu một cái: "Em còn không thở thì thật sự sẽ chết đó, anh không muốn mang danh mưu sát người yêu đâu."

Jimin từ trong sững sờ tỉnh lại, Jeo...Jeon...Jeon Jungkook vậy mà...vậy mà hôn trộm cậu! A! Cái tên...cái tên đáng ghét! Jimin mặt đỏ như cà chua, nhảy một bước ra xa, hai tay ôm lấy má hung tợn lên án kẻ đầu sỏ: "Anh anh anh anh!"

Jungkook lại tiến một bước gần Jimin, đầu cúi sát: "Sao?"

Nụ cười của Jungkook khiến mặt Jimin càng đỏ hơn, cậu dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, không tránh khỏi xấu hổ. Nhưng chính cậu đã hứa sau khi hắn bình an hoàn thành nhiệm vụ trở về sẽ cùng hắn xác định quan hệ, cũng sẽ để hắn...để cho hắn...hôn một cái...

Jimin không biết nói gì liền cho Jungkook một bóng lưng, JungKook cười nhẹ, đi tới ôm lấy Jimin từ phía sau, hắn cảm nhận thấy cơ thể cậu cứng lên một chút rồi thả lỏng. Jungkook thổi từng ngụm khí vào bên tai Jimin: "Trước đây anh không hiểu vì sao người ta phải có tình yêu, cũng không hiểu vì sao những người có tình yêu lại luôn có thể vì nó mà vượt qua khó khăn. Anh chưa từng yêu ai và cũng nghĩ rằng đời này đã là quân nhân thì sẽ không yêu ai cả. Chỉ có điều cuối cùng anh vẫn bị em bắt đến trong lòng bàn tay. Một trung tá khí phách như anh chưa bao giờ khuất phục trên chiến trường nhưng cũng có ngày chịu khuất phục trước em. Nhưng anh cảm thấy sự khuất phục này là vô cùng, vô cùng cần thiết, vô cùng tốt.

"Xì, hoa ngôn!"

Từng nhịp tim vẫn đập mạnh mẽ trong lồng ngực, lời nói êm ái bên tai của người đàn ông khiến Jimin cảm thấy hạnh phúc. Hắn trong mắt của thiếu úy Kim và trung úy Min là một thần tượng, bọn họ rõ ràng cực kỳ khâm phục Jungkook, hắn cũng là người đàn ông trẻ tuổi nhất giữ chức vụ trung tá của một quân đoàn đặc biệt quốc gia. Người đàn ông xuất sắc như thế có thể thích cậu sao? Đến cậu cũng không nén được mà cảm thấy tự hào về hắn.

"Jimin, Park Jimin, anh đang nói thật. Như lời hứa, anh đã trở về vẹn toàn, bây giờ anh có vinh dự trở thành bạn trai của em chưa?" Jungkook thủ thỉ.

Jimin tháo vòng tay đang ôm lấy mình quay lại đối mặt với hắn, hai ánh mắt chạm vào nhau phát ra đều là nhu tình. Cậu đưa tay lên chỉnh một sợi tóc gió bay trước trán Jungkook nghiêm túc lên tiếng: "Sau này không cho phép anh để ý người khác, nếu không anh coi như xong đời."

Jungkook bật cười, hai tay ôm lấy eo Jimin kéo cậu lại gần: "Em dừng lo, nếu có thì anh đâu có độc thân tới tận bây giờ? Chắc chắn định mệnh đang để anh chờ em tới."

Jimin xì một cái rồi đấm lên ngực Jungkook: "Trông cái bộ dáng ông già nhưng vẫn hút một đống nữ sinh của anh làm sao em tin được chứ?"

"Vậy là Jimin đang công nhận sức quyến rũ của anh sao? Haha, bạn trai em xuất sắc như thế em nhất định phải giữ thật kỹ đấy."

"Ai mà thèm giữ, anh không đứng đắn em liền đánh anh!"

"Được được, em nói gì anh đều nghe."

Jimin khuôn mặt nhìn Jungkook, kiêu ngạo cười cười chọc hắn tim đập rộn ràng.

"Park Jimin, em có biết khuôn mặt em đáng yêu đến chọc anh không nhịn được không hả?"

Jimin đỏ mặt: "Cái gì chứ, anh đúng là..."

Lời chưa nói hết thì Jungkook đã xấn đến, triệt để dán môi hai người vào nhau mà triền miên. Jimin ngây ngốc một chút rồi cũng đưa tay ôm lấy hắn. Vẫn là tình trạng cũ, Jimin không thở, cậu cảm thấy nếu còn tiếp tục mình nhất định sẽ nghẹn chết. Jungkook cũng biết, hắn buồn cười dùng lưỡi nhẹ nhàng tách hàm răng cậu, khiến cậu thở ra một hơi. Jungkook tại trên môi Jimin nhắc nhở: "Thở một chút, anh không muốn kết thúc nụ hôn này quá nhanh."

Rồi hai người lại tiếp tục. Jimin đem tay sau lưng đánh Jungkook một cái. Lưu manh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net