Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng trong tiếng hét của quần chúng thì Jungkook cũng phải bước ra chơi cùng. Ánh mắt hắn thâm thúy mà liếc vào Jimin, thế nhưng phát hiện cậu giả ngơ quay đầu đi chỗ khác. Jungkook buồn cười không nói gì, nhóc con vậy mà nguyện ý để hắn chơi cùng người khác, hẳn là cậu còn chưa biết độ ác liệt của trò chơi này đi?

Trông về hướng lão đại đang nhìn, trung úy Min thấy Jimin, trên môi lại bắt đầu nở nụ cười tính toán: "Các bạn học, trước khi chúng ta xếp cặp thì tôi sẽ nói một chút quy tắc trò chơi, tất cả các cặp đã bước ra xin mời đứng nguyên vị trí, không thể quay về! Còn ai muốn vào thêm vô cùng hoan nghênh!"

Giữa sân đã có đến 10 cặp đứng, chỉ có mỗi trung tá Jeon là đơn độc. Bộ dạng hắn tuy rằng thật sự cuốn hút nhưng làm đồng đội cùng hắn thì áp lực rất rất lớn! Chưa ai nguyện ý ra đứng cùng hắn. Điều này làm Jimin đang hứng chí xem kịch vui có chút thất vọng, còn Jungkook lại vô cùng hài lòng với việc này khiêu khích nhìn cậu.

"Mỗi người sẽ nhận một que nhựa trên tay tôi."

Mọi ánh mắt đều tập trung lên tay trung úy Min, một thanh nhựa trên tay hắn. Thanh nhựa không lớn lắm nhưng độ dài là vô cùng ngắn, ước chừng chỉ khoảng 5 phân. Nhưng đối với sự phối hợp đồng đội thì thật sự không thể quá dài. Câu tiếp theo mà trung úy Min nói ra khiến toàn trường bùng nổ: "Mỗi người sẽ ngậm một đầu que vào miệng và cùng đồng đội của mình chuyền đồ."

"Có lầm hay không?"

"Trời, có chuyện hay xem rồi!"

"A, nghe đủ kích thích!"

Thanh nhựa kia nếu thật sự ngậm vào miệng truyền đồ thì độ dài còn bao nhiêu? Chắc chắn không thể ngậm dưới 3 phân vì nếu vật nặng mà ngậm quá nông thì vật sẽ bị rơi! Các cặp đôi nam nữ giữa sân đỏ mặt, các cặp đôi nam nam và nữ nữ lại vui vẻ mà cười lớn. Trò chơi này cũng có một vài người lính tham gia, trên mặt tất cả là một mảnh hưng phấn. Một trò chơi thuận lợi để tiếp cận người đẹp!

Jimin nghe đến cái quy tắc kia đầu tiên là giật mình, tiếp theo là lo lắng nhìn sang Jungkook. Nói như thế không phải các cặp đôi sẽ tiếp xúc vô cùng thân mật sao? Ông chú của cậu lại quyến rũ như thế, lỡ như cô gái đó kiềm chế không được mà cố tình hôn hắn thì sao? Càng nghĩ càng cảm thấy không được! Vốn là tâm tình xem kịch vui liền biến thành một trận đau răng.

Trung úy Min cười tươi rói nhìn vào Jimin nhưng lại hỏi tất cả mọi người: "Thế nào? Sau khi đã nói xong quy tắc trò chơi thì có người nào muốn đi lên ghép đôi cùng trung tá của chúng ta không?"

Tất cả học viên bắt đầu lục đục, nhất là những học viên nữ táo bạo, đã có mấy người lác đác đưa tay lên. Jimin trong lòng không yên, ánh mắt nhìn trung úy Min đang cười cười với mình, lại nhìn Jungkook đang chăm chú nhìn các ứng viên, khuôn mặt quẫn bách. Đáng chết, nếu tiến ra từ đầu thì hay rồi, bây giờ mới chạy ra thật sự rất mất mặt! 

Lúc này giọng nói uy nghiêm của trung tá Jeon vang lên: "Như vậy đi, nếu đã nhiều người như thế tôi cũng không thể cùng chọn hết. Tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người. Người đó...

Tất cả mọi người nín thinh lắng nghe, không biết người nào may mắn được chọn?

"Người đứng ở ô gạch thứ 27 đếm từ tòa nhà A, đứng ở ô gạch thứ 68 đếm từ tòa nhà C"

Tòa nhà A và C nằm vuông góc với nhau, mọi người hào hứng bắt đầu đếm xem người đó là ai. Cuối cùng ánh mắt tất cả đều tập trung lên Jimin, chỉ có chủ nhân là đang nhìn sang bạn thân: "Tòa nhà A? Tính từ đâu nhỉ?"

Hoseok thúc khủy tay vào Jimin: "Nhà A ngay sau lưng cậu."

"A?"

Jimin tỉnh ngộ quay đầu định đếm: "Không cần đếm nữa, người kia chính là cậu."

"Ừm."

Jimin không chú ý mà ừm một cái, sau đó như nhớ ra cái gì cậu liền trợn mắt nhìn Hoseok rồi lại đưa tay chỉ vào mình. Hoseok mỉm cười gật gật đầu. 

Jimin chuyển mắt qua thấy tất cả mọi người cũng đang nhìn mình, không phải là trùng hợp đến thế đi? Quá thần kỳ!

Trong mắt Jimin là trùng hợp, nhưng trong mắt Trung úy Min hay thiếu úy Kim đều hiểu rõ lão đại vô cùng, hóa ra người ta đã sớm đem mấy hàng gạch đếm xong đâu đấy cả rồi, chỉ chờ để đón người nữa thôi.

Trước ánh mắt chứa ý cười như có như không của Jungkook thì Jimin mặt hồng hào bước ra, thiếu úy Kim không sợ chết trêu chọc: "Bạn học Park, hôm nay trời không có nắng, sao má bạn lại hồng như thế? Nếu ốm chúng ta có thể thay người khác?"

Một cảm giác lạnh sống lưng khiến thiếu úy Kim đổ mồ hôi quay đầu nhìn lại, chỉ dám cười trừ với Jungkook một cái rồi lui ra. Hắn mỗi lần thấy lão đại lại không thể kìm lòng mà nhớ đến mình đã thương tổn người yêu.

"Không có, tôi không bị cảm." Nghe đến thiếu úy Kim nói sẽ tìm người khác thay thế thì Jimin liền xua xua tay tỏ ý mình không sao, sau thấy không đúng thì mặt lại càng đỏ hơn. 

Người yêu da mặt mỏng khiến lòng Jungkook bốc lên lửa nóng, nếu không có người ở đây hắn liền muốn lập tức đi qua mà ôm cái bóng dáng nhỏ bé kia vào lòng hảo hảo hôn một cái!

"Được rồi, mọi người vào vị trí, trò chơi chúng ta chuẩn bị bắt đầu!"

Jimin đứng đối diện Jungkook, chiều cao hai người chệnh lệch rất lớn, Jimin chỉ đứng tới cổ Jungkook, chuyền đồ cho nhau thật sự khó khăn. Hơn nữa bị ánh mắt nóng rực của Jungkook chiếu tướng khiến con mèo nhỏ Jimin hai tay đan vào nhau không dám nhìn thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net