Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn đường từ trường về nhà Hoseok không nói gì, hai tay cậu đan vào nhau ngại ngùng ngồi cạnh NamJoon ở ghế trước. Tên nhóc Jimin sau khi kéo cậu lại vậy mà lại để cậu ngồi ghế trước, cậu ta ở ghế sau cứ ngẩn ngơ nghĩ cái gì, không thèm để ý không khí có bao nhiêu ngượng ngùng giữa cậu và Park NamJoon.

"Nhà em ở đâu?"

NamJoon lên tiếng kéo về tâm tư của Hoseok, cậu xấu hổ nhận ra là leo lên xe của người ta rồi mà quên nói địa chỉ!

"Em...em...em nhà em, nhà em ở đường A."

Trong ánh mắt NamJoon hiện lên một chút kinh ngạc nhỏ rồi tiêu tan, Hoseok vẫn luôn cúi đầu nên không nhìn thấy. Cậu nhóc hóa ra sống ở khu nhà của người nghèo sao? Vậy làm sao cậu ấy có đủ tiền vào đại học Seoul? Các khoản chi trả ở đây rất lớn, dù cho đạt học bổng thì cũng cũng chỉ trả được một phần nhỏ trong khoản tiền học phí khổng lồ kia. Ham học như thế đúng là hiếm thấy.

NamJoon nhìn đến hai tay cậu nhóc đan vào nhau xoay xoay, nơi đó có vết chai dày, hẳn là cậu đã từng làm qua rất nhiều công việc. Nhận thấy sự khẩn trương của Hoseok, NamJoon cười cười: "Em không cần khẩn trương, anh không làm gì em đầu mà."

Không nói thì thôi, NamJoon vừa nói thì mặt Hoseok lại đỏ tận tai, khoa trương hơn là cổ cũng đỏ. "Em không căng thẳng!"

Đột nhiên Hoseok lớn tiếng khiến NamJoon giật mình, cũng kéo theo cả hồn Jimin quay trở về thân xác. NamJoon kinh ngạc rồi cười như có như không, Jimin khó hiểu: "Cậu làm sao thế?"

Hoseok biết mình lỡ lời, cậu càng lúng túng. biết thế ngay từ đầu không cần ngồi lên xe này.

"Mình xin lỗi..."

Jimin cười phá lên: "Jung Hoseok, trước đây cũng chưa từng thấy cậu căng thẳng như thế. Cậu thích anh mình hả?"

"Mình không có!" Một câu của Jimin làm tim Hoseok đập kịch liệt, gì...gì chứ. Nhưng đúng là cậu đã thầm mến anh trai của Jimin.

Trước đây khi hai người vừa gặp gỡ và làm bạn thân của nhau tại đại học thì Hoseok đã được Jimin cho xem ảnh gia đình. Người đàn ông đẹp trai cương nghị trong ảnh khiến tầm mắt Hoseok không thể dời đi. Cậu đã yêu anh ngay từ trước khi được gặp anh ngoài đời thực.

"Jimin, đây là?" Cậu chỉ vào NamJoon trong ảnh, Jimin nói: "Đây là anh trai mình, anh ấy hơn mình 10 tuổi, đang tiếp quản gia nghiệp ở Park thị."

"Vậy sao?"

Hình ảnh người đàn ông cứ thế mà in sâu vào tâm trí Hoseok, nên hôm nay khi vừa nhìn thấy hắn tựa người vào ô tô bên kia đường cậu liền nhận ra. Nhưng đáng tiếc hắn lại là người thừa kế Park thị danh tiếng, người như cậu...xứng sao?

Trở về với thực tại, Jimin đưa tay quơ quơ trước mặt Hoseok khiến cậu giật mình.

"Làm sao thế? Tới nhà cậu rồi kìa, cậu đang nghĩ cái gì?"

"A?"

Hoseok nhìn đến cánh cổng quen thuộc liền vội vàng bước ra khỏi xe: "Không có gì, cảm ơn hai người đã cho em về nhờ." Câu trước là trả lời Jimin, câu sau là nhìn vào NamJoon cảm kích nói.

"Không sao, em vào nhà đi. Lần sau có cơ hội liền mời em đi ăn. Hôm nay anh hơi bận một chút."

"vâng."

"Vậy bọn mình về nhé."

"Được, tạm biệt."

Chiếc xe nổ máy chầm chậm di chuyển, lúc chuẩn bị lướt qua người Hoseok thì NamJoon ghé đầu qua cửa: "Cậu nhóc, em rất đáng yêu!"

Cậu vừa nghe thấy cái gì? Đáng yêu? Anh NamJoon vừa khen cậu đáng yêu đúng không? A, không phải là anh ấy để ý mấy hành động ngốc nghếch nãy giờ của mình chứ? Xấu hổ chết mất thôi!

Hoseok đưa tay vỗ vỗ hai má đỏ bừng rồi kéo vali vào nhà: "Ba mẹ, con về rồi đây..."

Trong xe Park NamJoon vẫn chưa dứt nụ cười trên môi, anh vừa lái vừa ngâm nga một khúc nhạc đã hát cả trăm lần, một khúc nhạc nhàm chán của quân ngũ. Jimin giục giã: "Anh, đi nhanh một chút về nhà, em có việc!"

"Việc gì?"

"Anh không cần biết đâu, em có việc thật mà."

"Thằng nhóc nhà em, lại dám bí mật với cả anh hả?"

NamJoon giả bộ giận dỗi, Jimin liền nhẹ nhàng cầu tình: "Không có mà, đến lúc thích hợp nhất định sẽ nói cho anh. Bây giờ thì chưa được."

"Được được, vậy em ngồi chắc vào, cẩn thận bị thương đấy."

"Vâng!"

Chiếc xe tăng tốc, Jimin hưng phấn nhích qua nhích lại. Cái cậu cần bây giờ chính là điện thoại đã 2 tháng không dùng đến vẫn nằm trong ngăn tủ kia. Người đàn ông có gửi tin nhắn cho cậu hay không? Thật ra trong cái hộp cậu đưa cho hắn có cả địa chỉ nhà, số điện thoại của cậu, một bức ảnh và một lá thư. Hắn về từ tối qua, chắc giờ cũng mở hộp rồi nhỉ?

"Tới rồi."

Câu nói của anh trai vừa dứt thì Jimin liền mở cửa lao xuống xe, chạy vào nhà: "Con về rồi đây~!"

Cậu hưng phấn lớn tiếng, ông bà Park vui vẻ từ trên ghế đứng lên. Bà Park đưa hai tay ra: "Con trai, mẹ nhớ con quá!"

Jimin lao vào tay bà, ba Park ở một bên xoa đầu cậu: "Thế nào? Hai tháng rèn luyện học được những gì hả?"

"Học được rất nhiều, cũng không quá khó khăn như con nghĩ."

Ông Park haha cười lớn: "Tốt tốt, vậy con lên thay đồ rồi rửa một chút cho mát mẻ đi, lát nữa xuống dùng bữa trưa."

"Vâng!" Chỉ chờ có thế, Jimin chạy lên phòng, sau khi anh trai để vali vào phòng cậu thì cậu liền đẩy hắn ra.

"Này, em sao thế hả, lại dám đẩy anh ra ngoài!"

NamJoon vừa bị đẩy ra vừa kháng nghị, em trai hắn hôm nay rất không bình thường, như thể trong phòng có vật báu gì không muốn cho xem vậy.

"Anh ra ngoài đi, nhớ đừng lên làm phiền em nhé. Giờ ăn trưa em sẽ xuống!"

Rầm!

"Ê...???"

NamJoon chưa kịp nói gì cửa phòng đã đóng lại, hắn lắc lắc đầu rồi trở về phòng mình. Còn rất nhiều văn kiện cần hắn xử lí, sáng nay vì đi đón em trai nên hắn cũng không đi làm.

Jimin nhanh chóng lôi điện thoại từ ngăn kéo ra, cậu đưa tay bấm vào nút nguồn, may mắn lúc trước để vào pin còn đầy nên bây giờ cũng còn một ít, đủ để không sập nguồn.

Điện thoại vừa khởi động đã có một loạt tin nhắn được gửi đến, không thấy có cuộc gọi nhỡ nào. Jimin lần trong đống tin nhắn kia. Hai tháng, tin nhắn lừa đảo, bán hàng đa cấp tràn ngập trong điện thoại cậu nhưng cũng không khó để tìm thấy một số điện thoại khác biệt vừa gửi tin nhắn sáng nay. Hai mắt Jimin sáng bừng hưng phấn mở ra xem.

"Mèo nhỏ, em tới nhà chưa? Anh nghĩ chắc em về muộn nên không gọi, chỉ nhắn tin cho em. Nhưng mà anh nhớ em rồi, phải làm sao đây?"

Một chữ nhớ của người đàn ông khiến trong lòng Jimin hạnh phúc vô cùng, cậu nhảy lên giường lớn lăn lăn vài vòng rồi đọc đi đọc lại tin nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net