Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin lăn qua lăn lại đọc tin nhắn, một chữ nhớ thôi mà cậu đã cười được 15 phút rồi. Chợt nhận ra mình còn chưa gửi tin nhắn phản hồi cho hắn, như vậy hắn có đang lo lắng hay không? Môi không tự chủ lại cười một mình, nhanh chóng mở hộp tin nhắn. Đôi lông mày Jimin nhăn lại, tay đặt lên bàn phím. Nên nhắn cái gì bây giờ? Bây giờ Jimin mới biết hóa ra để nhắn một tin nhắn cũng khó khăn như thế a~

Ngón tay nhỏ bé ấn ấn lên bàn phím rồi lại xóa đi, ấn rồi lại xóa, xóa rồi ấn. Jimin nghĩ nghĩ, nếu đã khó vậy chi bằng gọi cho hắn đi? Như thế có thể nghe được giọng hắn. Nghĩ là làm, Jimin nhấn vào điện thoại gọi cho người đàn ông.

Từng hồi chuông vang lên làm tim Jimin cũng nhảy theo, nhưng chuông đã vang đến tắt mà vẫn không có người nhấc máy làm Jimin có chút thất vọng. Cậu không bỏ cuộc, vẫn gọi một lần nữa nhưng kết quả vẫn là không có ai nhấc máy.

Có phải hắn rất bận hay không? Giờ này không nghe máy hẳn là ra ngoài làm việc rồi, không thể nghe giọng hắn.

"Cậu chủ Jimin, mời cậu xuống dùng bữa trưa."

Cô giúp việc gõ cửa, Jimin nhìn đồng hồ phát hiện mình vậy mà đã ngồi hơn một tiếng.

"Vâng, con xuống ngay!"

Cậu vội tắt máy mang theo xuống nhà, hy vọng hắn thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho mình.

Sau hai tháng bị ngược đãi bởi thức ăn quân đội thì hai mắt Jimin sáng bừng. Cậu ngồi ngay vào bàn gắp một miếng sườn kho lên ăn, hai mắt nhịn không được híp thành một đường chỉ đầy thỏa mãn.

"Ngon quá a~ thím Kim à, thím làm cơm là số một!"

Cả cô giúp việc cùng ông bà Park và Park NamJoon đều cười haha, nhìn cái dáng ăn của cậu nhóc thật là.

"Ăn từ từ thôi, nghẹn đấy." NamJoon hảo tâm nhắc nhở, mang đến bên cậu một cốc nước.

"Vâng." Jimin cầm cốc nước lên uống một ngụm lớn rồi lại vui vẻ ăn.

Bữa ăn diễn ra vô cùng hòa thuận, ăn xong Jimin còn phải hầu hai vị đại nhân trong nhà kể chuyện hai tháng huấn luyện quân sự, anh trai cậu thì đến công ty đi làm.

Đến khi Jimin trở về phòng đã là 3 giờ chiều, cậu mở điện thoại ra xem ngay nhưng lại chẳng phát hiện ra tin nhắn nào. Cậu thất vọng vứt điện thoại qua một bên, nằm trằn trọc một lúc rồi ngủ quên mất.

__________

"Nghỉ! Nghiêm!"

Tiếng hô nghiêm nghị vang lên trong doanh trại 521, đã lâu các binh sĩ ở đây không được nghe giọng huấn luyện của trung tá Jeon. Lúc này trên mặt họ đầy bùn đất, áo quần cũng không khá hơn là bao.

"Huấn luyện hôm nay đến đây là kết thúc! Vài ngày nữa sẽ có nhiệm vụ lớn cần xuất chiến, các cậu phải tập luyện hết mình cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ một sai lầm nào của các cậu trên chiến trường! Rõ cả chưa!"

"Rõ!"

"Tốt! Các cậu việc của ai thì vào vị trí, buổi tập kết thúc! Giải tán!"

Các binh sĩ trở về chỉnh lại trang phục, người cần canh gác thì vào vị trí canh gác, người đến giờ học võ liền tới lớp học, người đi chăm sóc vườn rau liền đi chăm sóc vườn rau. Cuộc sống của lính đặc chủng cũng chỉ có thế, rất giản dị nhưng cũng khiến mọi người vui vẻ. Buổi chiều tà không khí nhộn nhịp lên, trừ những người lính canh gác thì mọi người vừa làm việc vừa nói chuyện, thỉnh thoảng vang lên tiếng "ha" "hô" từ lớp học võ thuật.

"Này, nghe trung úy Min nói lão đại ở sư đoàn 505 đã tìm ra mùa xuân rồi đó."

"Thật sao?!"

Một binh sĩ nói với một binh sĩ khác khiến hắn kinh ngạc. Thật không ngờ người như lão đại lại có thể tìm được người yêu.

"Xinh không?"

"Nghe nói vô cùng xinh nhé, còn nhỏ bé nữa!"

"A, tốt như thế? Không hổ là lão đại của chúng ta!"

Câu chuyện ngày càng thu hút nhiều binh sĩ hơn, Jungkook đi từ lớp dạy võ thuật ra đã thấy cả đám ngồi xoay một vòng rôm rả. Hắn nhẹ nhàng đi tới xem cái gì mà khiến lũ nam nhân này hứng thú như thế, chẳng lẽ trong rừng  vừa xuất hiện người đẹp? Chắc không đâu, có đẹp thì cũng chỉ có khỉ thôi, thậm chí khỉ còn chả thèm tới.

Giữa vòng tròn trung úy Min và thiếu úy Kim đang hứng chí bừng bừng kể về đoạn tình cảm giữa lão đại và chị dâu, đám binh sĩ chung quanh lắng nghe, thi thoảng còn chêm vài câu bày tỏ ngưỡng mộ.

"Tôi nói cho các cậu, người yêu của lão đại rất là đẹp nhé. Môi hồng răng trắng đúng chuẩn thiếu gia Seoul."

"Thiếu gia? Trung úy à, ý anh nói cậu ta là con trai?"

"Đúng thế, nhưng mà so với con gái còn muốn đẹp hơn!"

"Ế? Không phải lão đại sống với toàn đàn ông rồi không yêu nổi gái chứ?"

Bốp!

Kim Taehyung đánh mạnh một cái lên đầu binh sĩ vừa phát biểu: "Cậu nói cái gì đấy?! Nếu trông thấy người yêu lão đại thì cậu sẽ hiểu vì sao hắn yêu cậu ta thôi. Tôi nói người yêu cậu còn lâu mới sánh được nhé!"

Binh sĩ bị đánh tỏ vẻ ủy khuất

"Thiếu úy! Anh không cần chạm vào nỗi đau của em được không? Đến tay con gái em còn chưa được nắm thì người yêu đâu ra?!"

Hahahaha

Câu nói của binh sĩ trẻ kéo đến một trận cười vang, không chỉ cậu ta mà ở đây đa số anh em vẫn còn là trai tân, còn là tân trong tân!

"Vui thật nhỉ?"

Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên.

"Tất nhiên, cậu nói lão đại vừa tìm được mùa xuân thì có phải tin vui không? Chúng ta ngày tháng sau này không sợ hắn thất thất thường thường ngược đãi nữa rồi."

"Đúng đúng."

Không ai để ý là ai vừa nói, ở đây nhiều người như thế nên không ai đề phòng. Nhưng chợt nhận ra giọng nói kia thật quen thuộc.

"Vậy sao?"

Cái này...giọng nói này...Lão đại!

Tất cả binh sĩ hoảng hốt nhìn lên, lão đại của họ đứng đó, hai tay chắp sau lưng, nở nụ cười tự cho là "hiền từ" với họ. Mọi người khóc không ra nước mắt, thành thành thật thật mà đứng lên lí nhí nói: "Lão...lão đại..."

Jungkook đi quanh họ một vòng mở miệng: "Sao? Lúc nãy nói cười lớn lắm mà? Sao giờ nói nhỏ thế?"

Im thin thít, không ai nói gì. Không khí như sắp nghẹt thở. Hai kẻ đầu sỏ Min Yoongi và Kim Taehyung đầu cúi sắp chạm đất. Tình trạng như thế kéo dài 30 phút, ai cũng tự nuốt một ngụm nước miếng. Cuối cùng Jungkook lên tiếng

"Được rồi, tất cả tiếp tục việc của mình đi. Còn tụ tập mà không làm xong việc thì biết sẽ thế nào rồi đấy."

Hắn quay đi, tất cả binh sĩ thở phào rồi kinh ngạc. Hắn vậy mà không phạt? Thật không phạt! Nhưng không ai dám dị nghị gì, bắt đầu tản ra làm việc, vẻ mặt đều là không thể tin.

Jungkook rời khỏi đó, nhanh chóng hoàn thành nốt rất nhiều việc hai tháng mình đi mà chất lại thành đống. Đến khi hắn về phòng đã là 11 giờ đêm. Jungkook đến ngăn tủ kéo ra, lấy điện thoại vẫn nằm im sáng giờ. Trên màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, nhóc con gọi cho hắn? Hắn bận không nghe được liệu nhóc có nghĩ gì không? Bây giờ đã muộn rồi, hẳn là nhóc đang ngủ nhỉ?

Jungkook nhấn xuống nút gọi, chờ chuông rung bốn hồi cuối cùng cũng có người nhấc.

 "Alo?" Giọng nói buồn ngủ đáng yêu chọc trung tá Jeon một trận thương nhớ.

"Alo, mèo nhỏ. Là anh."

Bên kia xoàn xoạt một tiếng rồi vang lên giọng nói kinh ngạc: "Jungkook?! Thật là anh rồi, sao giờ này mới gọi cho em?"

"Anh làm việc không thể dùng điện thoại, vừa xong việc thấy đã muộn tính không gọi cho em. Nhưng nhớ em, muốn nghe giọng của em."

-...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net