Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh nói thật còn gì? Ngày đó cho em sờ là để đảm bảo cảm giác anh là một người đàn ông siêu cấp an toàn haha"

"Jeon Jungkook đáng ghét! Anh như vậy làm sao có thể dẫn dắt cả đại đội của anh hả? Có phải mấy mầm non kia đầu óc đều đã bị anh làm đen hay không?!"

Jungkook giả điệu bộ ủy khuất: "Trước khi anh gặp em thì bọn họ đã đen trước rồi, người yêu em vô tội."

"Hừ, vậy chẳng trách anh cũng đen như thế, lúc huấn luyện quân sự cùng nhau cũng không thấy anh thế này."

"Thế lúc đó anh đây thế nào hả?"

Trong mắt Jungkook tràn đầy ý cười, người yêu bé nhỏ nói giọng giận dỗi làm tim hắn rung động quá. Trong đầu cứ không ngừng tự nghĩ đến dáng vẻ chu miệng cãi hắn của cậu bây giờ. A! Càng nghĩ càng không kiềm chế được mà muốn đi gặp mặt! Trung tá Jeon trong lòng ngẫm nghĩ, lần này có thể xuất viện trở về sẽ dùng cớ dưỡng thương để nghỉ phép trở về gặp cậu.

"Anh á? Lúc đó trong mắt em chỉ có người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng. Em có hỏi cũng không trả lời, còn một mực chấp hành quân kỷ. Anh kiệm lời đến nỗi mấy bông hoa xinh đẹp trường em đều bị anh làm cho bỏ cuộc. Vậy mà em chẳng động tới anh anh lại tự mình trêu đùa em! Có phải ngay từ đầu anh đã trúng tiếng sét ái tình với bản thiếu gia không hả?! hahaha"

Jungkook nghe người yêu mình tự cho là đúng liền không nén nổi tiếng cười, lần này hắn cười rất lớn, làm rung động cả bảo vai khiến vết thương đau nhói, hắn hít vào một ngụm khí lạnh: " Haha Ách..."

Jimin nghe người đàn ông đang cười lại đột nhiên im bặt mà hít khí khiến cậu nghi ngờ: "Jeon Jungkook? Anh làm sao thế hả?"

Jungkook nén đau trả lời: "Không sao, chân anh bị va chút thôi."

Đúng lúc này thiếu úy Kim đi vào thấy lão đại nhà mình đầu cúi xuống vai để giữ điện thoại nghe, một tay ôm lấy vết thương, mặt trắng bệch nhăn nhó. Hắn vừa thực hiện phẫu thuật xong vậy mà đã dám ngồi dậy, lại còn kinh động đến vết thương! Hắn không cần mạng nữa hả?!

"Lão đại, anh đang bị thương đó! Vừa mới mổ xong anh không thể ngồi dậy như thế được! Vết thương của anh...s.....e........"

Thiếu úy Kim chỉ lo thao thao bất tuyệt, tới khi ngẩng mặt lên đã thấy ánh mắt như giao găm của lão đại phóng về phía mình khiến những lời còn lại của hắn kẹt trong cổ họng. Hắn chỉ muốn nhắc nhở lão đại chút thôi mà? Có cần dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn hắn hay không a?

Trong phòng im ắng đến quỷ dị, ngay cả giọng nói trong điện thoại cũng im bặt. Trung tá Jeon chỉ hận bản thân bị thương nên không thể đứng lên đấm cho đồng đội một phát rồi đạp hắn ra ngoài. Chỉ có thiếu úy Kim là đáng thương đứng chôn chân một chỗ không dám nhìn thẳng mắt lão đại, hắn thật sự không biết mình làm sai cái gì có được không?!

"Cậu!" Giọng nói âm trầm của Jungkook vang lên, Taehyung ưỡn ngực thẳng lưng chờ mệnh lệnh. "Trở về đội, vác 30kg, chạy 10km cho tôi!"

Trung úy Kim thầm than xui xẻo trong lòng, rốt cuộc hắn đã chạm vào chỗ nào của ổ kiến lửa? Hóa ra quan tâm người khác cũng là một loại tự ngược bản thân! "Rõ!"

Kim Taehyung cứ thế mà khóc không ra nước mắt rời phòng đi thực hiện hình phạt trong ánh mắt dao găm của lão đại nhà mình.

Sau khi Taehyung ra khỏi phòng thì trung tá Jeon nuốt một ngụm nước miếng, trái tim trong lồng ngực bất an. Hắn nhỏ giọng thăm dò: "Jimin?"

Không trả lời

"Jimin à?"

Vẫn không trả lời, trung tá Jeon lại càng gấp gáp hơn. Đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến lại có người xông vào đúng lúc, để bây giờ Jimin biết chuyện rồi. Hắn đau khổ giải thích: "Jimin, chuyện này không phải như em nghĩ đâu, em đừng nghe..."

"Đừng nghe? Đừng nghe ai cơ? Đừng nghe anh hay đừng nghe cấp dưới của anh nói?"

Lời chất vấn sặc mùi tức giận của Jimin khiến Jungkook chỉ biết ngồi im không thể nói gì.

"Jeon Jungkook! Anh lại lừa em!"

"Anh chỉ là không muốn em lo lắng..."

"Vậy rồi sao? Anh định cứ như thế mà giấu mãi phải không? Jeon Jungkook, có phải anh không coi em là người yêu anh không hả?"

Nghe Jimin nói thế Jungkook nóng nảy: "Jimin, em đang nói cái gì vậy hả? Em chính là người anh yêu, em không được phép nghi ngờ điều đó. Không cho phép em ăn nói lung tung!"

"Ăn nói lung tung?" Jimin rưng rưng buông giọng cười cợt. "Nếu anh coi em là người yêu vì sao còn muốn giấu? vì sao bị thương rất nặng, phải trải qua phẫu thuật nguy hiểm lại không nói với em?"

"Anh đã nói rồi, chính vì nặng nên anh không muốn em lo lắng. Với lại bây giờ nguy hiểm cũng đã qua, anh chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được." Jungkook thở dài: "Đừng trách anh được không? Anh thật sự không sao nữa."

"Jungkook, anh và em xác lập quan hệ mới một tháng, những gì em làm được cho anh chỉ có lo lắng cùng trò chuyện qua điện thoại với anh. Ngay cả chuyện anh bị thương anh cũng không dám nói cho em biết. Anh không thể lấy đi đặc quyền lo lắng cho anh từ em được! Mới bị thương đã thế này, vậy nếu anh mất tay, mất chân, tàn phế vậy thì có phải sẽ đoạn tuyệt với em luôn không? Sau đó sẽ lạnh nhạt kìm nén mà nói" tôi đã có người khác rồi"? hay "tôi không yêu cậu nữa"? Rồi chờ một ngày em phát hiện ra anh nói dối thì anh sẽ nói "anh chỉ không muốn làm gánh nặng cho em"? Jungkook, em muốn tình yêu của chúng ta không chỉ có mình anh chịu đựng, nếu anh bị thương phải nói cho em. Em không muốn tình yêu của chúng ta vốn dĩ đã bị ngăn cách bởi không gian rồi lại còn bị ngăn cách bởi lòng người!"

Jungkook chỉ biết ngồi im nghe Jimin xả giận, cậu nhóc nói đúng, nếu hắn bị cụt tay hay cụt chân vậy thì...Ài, đúng là hắn thua người yêu bé nhỏ rồi, những gì cậu nói đều đúng. Nghe đến câu "Anh không thể lấy đi đặc quyền lo lắng cho anh từ em được" khiến trung tá Jeon hạnh phúc vô cùng. Nếu như trong lòng hắn từng lo sợ khoảng cách sẽ khiến Jimin chia tay với hắn thì bây giờ chút lo lắng đó đã bị trung tá Jeon vứt ra sau đầu. Hắn vui vui vẻ vẻ: "Anh xin lỗi, lần sau anh nếu có chuyện gì anh nhất định sẽ nói cho em. Em là người yêu bé nhỏ của anh, cậu nhóc Jimin đáng yêu."

Jimin đỏ mặt: "Ai là người yêu bé nhỏ của anh? Em không bé nhỏ!"

"Được được, không bé nhỏ, không bé chút nào!"

Jimin lên giọng: "Vậy giờ mau khai báo đi, nơi anh đang điều trị là chỗ nào?!"

Jungkook thành thật: "Bệnh viện quân Y Busan, phòng 301, tầng 3, khu A."

"Rất tốt, giờ anh hãy thành thật nằm xuống nghỉ ngơi chờ em tới thẩm vấn đi. Hừ"

Jungkook nghe vậy sung sướng trong lòng. Jimin nói là sẽ tới thăm hắn đó! Trung tá Jeon giả bộ: "Nhưng còn việc học của em..."

"Cái đó anh không cần quan tâm, ngày mai em nhất định sẽ xử lí anh!"

"Haha, anh cầu còn không được."

"Lưu manh!"

Jimin cười mắng một tiếng rồi cúp máy, khi nghe hắn bị thương cậu đã sợ vô cùng. Người đàn ông đó bị thương, lại còn nghe nói vết thương rất nặng phải mổ, vừa tỉnh dậy đã gọi điện thoại cho cậu, còn giấu không cho cậu biết vì sợ cậu sẽ lo lắng. Jimin thật không biết nên thế nào với hắn, đúng là vừa lo, vừa thương, lại vừa giận. Lần này nhất định là phải cho người đan ông một trận mới được.

Trung tá Jeon vui vẻ nằm xuống giường đắp chăn ngủ chờ trời sáng, ai mà ngờ người yêu bé nhỏ của hắn lại tới ngay trong đêm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net