Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi theo anh."

Jimin quẫn bách, cậu nên làm thế nào mới tốt đây? Không phải tình cảm giữa hai người này tốt lắm hả? Sao lại dương cũng bạt kiếm với nhau rồi?

"Không được! Park NamJoon, cậu đừng mong mang được em ấy đi!" Jungkook không vui nói.

"Không được? Tôi là anh trai nó, cậu là cái gì? Cái gì cũng không phải." Nam Joon nhếch mép cười.

Jungkook tức giận: "Cái gì mà không phải?! Tôi chính là bạn trai của em ấy! Cậu không được mang em ấy đi!"

"Nhưng mà tôi là anh trai Jimin, tôi nói cậu không phải người yêu nó thì có nghĩa là cậu không phải."

"Cậu!"

Jungkook đúng là không cãi được câu này, người ta là anh trai của người yêu, hắn không thể lấy cứng đối cứng. Ngày xưa là đồng đội của nhau nên có thể tranh đấu thoải mái, ai cũng chấp nhận kết quả, bây giờ lại khác, nếu không có sự ủng hộ của Park NamJoon thì hắn và Jimin muốn đến với nhau lại khó thêm một tầng.

"Cậu cái gì? Tôi nói sai sao? Tôi còn nhớ lúc trước có người bảo tôi luyến em đấy, còn nói em cậu tốt hơn em tôi bao nhiêu, không thèm ghen tị với tôi. Vậy mà giờ lại ngang nhiên cướp em trai yêu của tôi đi, cậu nói xem tôi sẽ dễ dàng cho cậu toại nguyện hả? Đừng mơ."

Jungkook vẫn không buông tay, hắn xuống nước: "Anh vợ à, em có nói mấy câu như thế sao? Anh nhớ nhầm rồi."

"Ai là anh vợ cậu? Không ngờ cũng có lúc thấy được bộ dáng chịu khuất phục của đội trưởng nha. Nhưng mà cậu không cần nhớ, có tôi nhớ giúp là được."

Jungkook thấy NamJoon lại kéo tay Jimin có ý định đi thì giữ chặt hơn: "Anh vợ à, anh không cần nhớ lâu như thế, quá khứ, quá khứ thôi mà."

NamJoon cười cười: "Tôi trước nay là kẻ thù dai, cậu biết mà. Đi thôi Jimin."

"Jimin, đừng đi được không? Em mới tới thôi mà." Jungkook không nỡ để Jimin đi.

Jimin nhìn anh trai, lại nhìn đến ánh mắt chờ mong của Jungkook thì chần chờ. Cậu muốn ở lại với Jungkook thêm chút nữa, hai người đã thật lâu không gặp nhau rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội cùng một chỗ. Cậu vốn tính đêm nay ở lại chăm sóc Jungkook nhưng mà giờ chắc không được rồi, vậy thì xin anh trai ở lại thêm chút nữa vậy, lát nữa cậu sẽ về khách sạn cùng anh.

"Anh..." Jimin định nói với NamJoon suy nghĩ của mình, nhưng NamJoon lại ghé vào tai cậu thì thầm cái gì đó. Mày Jimin nhăn lại một chút, có vẻ như đang đấu tranh xem mình nên làm thế nào.

Jungkook thấy thái độ Jimin 3 giây trước rõ ràng nghiêng về phía mình, 3 giây sau nghe Park NamJoon thì thầm cái gì đó lại chần chừ. Hắn trong lòng thầm than không tốt, lại nắm tay Jimin chặt hơn. Cuối cùng Jimin đưa ánh mắt có lỗi về phía hắn: "Xin lỗi~ Jungkook, em phải trở về cùng anh trai. Anh..."

"Jimin! Em không thương anh nữa hả?" Ngoài mặt không biểu hiện nhưng trong lòng Jungkook không ngừng mắng NamJoon, nếu lúc này cơ thể hắn lành lặn thì nhất định sẽ cùng Park NamJoon so tài một trận! Nhưng mà giờ thì không được, sau này hắn vẫn cần phải lấy lòng cậu ta.

Jimin khó xử lấy tay ra khỏi tay NamJoon rồi cầm lấy tay Jungkook: "Cái đó...thật sự là em có việc. Em sẽ trở lại có được không? Em phải đi nói chuyện với anh trai một chút, sau này chúng ta có gặp mặt cũng dễ hơn, em thật sự không muốn thấy hai người cãi nhau như thế."

"Jimin~"

NamJoon đúng là lần đầu tiên thấy tên đàn ông ngang tàn không sợ trời không sợ đất này dùng ánh mắt cún con như vậy để nhìn một người. Trước đây cậu ta thường nói rằng nhất định sẽ không kết hôn, sẽ mãi ở trong quân đội phục vụ nhân dân. Lúc đó mọi người đều cười vị đội trưởng này không có phẩm vị, hắn suốt ngày chỉ lấy đánh đấm, lấy huấn luyện làm mục tiêu cố gắng. NamJoon cũng rất khâm phục vị đội trưởng này, nhưng anh lại càng khâm phục em trai của mình hơn, không phải chính nó đã thu phục đội trưởng sao?

"Em....ách"

"Được rồi, cậu không cần làm khó nó nữa. Lát nữa tôi sẽ để nó quay lại, chỉ sợ để nó ở lại với cậu vết thương không chóng lành mà lại nặng hơn thôi."

Câu nói này đúng là ý trên lời làm Jimin đỏ mặt, anh trai đang ám chỉ hành động mờ ám vừa rồi của cậu và Jungkook đúng không? Xấu hổ chết mất.

Jungkook thì hoàn toàn trái ngược với Jimin, nghe nói cậu có thể quay lại hắn liền vui vẻ. Cũng không quản câu nói thâm ý của NamJoon. "Là cậu nói đấy, nhất định phải nói chuyện nhanh một chút. Vết thương của tôi chậm lành tôi không quản cậu quản làm gì?"

A! Hai người đàn ông này thật là, vấn đề này có thể không cần bàn qua bàn lại trước mặt cậu như vậy có được hay không?

"Tôi chỉ sợ tâm nguyện phục vụ nhân dân của cậu bị chậm thôi, mau lành một chút mới tốt. Đi thôi Jimin."

Jimin bị NamJoon kéo tay đi, cậu ngoái đầu lại nhìn Jungkook nằm đó nhìn mình rồi đưa tay tạm biệt hắn. Jimin nói khẩu hình miệng với hắn mà không phát ra tiếng, Jungkook cũng thấy Jimin đang nói gì. "Ngủ một chút, em sẽ sớm trở lại."

Đến khi hai người khuất bóng sau cửa thì trung tá Jeon mới buồn bực nhìn trần nhà. Tự nhiên rảnh rỗi đi gọi tên tiểu tử kia làm gì? Lúc trong quân ngũ là đại địch của hắn rồi, giờ đã giải ngũ vẫn cố tình là đại địch của hắn. Đã thế còn là đại địch không thể đắc tội, đúng là tức không có chỗ xả giận mà. Nhưng ít nhất cậu ta còn chút nhân tính mà để Jimin trở lại, hy vọng cậu ta sẽ không làm khó Jimin, có vẻ như người yêu hắn là nói dối mà tới đây.

Tại một góc khuất trên hành lang, Jimin đứng cúi đầu, trước mặt là NamJoon vẻ mặt nghiêm nghị. Không khí quả thật căng thẳng. Không thấy anh trai nói gì, Jimin liền đánh bạo gọi một tiếng: "Anh..."

"Còn biết anh là anh trai em sao?"

Jimin mặt cúi thấp hơn: "Em xin lỗi..."

Park NamJoon thở dài, anh nhẹ giọng: "Jimin, anh luôn đối xử với em rất tốt, chưa bao giờ mắng em cái gì, em trước nay cũng chưa từng giấu anh cái gì. Nhưng chuyện có bạn trai là chuyện quan trọng, vì sao không nói?"

Jimin nuốt một ngụm nước miếng: "Em định tới lúc tình cảm tốt hơn sẽ nói với anh, em xin lỗi."

NamJoon thở dài, anh đưa tay xoa đầu em trai: "Jimin, việc em có người yêu anh không cấm, em yêu đàn ông anh cũng không cấm vì anh cũng nghĩ em cần được che chở. Nhưng em có biết yêu quân nhân khổ sở thế nào không? Nhất là Jungkook chính là lính đặc chủng đặc biệt nữa, sống chết không nằm trong tay cậu ta, tới lúc đó người đau khổ nhất là em."

Jimin cũng biết điều đó, một tháng xa nhau này, thậm chí khi còn đi học quân sự thì cậu đã được cảm nhận. Đó là cảm giác lo lắng, bất lực, sợ hãi khi người đàn ông đi làm nhiệm vụ, đó là cảm giác nhớ nhung vô cùng khi một thời gian dài không thể gặp nhau. Nhưng mà tình cảm nếu không sâu có thể nhớ sao? Có thể vì hắn mà lo lắng sao? Anh trai cậu trước đây cũng từng là quân nhân, nhìn anh trai cậu lại càng lo lắng cho Jungkook hơn. Nhưng làm quân nhân thì có gì sai? Thậm chí trở thành người yêu của quân nhân cậu thấy hạnh phúc vô cùng.

"Em biết, nhưng anh thật sự nghĩ quân nhân là cái gì xấu sao? Sẽ không có quyền yêu sao? Em yêu Jungkook, em chấp nhận sự xa cách và đau khổ ấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net