17.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jungkook..... _Giọng Jimin đột nhiên trở nên run rẩy, nhịp tim cũng đập nhanh hơn rất nhiều khi nhìn vào khuôn mặt đầy giận dữ của người kia. _Sao... em lại ở đây... Ah...

Cậu chẳng nói chẳng rằng, thô bạo kéo Jimin ra khỏi đám đông khiến anh chỉ biết bối rối đi theo, một dự cảm không lành dấy lên trong lồng ngực và giờ đây người lớn hơn đang phải khóc cho sự ngu ngốc của mình. Ai mà ngờ được Jeon Jungkook lại mò đến đây cơ chứ? Biết trước thì ở nhà ngủ cho rồi.

- Jungkook ah... không phải như em nghĩ đâu... nghe anh giải thích.... ah..

Người nhỏ hơn càng siết chặt bàn tay mà giật mạnh, cậu quá mất bình tĩnh để có thể nghe bất cứ lời nào từ anh. Jungkook thật sự đã nổi điên khi thấy Jimin đung đưa cơ thể trên sàn nhảy và ngay cái giây phút mà anh nháy mắt với tên đàn ông bên cạnh, cậu đã muốn lao ra đấm vào cái bản mặt đó của hắn cho đến khi nó biến dạng.

Taehyung sặc nước... đúng hơn là sặc rượu khi thấy Jungkook từ xa tiến đến chỗ mình, tay lôi theo Jimin xềnh xệch ở phía sau. Không phải chứ, anh chỉ buột miệng nói đùa chút thôi mà cậu ta đến đây thật à? Phen này thật sự gây ra họa lớn cho thằng bạn mình rồi.

- Chào... Jungkook... Sao cậu lại đến đây thế?... _Taehyung cố nặn ra một nụ cười gượng gạo khi Jungkook đã đứng ngay trước mặt, không quên liếc sang Jimin đang cố gỡ bàn tay như gọng kìm của cậu ra khỏi cái cổ tay nhỏ bé của mình.

- Quản lý Kang... _Jungkook không thèm quan tâm đến Taehyung, lạnh lùng quay đi gọi đến người đàn ông đang đứng gần đó. _Anh cho người đưa anh Kim đây về khu căn hộ cao cấp ven sông Hàn... _Quay lại vệ phía Taehyung, mặt vẫn đằng đằng sát khí. _Anh nhớ số nhà đúng chứ? Mật khẩu là sinh nhật của Jimin... Xin lỗi vì tối nay hai người không thể tâm sự được rồi.

- Em tính làm gì Jungkook ssi?... _Jimin cứ ra sức vùng vẫy. _Ah... anh muốn về với Taehyung.

Taehyung thấy cơ thể mình lạnh toát bởi từng từ của người kia, Jeon Jungkook trước mặt anh đây hoàn toàn khác với người bạn trai ngọt ngào của Jimin lúc nãy. Taehyung đang bắt đầu khóc thương cho bạn mình ở trong lòng rồi đây, không biết sáng mai có được gặp lại nó không nữa.

...

- Này... Jungkook ssi? Em đưa anh đi đâu?

Vẫn không nói nửa lời, Jungkook kéo theo Jimin vào thang máy và bấm lên tầng. Đi qua một hành lang dài tĩnh mịch, cậu sải bước dài, cứ thế tiến về phía trước khiến cho người đằng sau gần như phải chạy để bắt kịp, cảm tưởng như cổ tay sắp lìa ra đến nơi.

- Này... em mau buông tay ra.... đau... tay anh đau có nghe không?... _Anh nói ngày càng lớn, tay kia liên tục đánh vào lưng cậu một cách vô ích. _

Dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn, Jungkook quẹt thẻ và kéo Jimin vào trong, lúc này mới chịu để cho anh được tự do.

- Em làm cái gì vậy hả? _Jimin bực bội xoa lấy cổ tay đã sưng đỏ. _Em lấy cái quyền gì mà đối xử với anh như thế? _Anh mạnh miệng, rõ ràng biết rằng mình sai nhưng vẫn là vì cái tôi quá lớn mà kiêu ngạo không chịu nhận lỗi. Ngược lại còn lớn tiếng trách móc đối phương.

- Lấy quyền gì sao?

Jimin giật bắn mình khi nghe tiếng gầm gừ trong cuống họng người nhỏ hơn, cảm giác sợ hãi đang dần chiếm lấy anh, đây là một Jeon Jungkook mà anh không hề quen.

- Anh còn dám nói ra điều đó sao? _Cậu nghiến răng làm anh bất giác co người lại.

Jungkook không nói thêm gì nữa, lập tức hướng Jimin mà tiến tới khiến anh vô thức lùi về phía sau.

- Jungkook ssi.... em tính làm gì?...

Người nhỏ hơn vươn tay túm lấy Jimin, không một chút lưu tình xé toạc chiếc áo thun Gucci trên người anh trước khi làm điều tương tự với chiếc quần bò bó sát. Trong sự phản kháng yếu ớt cùng tiếng kêu loạn của đối phương, Jungkook đã hoàn toàn lột trần anh sau vài cái chớp mắt rồi ném lên giường.

Không để cho anh kịp ngồi dậy, cậu đã lao đến, nhấn người lớn hơn nằm úp xuống lớp khăn trải trắng muốt mà túm lấy hai cánh tay anh và khóa lại bằng một tay của mình, cố định ở sau lưng. Jimin giờ đây bị trói chặt, hai chân quỳ trên nệm, cái mông nhô cao, cố cựa người trong tuyệt vọng.

- Jungkook.... Ahh..._Jimin thét lên một tiếng, nước mắt lập tức ào ra vì cơn đau bất ngờ ập tới trên mông.

Jungkook đánh anh...

Nhưng không phải là những cú Spank thông thường như lúc họ làm tình, cậu gần như dùng hết sức lực để đánh vào mông anh - một sự trừng phạt - và chắc hẳn trên làn da trắng nõn mịn màng đã hằn rõ dấu tay đỏ chót.... Cái tát thứ hai vào bên còn lại đã thật sự khiến Jimin bật khóc thành tiếng.

- Ahhhh Jungkookkkk .... đau quá... em đang làm cái quái gì thế?

- Anh có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em không Baby? _Jungkook cũng lớn tiếng, tay lại không ngừng giáng xuống. _Anh biết em yêu anh nên anh nghĩ muốn làm gì thì làm có phải không?

- Ah...ha... đau ... đau quá Jungkook... hư...dừng lại đi....

- Vì em cái gì cũng chiều lòng anh, cái gì cũng đáp ứng anh nên anh nghĩ anh làm gì em cũng sẽ vui vẻ chấp nhận sao? Kể cả việc để anh đi gặp những tên đàn ông khác? _Jungkook phớt lờ lời van nài của Jimin, tiếp tục tra tấn cặp đào của anh bằng những cú đánh nặng tay.

- Dừng lại... Ah... dừng lại... _Nước mắt Jimin tuôn ra đầm đìa, thấm ướt một mảng lớn ga trải giường, mông anh rát bỏng, tê dại đến sắp mất đi cảm giác.

Người nhỏ hơn vẫn không hề nương tay, từng lời đáng thương của anh căn bản không thể lọt vào tai cậu khi cơn giận dữ đã làm lu mờ lý trí, Jungkook chỉ nghĩ đến việc phải cho anh một bài học nhớ đời để kiềm lại cái bản chất hư hỏng của mình.

- Em đây còn chưa đủ hay sao mà anh còn chạy đi tìm đàn ông khác? _Cậu lại gầm lên. _Một mình em không đủ thỏa mãn anh có phải không?

- Ahhhh ..... _Cơn đau vượt sức chịu đựng cùng nỗi uất ức trong lòng như giọt nước tràn ly, Jimin không phản kháng hay xin người kia dừng lại nữa. Anh chỉ hét lên một tiếng thật lớn rồi gục xuống gào khóc dữ dội, trong hai mươi tám năm sống trên cuộc đời này, đây là lần đầu tiên anh khóc thê thảm đến vậy.

Tiếng kêu gào thảm thương của người lớn hơn đã chạm đến Jungkook, cậu sững người rồi hoảng hốt buông cả hai tay. Cảm thấy cơ thể không bị kiềm nữa, Jimin liền bật dậy ôm lấy cái mông đáng thương đang đau rát lùi ra sát đầu giường, người nhỏ hơn trước mắt anh giờ đây chẳng khác gì một con ác quỷ.

- Baby...

Cậu nhìn người kia đang một bộ dạng sợ hãi vơ chăn quấn lấy cơ thể run cầm cập vì lạnh, vì sợ và vì tủi thân nữa. Hai mắt anh ngập nước, cái nhìn hoang mang cùng hãi hùng khiến con tim Jungkook vụn vỡ. Cậu vốn không muốn mọi chuyện thành ra thế này nhưng chẳng biết vì sao bản thân lại mất kiểm soát và hành động một cách điên rồ như thế.

- Ah... Jeon Jungkook... _ Jimin nức nở khóc càng thêm lớn, nước mắt giàn dụa đẫm ướt gương mặt xinh đẹp. _Tôi ghét cậu...đồ độc ác...

- Jimin....

- Tôi sẽ về Mỹ... _Thấy mặt người kia đã dịu đi rất nhiều, Jimin được đà lấn tới.

- No no Baby... không được... _Jungkook vội vàng tiến đến ôm anh vào lòng, cậu không thể để anh về Mỹ được, không thể mất anh...

- Không... đừng chạm vào tôi đồ xấu xa... _Jimin lắc đầu nguầy nguậy, kịch liệt vung tay loạn xạ về phía trước, nước mắt vẫn ào ạt rơi.

- Baby... baby..... _Jungkook dùng sức kéo cục bông kia vào lòng, mặc cho anh quơ quạng, đập cả vào mặt mình. _Em xin lỗi... xin lỗi anh Baby.... là em đã mạnh tay, em không nên đánh anh....

- Buông ... ah... _Thấy chiêu này có tác dụng, Jimin gào lên dữ hơn nữa, ép nước mắt thi nhau lã chã rơi xuống.

- Shhhh..... Baby... đừng như thế... là lỗi của em hết.... _Jungkook đau lòng nói, vội vã hôn lên khắp mặt anh, hôn cả những giọt nước mắt và hai nắm tay đang cuộn tròn ấm ức nữa. _Cho anh đánh em có được không... làm gì cũng được. Xin anh đừng rời xa em...

- Hư... _Jimin không đáp gì, chỉ biết khóc, đối phương luống cuống dỗ dành càng làm bản năng ỷ lại của anh bộc phát mạnh mẽ hơn.

Để yên cho cậu ôm vào lòng, anh thấy tủi thân vô cùng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có lúc nào anh phải cảm thấy uất ức như thế, uất ức nhưng không làm được gì. Người lớn hơn thấy lòng mình yếu mềm và bất lực trước những lời nỉ non của Jungkook. Ban đầu là anh không đúng nhưng bị đòn thế này có phải quá đáng lắm rồi không? Đánh đau như vậy, còn gì là mông nữa? Chắc méo mó hết luôn rồi

- Ahhhh.... _Jimin không thể khiến mình dừng lại, thiệt thòi này, nhất định không dễ bỏ qua. _Ha... đau... _Anh la lên và cắm móng tay vào vai Jungkook khi cậu vô tình chạm vào cái mông đau.

- Xin lỗi... xin lỗi Baby... _Jungkook cuống quýt xoa lấy đào tròn, lo lắng gỡ chăn kiểm tra, đúng là sưng tấy hết lên rồi, bản thân cậu đúng thật quá tồi tệ.

- Hức... đồ tàn bạo.... đồ ác độc. _Nhức nhối từ bên dưới khiến Jimin đầy phẫn nộ, nắm đấm lại nện bịch bịch lên người đối phương.

- Tại em... tất cả là tại em không tốt... làm đau anh... _Người nhỏ hơn lần nữa ôm lấy Jimin, dỗ dành, những nụ hôn vẫn thay nhau đáp xuống trên trán, trên mắt, mũi rồi đến môi anh. _Nhưng mà em ghen.... _Cậu khổ sở nói. _Anh biết mà, làm sao em có thể chịu đựng nổi khi anh ở cùng người khác chứ?

- Hư.... người ta chỉ muốn thể hiện một chút với Taehyung thôi....ah.... _Jimin nghẹn ngào.

- Lỡ như có kẻ dở trò thì sao? ... Nếu có chuyện gì với anh, thì em biết phải làm sao đây? Baby...

- Ah..... _Jimin lại nấc lên đầy hờn dỗi. Đâu phải là lỗi của anh cơ chứ, anh chỉ muốn đi chơi một chút thôi mà.

- Shhhhh... được rồi được rồi.... Tất cả tại em... là tại em hết... _Jungkook đầu hàng, tiếng khóc của anh khiến con tim cậu như bị xé nát. _ Đừng khóc... em đau lòng.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net