1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọ ngựa tủi hờn bày ra vết sẹo cũ
Lúc tìm bạn đời thì rộn ràng phấn khích
Vì lo sợ mà thường làm ngược lại

Đi tới bước đường cùng đành tự bỏ cái đuôi
Nếu không thể đồng hoá thì kí sinh cùng nó
Cùng lắm thì cùng nhau mục nát.

|Thế giới động vật_Tiết Chi Khiêm|

...*...

Nhận được tiền lương tháng này, Jimin vui vẻ ra về. Bước trên con đường hàng ngày đi qua, nhìn dòng người tấp nập qua lại, ngửi được mùi bánh cá thơm phức hung hăng xông vào khứu giác, Jimin chợt nhớ đến đứa em trai bốn tuổi của mình, không tiếc tiền liền lấy tiền lương mới nhận được mua lấy ba cái bánh cá nhân đậu đỏ ôm vào người.

Sau những ngày hè nóng bức chính là thời tiết mùa thu ôn hòa, dù chỉ mới vào đầu thu, nhưng nhiệt độ về đêm đã bắt đầu se lạnh, Jimin siết chặt lấy túi bánh, bước chân trở nên gấp gáp.

"Con về rồi đây!" Vừa tháo giày ra đặt vào tủ, Jimin vừa nói vọng vào trong.
Chào đón cậu là những tiếng chân lạch bạch cùng với giọng lảnh lót của cậu em bốn tuổi. "Minie~!"

Jimin dang tay bồng Jihyun lên, so với những đứa trẻ cùng tuổi, Jihyun thấp bé hơn nhiều, chính vì thế nên mỗi lên ôm thằng bé, lòng Jimin không kìm được mà xót xa.

Lấy túi bánh nhét vào hai bàn tai búp măng của Jihyun, xoay người thằng bé lại ủn ủn cái mông tiến lên phía trước. "Jihyunie mang cái này xuống cho mẹ nhé!"

Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ túi giấy Jimin vừa đưa, thằng bé ngay lập tức háo hức chạy xuống nhà bếp. Nhìn theo cái tướng chạy cộng thêm việc cầm cái túi bánh quá to, Jimin chỉ biết cười khổ, thế giới đầy rẫy khó khăn, hy vọng thằng bé đừng vội trưởng thành.

Jihyun vừa chạy đi mất dạng cậu cũng đi theo sau, mẹ cậu đang rửa chén ở trong bếp, dáng người gầy gò ốm yếu, dưới chân còn có một vết trầy lớn. Cậu đứng yên quan sát, lạ lẫm nhìn vào vết trầy dưới chân mẹ.

Mãi đến khi Lee Hyun Jae quay người lại, Jimin vẫn chưa hết bần thần, ánh mắt dán chặt vào chân khiến cô lúng túng. Cô cười nói:  "Là mẹ không cẩn thận, bị té trong lúc làm việc."

"Con biết." Jimin đáp, bị đánh thì làm sao có vết trầy như này được. Cậu với tay lên nóc tủ lấy xuống một hộp cứu thương. "Mẹ ngồi xuống đây con bôi  thuốc cho mẹ."

Lee Hyun Jae ngồi trên ghế cao, Jimin ngồi xổm, tỉ mỉ quan sát, vết trầy lớn, sẽ để lại sẹo nếu không chịu ăn kiêng, vài bữa nữa sẽ nhanh chóng đóng vẩy.

"Mấy bữa nữa mẹ ráng kiêng nhé, không thì sẽ để lại sẹo đấy ạ."

"Công ty cho gì ăn nấy, mẹ mà kiêng thì sao có sức làm việc." Lee Hyun Jae cười dịu dàng, đứa con trai này lúc nào cũng ấm áp như vậy. "Mẹ không sao đâu."

"Ngày mai con làm cơm hộp cho mẹ mang đi, không kiêng sẽ bị ngứa."
Vừa dứt lời, ở phía ngoài cửa truyền tiếng động, còn có tiếng lè nhè của đàn ông say rượu. Lee Hyun Jae vội vàng ôm lấy Jihyun đứng vào một góc, thằng bé sợ hãi ôm lấy mẹ mình, quay mặt đi chỗ khác.

Ánh mắt Jimin bén lại, cất gọn hộp cứu thương rồi đi ra phòng khách. Quả nhiên Park Ha Won bố cậu đang ôm chai rượu lảo đảo bước đi vào nhà. Ông ta miệng không ngừng lèm bèm như đang chửi ai đó, sự bực bội khiến ông ta không ngừng đưa chai rượu lên miệng mà tu.

"Mẹ kiếp..." Nhìn chai rượu rỗng khiến hắn ta bực bội mà chửi bậy. Đánh mắt sang liền nhìn thấy Jimin đang đứng kế bên, hắn ta bước từng bước nặng trịch tới trước mặt cậu, tay phẩy phẩy vào không trung đuổi cậu đi. "Đi, đi mua rượu cho tao..."

"Con không có tiền..." Jimin bình thản đáp.

"Tao bảo mày đi mua rượu cho tao ngay..." Hắn nấc lên, hơi rượu xộc vào mũi khiến cậu khó chịu quay mặt đi.

Vẻ mặt khó chịu của Jimin khiến Park Ha Won gai mắt, hắn bắt đầu sờ soạng người cậu, miệng không ngừng lẩm bẩm "Mày có tiền, mày nhất định có tiền...". Jimin bực bội phản kháng đẩy Park Ha Won ra, ông ta ngã nhào ra đất.

"Con không có tiền, bố đưa tiền đây, con mua cho bố..." Jimin khổ sở hét lên.

Park Ha Won đỏ mắt, hắn chộp được chai rượu rỗng nhay bên cạnh đứng lên đập vào đầu cậu. Jimin theo phản xạ đưa tay lên ôm lấy đầu nhưng vẫn không ngăn được mảnh sành cạ vào mặt, trên mặt liền xuất hiện vết thương rỉ máu.

Lee Hyun Jae nghe tiếng đập vỡ vội chạy lên nhà, liền nhìn thấy cảnh Park Ha Won cầm chai rượu thủy tinh bị vỡ đứng run rẩy, Jimin người đầy vụn mảnh sành. Cô sợ hãi hét lên, ôm lấy đầu bật khóc. Nhân lúc Park Ha Won lơ là, cậu giơ chân đạp vào bụng khiến ông ta văng ra xa, cánh tay đập xuống nền khiến chai rượu rơi xuống đất, cậu nhanh tay chạy đến nhặt lấy, ném ra ngoài sân, rồi cao tay vung một đấm vào mặt ông ta. Ngay khi cậu vừa vung tay, Lee Hyun Jae đã chạy tới chụp lấy tay cậu, giọng nói run rẩy: "Không được Jimin à, ông ta là bố con, con không thể đánh ông ấy được..."

Jimin chán ghét nhìn Lee Hyun Jae, nhìn người phụ nữ nhu nhược trước mặt, cậu chỉ muốn hét lên "Vì là ba con sao? Vậy còn mẹ, vì ông ta là chồng của mẹ nên được quyền đánh mẹ sao?", nhưng cậu không thể nói được, lần nào nhìn vào ánh mắt van nài khổ sở của cô, cậu không tài nào nói được.

Jimin dần nới lỏng tay, trong lúc ông ta còn mơ hồ vì rượu, cậu mò vào túi áo Park Ha Won lấy được vài tờ tiền lẻ rồi xốc cổ áo kéo ông ta đứng dậy. Cậu lấy trong cặp ra hai chai rượu đập mạnh xuống bàn.

"Uống đi, uống hết đi rồi đừng làm phiền người khác nữa."

Jimin đi tới đỡ Lee Hyun Jae  đứng dậy, rồi dắt Jihyun vào phòng, để lại Park Ha Won một mình ở phòng khách.

Sáng hôm sau Jimin dậy rất sớm, khi cậu ra xem Park Ha Won thì ông ta đã không còn ở nhà, chỉ còn lại hai chai rượu rỗng cùng với mớ mảnh sành vụn vỡ văng ra khắp sàn. Cậu thở dài bắt tay vào dọn dẹp, sau đó vào bếp làm đồ ăn sáng và cơm hộp cho Lee Hyun Jae. Khi Lee Hyun Jae thức dậy thì Jimin cũng đã ra khỏi nhà.

"Lớp trưởng!"

Nghe tiếng gọi từ phía sau, Jimin quay lại. Một chàng trai vẻ ngoài tươi tắn chạy về phía này, miệng còn cười toe toét, xem ra tinh thần buổi sáng không tồi.

"Tâm trạng cậu tốt quá nhỉ?" Jimin thúc trỏ vào cạnh sườn Jo Jang Hyuk.

"Có lịch thi đấu rồi đấy, cậu xem chưa?" Jo Jang Hyuk phấn khích nói.

"Vậy sao?" Jimin lấy điện thoại từ trong túi ra, diễn đàn trường đúng là nhộn nhịp hơn hẳn, bộ mọi người không đi học hay sao, giờ này vẫn còn người bình luận trên diễn đàn.

"Năm nay trường mình đấu với trường khu Nam à?" nếu Jimin nhớ không nhầm thì năm ngoái trường cậu đấu với trường khu Tây, vậy nên mới thắng dễ dàng.

"Đúng vậy." Đột nhiên Jo Jang Hyuk thở dài. "Năm nay trường mình không có cơ hội thắng rồi."

"Bọn họ ghê ghớm vậy à?" Jimin tròn mắt hỏi. Theo như những hiểu biết của cậu thì Jo Jang Hyuk là thành viên của đội bóng rổ, thực lực đương nhiên cũng không phải dạng vừa.

"Đó là do cậu không biết, tớ có quen một người bạn bên khu Đông, trường cậu ta năm ngoái đấu khu Nam, kết quả bị họ đánh bại một cách thê thảm. Nghe nói cả đội mất tinh thần hơn nửa tháng trời."

"Đội bóng trường mình cũng mạnh lắm mà." Jimin an ủi, mặc dù cậu chưa xem một trận nào do trường đấu cả.

"Không dễ ăn đâu. Cậu bạn kia còn nói, có anh chàng da trắng đánh cừ lắm, tên Min Yoon Gi thì phải, nhưng năm ngoái anh ta ra trường rồi."

"Vậy thì may quá rồi còn gì, mất đi một đối thủ mạnh, tớ nghĩ trường mình sẽ thắng."

"Không hề nhé! Sau khi Min Yoon Gi rời đi liền xuất hiện một gương mặt mới, thực lực cậu ta không kém gì Min Yoon Gi đâu."

"Vậy sao?" Jimin hỏi lấy lệ. "Cậu ta là ai?"

Jo Jang Hyuk trầm tư: "Hình như tên là Jeon JungKook."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net