27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy hít một hơi thật sâu, cho đến khi cả lồng ngực trở nên tê nhói, cho đến khi cảm giác có một chút đau.
Hãy trút ra những hơi thở nặng nhọc ấy, cho đến khi cậu cảm thấy trong lòng dường như chẳng còn điều gì uất nghẹn nữa.

Dù cho hơi thở có chút nặng nhọc cũng không sao cả, sẽ không ai có thể đổ lỗi cho cậu đâu.
Dù cho có đôi lần lầm lỗi cũng sẽ ổn thôi, bởi con người ai cũng thế mà.
Dù đã bao lần an ủi bằng câu "không sao cả".
Nhưng đó cũng chỉ là lời nói mà thôi.

Breathe_Lee Hi || To the Moon.

...*...

"Jimin của chúng ta sau này lớn lên chắc chắn sẽ là thiên tài."

Câu nói này Jimin đã nghe rất nhiều từ khi còn bé.

Không cần đợi đến lớn, từ khi còn bé Jimin đã thể hiện sự thông minh ở mọi khía cạnh, đã vậy còn là một bé con ngoan ngoãn. Có lần trên đường từ nhà trẻ về nhà, Jimin nhặt được một đồng xu trị giá 50 won, cậu liền mang đến đồn cảnh sát để trả lại.

Cứ như thế, cậu trở thành niềm tự hào lớn của gia đình nhỏ ba người.

Chỉ là sau này khi thời thế thay đổi, câu nói: "Jimin, con là niềm tự hào lớn nhất của mẹ" dần chuyển thành: "Jimin, là mẹ có lỗi với con". Vừa đi học, vừa phải kiếm tiền khi còn học trên ghế nhà trường, Jimin từ niềm tự hào lớn lại biến thành chỗ dựa của Lee Hyun Jae.

Jihyun càng lớn, khó khăn gia đình tăng theo, nỗi áy náy lẫn tội lỗi trong lòng Lee Hyun Jae cũng lớn dần. Lee Hyun Jae đã nhiều lần nghĩ rằng: giá như ngày đó bà không sinh Jihyun ra, thì có lẽ mọi chuyện đã không tồi tệ đến mức này.

Sống một cuộc sống lúc nào cũng chìm trong cảm giác hối hận, Lee Hyun Jae từng bước rơi vào trầm cảm, ánh mắt nhìn Jihyun cũng dần trở nên cay nghiệt. Đôi khi túng quẫn không thể làm gì được khi nhìn thấy Jihyun khóc, bà không cầm lòng được mà đánh vào mông Jihyun mấy phát, không ngừng mắng chửi: "Mày có thôi đi không hả? Suốt ngày chỉ biết khóc với khóc thôi", cứ thế vừa mắng vừa đánh.

Có một lần Jimin về nhà sớm, thấy mẹ mình đang không ngừng la mắng Jihyun đang khóc không ngừng trong phòng. Một bên khóc đến xé tan trời đất, một bên mất khống chế cầm cây chổi đánh liên tục vào sô pha cũ nát.

Tình cảnh hỗn loạn như này, là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.

Jimin nhanh chân chạy tới, chụp lấy cán chổi đang có dấu hiệu rơi xuống. Cậu biết Lee Hyun Jae chỉ là đang xả giận, những bức bối trong lòng sau những ngày tháng bị Park Ha Won giày vò, nhưng cậu không dám chắc cán chổi sẽ không đập vào người Jihyun. Nếu đập trúng, điểm tiếp xúc không phải là vai thì cũng là đầu.

"Mẹ..."

Lee Hyun Jae ngừng động tác, tia giận dữ trong mắt chưa kịp thu hồi nhìn Jimin. Cậu cũng nhìn bà, ánh mắt có mang đau khổ, cũng có van nài: "Mẹ, xin mẹ đừng làm vậy... Jihyun đến với thế giới này, đâu phải là lỗi của em ấy đâu."

Lee Jae Hyun chậm rãi nhìn sang Jihyun, tiếng khóc thằng bé vẫn chưa dứt, vừa ho vừa khóc đến khàn tiếng. Bà sững sờ ngồi thụp xuống, đôi mắt dâng lên một tầng sương mù, bà như bò dưới đất, từng bước từng bước lại gần ôm lấy Jihyun. Nhìn thằng bé nhào vào lòng bà tìm sự tha thứ, cảm giác tội lỗi trong lòng Lee Hyun Jae tăng lên không có điểm dừng, bà không ngừng lẩm bẩm: "Xin lỗi con, mẹ xin lỗi con, là tại mẹ, tất cả là tại mẹ. Mẹ xin lỗi con, con trai à..."

Người tìm sự tha thứ phải là bà, chứ không phải Jihyun.

Cả một đời Lee Jae Hyun sống, dường như chưa có lần nào bà sống cho chính mình. Lần lựa chọn đúng đắn nhất và là lần đầu cũng như lần cuối bà sống cho chính mình, có lẽ là khi bà quyết định giải thoát cho bản thân, đồng thời cũng là lúc trút bỏ gánh nặng cho Jimin.

Nhưng bà không biết rằng, đối với Jimin, cậu chưa bao giờ xem bà là gánh nặng cả.

Jimin đứng dưới nguồn sáng phát ra từng trên đầu, xung quanh bốn bề đều là bóng tối vô tận, cậu có cố nheo mắt để nhìn rõ bao nhiêu cũng không thể thấy gì ngoài một màu đen không lối thoát.

"Jimin." Từ sau lưng truyền đến tiếng gọi tên cậu.

Jimin giật mình quay lại. Trước mặt cậu là người mẹ quá cố mà hằng ngày cậu không ngừng nhớ mong.

"Mẹ." Cậu nghẹn ngào đáp lời. Cậu không dám chắc đây là thực hay mơ, khi mà thần sắc trên mặt Lee Hyun Jae không giống như trước đây, một gương mặt tràn đây sắc hồng rạng rỡ, tràn đầy sức sống.

"Mẹ..." Jimin thật sự không biết ngoài việc gọi mẹ, cậu không biết nên nói gì vào lúc này cả.

"Ừ, mẹ đây con trai." Giọng nói này, thật ấm áp biết bao nhiêu.

Jimin muốn chạy đến, chạy đến nhào vào lòng bà, được bà ôm như thuở còn bé, ra sức khóc mà không phải ngại ngùng. Cậu sẽ được bà vuốt ve, xoa tóc, được bà nói những câu vỗ về như "Jimin của mẹ đẹp trai nhất, khóc cũng rất dễ thương", "Jimin là ngoan nhất, con là niềm tự hào của mẹ" hoặc là "Con trai của mẹ, mẹ yêu con.", nhưng cậu không làm vậy được, vì giữa cậu và Lee Hyun Jae tồn tại một ranh giới gọi là sinh tử.

"Mẹ sống có tốt không, có còn đau không? Con và Jihyun nhớ mẹ lắm." Cố gắng lắm cậu mới tìm ra được một câu để hỏi, nhưng kết quả nói được giữa chừng lại bật khóc nức nở.

"Jiminie đừng khóc. Mẹ cũng nhớ hai con lắm." Lee Hyun Jae mỉm cười dịu dàng, nụ cười của một người mẹ ngọt ngào đến thương tâm. "Mẹ sống rất tốt, con đừng lo lắng nhé."

Jimin như nhẹ nhõm phần nào, cậu cố kìm nén cảm xúc: "Con cũng sống rất tốt, mẹ đừng lo cho con. Dì Jang đối xử với tụi con tốt lắm. Dì ấy cũng rất nhớ mẹ."

Lee Hyun Jae mỉm cười như đã biết trước.

Jimin bỗng dưng thay đổi sắc mặt khi cậu nhận ra khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, Jimin bước nhanh chân tiến về phía trước, nhưng khoảng cách vẫn không rút ngắn.

"Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ ở lại với con đi." Jimin chạy theo, vừa chạy vừa gọi.

"Mẹ rất vui khi gặp lại con, Jimin à. Nói với Jihyun là mẹ xin lỗi, vì đã cho thằng bé uống thuốc ngủ rồi ngâm vào nước lạnh, mẹ là một người mẹ tồi tệ." Lee Hyun Jae nói, động tác rời đi không hề chậm lại. "Nói với Eun Hee, là mẹ biết ơn cô ấy lắm. Mẹ cũng nhớ cô ấy nữa."

"Khoan đã, mẹ...đừng bỏ con lại một mình, mẹ ơi..." JImin chạy một lúc một nhanh.

Không biết từ đâu dưới nền đất bốc lên một bức tường bằng lửa cao tới hông khiến Jimin bị đẩy ra xa. Cậu chật vật ngồi dậy, trước mắt cậu là một bức tường lửa ngăn cách, không cho phép cậu tiến về phía trước thêm một bước nào nữa.

Ở phía xa đằng trước, Lee Hyun Jae không đơn giản là lướt đi, mà là đứng trên một ngọn lửa lớn, mang bà rời đi. Jimin chết lặng nhìn theo hình ảnh càng lúc càng xa của bà.  Bỗng nhiên người bà bốc cháy dữ dội, thân ảnh rõ ràng nay chỉ còn là một đống lửa không ngừng bốc cháy. Cậu hoảng hốt la lên.

Jimin mở mắt, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà, nỗi bàng hoàng trong mắt vẫn chưa kịp tan đi. Cậu ngồi dậy thở dốc, mồ hôi trên cơ thể túa ra khắp hơi, nước mắt còn đọng lại đuôi mắt vẫn chưa kịp khô. Có lẽ vì cậu nói mớ nên Jihyun đã bị cậu làm thức giấc, hiện đang tròn mắt nhìn cậu. Cậu nhìn Jihyun, khung cảnh Lee Hyun Jae đột nhiên bốc cháy hiện lên trong đầu cậu, nỗi sợ hãi lẫn nhớ nhung dần dần dâng lên. Jimin ôm Jihyun vào lòng, bật khóc nức nở.

Phải rồi, Jihyun, cậu vẫn còn Jihyun, động lực duy nhất của cậu, niềm an ủi duy nhất lúc này của cậu. Cậu không thể cứ thế gục ngã mà rời đi như vậy được.

Hơn tất thảy, cậu cũng đã tìm được một gia đình mới cho mình rồi.

Do khóc quá nhiều nên Jimin ngồi dùng bữa sáng với hai cặp mắt sưng đỏ. Khi cậu bước xuống nhà ăn thì đã thấy Jungkook ngồi dưới đó từ lúc nào. Tâm trạng không thể điều chỉnh về ban đầu một cách nhanh, Jimin cứ thế lơ đãng chào dì Jang một tiếng, rồi ngồi dùng bữa sáng mà không để ý không khí trong bàn ăn hôm nay có hơi trầm đi.

Jimin dùng bữa, mặt lúc nào cũng nhìn xuống, đến khi ngẩng đầu, ánh mắt va phải cuốn lịch để bàn. Ngày hôm nay được khoanh lại bằng màu mực đỏ chói, dưới đó còn ghi chú duy nhất hai con số: "49".

49.

49 ngày.

Đúng vậy, từ hôm xảy ra hỏa hoạn đến nay đã được 49 ngày.

Jimin nhìn cuốn lịch đến ngây người mà không biết từ khi cậu ngồi xuống ghế, Jungkook vẫn chưa giây nào rời mắt khỏi cậu.

Jimin có thói quen dậy rất sớm, chưa ngày nào cậu thấy Jimin dậy muộn hơn cậu cả, duy chỉ có hôm nay.

Sáng nay Jungkook có qua phòng tìm Jimin, bàn tay định gõ vào cửa ngay lập tức dừng lại khi nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ bên trong. Tiếng khóc này không phải của Jihyun, tiếng nức nở này, càng khóc càng bộc lộ rõ đau khổ, Jungkook biết đó là ai.

Cậu không tiếp tục gõ cửa, mà trầm mặc ngồi xuống, dựa lưng vào cửa, im lặng ngồi đợi cho đến khi tiếng nức nở kết thúc.

Jungkook không đợi Jimin xuống cùng, cậu xuống nhà ăn trước. Cũng giống như Jimin, cuốn lịch để bàn với ghi chú "49" thu hút ánh nhìn của cậu.

"Mẹ, hôm nay là ngày gì sao?"

Jang Eun Hee nhìn cuốn lịch, ánh mắt không che giấu được nỗi xót xa, nếu Jungkook không nhìn lầm thì trong mắt bà còn hiện lên một tầng sương mờ.

"Hôm nay là 49 ngày của ba mẹ Jimin."

Jungkook vỡ lẽ.

Nhanh thật, mới đây mà đã 49 ngày rồi.

Cậu nhớ lại lúc Jimin đánh nhau với HoJun. Hôm đó Jimin khi nghe HoJun đem mẹ mình ra lăng mạ, cậu ấy cùng lắm là nổi điên rồi đập cho cậu ta một trận, sau đó về nhà để cho cậu ôm an ủi chứ không hề khóc lóc.

Nhưng hôm nay chỉ mới sáng sớm, mà cậu đã khóc đến sưng mắt. Xem ra là mơ rồi.

Jimin đột ngột đứng lên, bữa sáng chỉ dùng mới có một nửa, hình như cậu muốn đi đâu đó.

"Cậu định đi đâu vậy?" Jungkook hỏi.

Jimin quay đầu, Jungkook nhìn rõ được đôi mắt đang sưng lên của cậu. "Tớ đi thăm mẹ."

Cậu hơi giật mình, giọng mình khàn đặc đến kì lạ.

Đáng nói hơn là Jungkook cũng kéo ghế đứng dậy, bước tới kế bên cậu: "Tớ đi cùng cậu. Phải đi chào hỏi dì ấy chứ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net