10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài mưa như trút nước, gió mạnh không ngừng cào lên cửa kính tạo ra những âm thanh gầm rú ghê rợn và sấm chớp liên tục thay nhau giáng xuống đất từng tiếng nổ lớn cùng những vệt sáng như xé đôi bầu trời. Hôm nay thời tiết thật sự rất đáng sợ, cơn bão đang hoành hành mấy ngày qua ở Incheon vừa vặn đã kéo đến Seoul.

Thế nhưng tất cả sự giận dữ của thiên nhiên kia cộng lại cũng không bằng bão giông cuồn cuộn trong lòng Jungkook hiện tại, hắn đã như thế từ chiều. Ngay cái giây phút mà Jimin từ chối gặp mặt, Tổng giám đốc Jeon đã nhận ra có điều chẳng lành, sau có Namjoon gọi điện đến kể lại mọi chuyện hắn mới biết rõ lý do khiến mèo nhỏ buồn lòng.

Jungkook đã muốn liên lạc và đến bên Jimin lập tức mà lại sợ đối phương không muốn gặp mình nên lại thôi, thế nhưng trong lòng thì vẫn cứ mãi lo lắng đến đứng ngồi không yên. Chẳng biết giờ này anh đang thế nào, đã quá giờ ăn rồi liệu có vì không vui mà bỏ bữa hay không, còn tên Choi Kangwoo kia liệu có quan tâm đến tâm trạng của Jimin hay lại sẽ khiến cho anh buồn hơn nữa...

Người lớn hơn luôn cảm thấy bất an, hắn bất an mọi lúc người kia không ở bên cạnh mình, anh trong mắt hắn lúc nào cũng mong manh như trứng mỏng, chỉ cần một chút tác động nhẹ liền có thể vỡ ra. Đôi lúc hắn chỉ muốn công khai trực tiếp giành lấy mèo nhỏ từ Choi Kangwoo mà mang về để có thể ngày ngày cưng nựng, cho anh thật nhiều hạnh phúc, không nỡ tiếp tục để anh ở đó để chịu thêm bất kì đau khổ nào. Jeon Jungkook cả đời chưa từng đố kị với ai nhưng giờ đây lại phải đi ganh tỵ với một tên nhóc con chẳng ra gì kém hơn mình hai tuổi, chỉ vì đối phương là bạn trai của Park Jimin. Hắn tức giận, căm phẫn vì một người như thế lại nhận được tình yêu thương của Jimin, lại khiến anh vì mình mà có thể đánh đổi tất cả, không xứng... Mọi thứ tên kia có, hắn đều có nhiều hơn... cả yêu anh, hắn cũng yêu nhiều hơn...

Không được... Jungkook cuối cùng cũng quyết định mở điện thoại gọi cho Jimin, lúc chiều nghe qua máy rõ là vẫn còn đang ở ngoài, lỡ đâu anh thật sự vì buồn mà chưa về nhà thì sao? Bão đang lớn thế này....

- Jimin... _Đối phương bắt máy nhanh đến bất ngờ khiến Jungkook cũng cảm thấy có chút kì lạ.

- Hức... Jungkook... Ahhh...

- Jimin?... Em sao thế?... _Đầu dây bên kia vừa lên tiếng đã nức nở thảm thương gọi tên hắn khiến ruột gan Jungkook cũng nóng hết lên, cuống cuồng bật dậy khỏi ghế sofa, tư thế sẵn sàng lao đi ngay.

- Hư... Jungkook.... Ahhhh....

Tiếng hét của người nhỏ hơn vang lên cũng là lúc tiếng sấm bên ngoài vừa dứt, Jungkook cau mày nhìn ra cửa sổ, dường như đã hiểu được vấn đề.

- Jungkook... Jungkook...hư... _Jimin rối rít gọi như đứa trẻ, đối phương im lặng không nói khiến anh có chút hoảng, sợ rằng hắn đã rời đi.

- Tôi đây... tôi ở đây... _Hắn vội trấn an.

- Tôi...hức... sợ...

- Em đang ở đâu? Ở nhà sao... Ở yên đó, tôi đến với em ngay đây...

Cơ thể Jimin run rẩy nhiều hơn khi Jungkook vội ngắt máy, anh giờ đây đang ngồi bó gối với chiếc điện thoại của mình trong tủ quần áo chật hẹp. Khi mưa vừa bắt đầu lớn hơn anh đã nhanh chóng đóng cửa và kéo rèm như lời Choi Kangwoo nói nhưng nó chẳng giúp được gì hơn, tiếng sấm ngày một lớn khiến chân tay anh mềm nhũn và đến cuối cùng không còn cách khác đành chui vào trốn trong tủ đồ ở phòng ngủ.

Park Jimin từ bé đã có chứng sợ sấm, mỗi lần mưa xuống rất cần có người ở bên cạnh nếu không muốn phải chui vào tủ gỗ thế này. Người bạn trai kia đã từng luôn ở bên vỗ về anh vào những khi có cơn giông kéo đến, nhưng tất cả cũng chỉ là đã từng mà thôi...

Cơn bão hôm nay đặc biệt lớn, mưa rào kéo dài suốt nhiều giờ liền và sấm chớp cũng đánh giật liên hồi trên bầu trời, bình thường chỉ cần trốn ở đâu đó một lúc đợi hết mưa là sẽ ổn nhưng đến giờ vẫn không khá hơn, Jimin thật sự cảm thấy rất tệ. Siết chặt điện thoại ở trong tay anh chỉ muốn có thể gọi cho ai đó nhưng biết rõ Choi Kangwoo sẽ không được, cái tên Jungkook hiện ra ngay sau đó trong đầu mà anh cũng không có đủ can đảm để quay số... Cho đến khi đối phương chủ động gọi đến, tất cả cảm xúc trong Jimin liền trở nên vỡ òa... Giọng trầm của hắn tựa như liều thuốc giảm đau cấp kì, lập tức sưởi ấm lấy cơ thế lạnh lẽo của anh.

Thời gian chờ đợi quả là một cực hình với người nhỏ hơn, anh liên tục mở di động để kiểm tra thời gian, mới chỉ vài phút trôi qua mà tưởng chừng như đã mấy năm. Không biết đối phương có thật sự sẽ đến? Mưa giông thể này liệu hắn có đến được? Liệu Jungkook sẽ không đổi ý chứ?... Những nỗi lo sợ vẩn vơ hiện ra trong đầu khiến Jimin nấc lên nhiều hơn và nước mắt cứ ồ ạt tuôn ra như suối, một tiếng sấm to lại đến đuổi hồn phách anh muốn bay đi mất.

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên như tín hiệu của sự cứu rỗi, Jimin chẳng thể đợi đến hồi chuông thứ hai khi vừa đọc qua tên liên lạc hiện lên trên màn hình.

- Jungkook...

- Tôi đến rồi... em mau đọc mật khẩu nhà...

- Hức... 95...hư....10...13... _Tiếng tít tít từ bàn phím trên cửa khiến lòng Jimin càng khẩn trương, anh cần được ôm ngay lúc này, người kia làm ơn hãy nhanh lên chút...

- Jimin?

Jungkook gọi lớn tên của mèo nhỏ ngay khi xô cửa vào, hai đầu chân mày như muốn dính vào nhau khi nhìn qua phòng khách tối om không một bóng người.

- Jimin?... _Hắn tiếp tục gọi, đi đến đâu thắp sáng đèn đến đó.

- Jungkook...ưm...

Có tiếng gọi yếu ớt như tiếng mèo kêu phát ra từ phòng ngủ, cõi lòng Jungkook liền nát tan hết cả khi bước vào và nhìn thấy cánh cửa tủ dần hé ra để lộ cơ thể nhỏ bé co ro không ngừng run lên kịch liệt và gương mặt trắng bệt vì sợ hãi tèm nhem nước mắt của đối phương.

- Jimin...

Không chậm trễ dù chỉ một giây nào, người lớn hơn lao đến như tên mà ôm lấy mèo nhỏ mang ra ngoài trong khi anh cũng lập tức đu lên người hắn, hai tay cuống quýt siết chặt cổ và chân cũng mạnh mẽ quặp lấy nơi vòng eo rắn chắc. Toàn thân hắn lạnh lẽo nhưng lại có thể sưởi ấm cho Jimin, cho tâm hồn đáng thương của anh.

- Ưm... Jungkook ....ah...

- Shhh... Tôi đây... đừng sợ, tôi ở đây rồi...

- Hư... ưm... _Người nhỏ gắt gao bám lấy Jungkook không buông, mặt vùi sâu dưới xương quai hàm nam tính, trông bộ dạng vừa ủy khuất vừa tội nghiệp khiến hắn xót xa không hết.

Jungkook ôm nhân tình nhỏ ngồi xuống giường, cẩn thận tách đối phương ra một chút để dùng tay gạt đi nước mắt giàn giụa trong khi đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền.

- Jimin... shhhh... đừng khóc. _Hắn dịu dàng an ủi hôn lên mắt anh, vị nước mắt mặn chát như sát muối vào trái tim đau nhói. _Choi Kangwoo đâu?

- Hư... ah... _Jimin mở mắt, nhìn thấy Jungkook nước thi nhau trào ra. _Không biết....ưm...

Mẹ kiếp...

Jungkook thật muốn đấm chết tên đó. Lỡ như hắn không gọi điện, lỡ đâu hắn không tìm đến đây, lỡ như mưa kéo dài không dứt, phải chăng cục cưng bé nhỏ của hắn sẽ phải ở trong tủ đồ chật hẹp kia đến sáng?

- Không sao?... Tôi ở đây với em... đừng khóc... _Hắn xót xa hôn thật nhiều, thật nhiều lên gương đã mặt lạnh đi vì khóc lâu. Thật trách bản thân tại sao chiều nay lại không đi tìm anh, tại sao để cho anh một mình?

- Jungkook... tôi lạnh... _Jimin được vỗ về liền cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, mưa ngoài trời cũng đã không còn lớn như trước nhưng vẫn muốn đối phương âu yếm mình thêm nữa.

- Ừ... _Jungkook gật đầu, đỡ lấy Jimin lùi về giữa giường, lấy chăn dày phủ lên người cả hai và ôm chặt lấy anh. _Đã ấm hơn chưa...

Người nhỏ hơn khẽ gật. Lúc này mới để ý, hắn vậy mà vội lao đến đây, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, tóc lại còn ướt nữa, điều này khiến trái tim anh nhanh chóng tan chảy, hạnh phúc lan dần ra khắp cơ thể. Giây phút này đến và Jimin lại giật mình nhận ra... anh thích ở bên cạnh người đàn ông này rất nhiều... người đàn ông vốn xa lạ, quen biết chưa được nửa năm...

Yêu bao lâu không quan trọng, yêu thế nào mới là điều đáng quan tâm...

Thời gian thấm thoát trôi và Jimin cũng thiếp đi trong vòng tay của Jungkook, mèo nhỏ nằm trong lòng hắn ngủ thật an nhiên, thật yên bình như một đứa bé. Người lớn hơn chẳng muốn buông tay, hắn ước rằng có thế cứ thế này mãi, nâng niu anh trên tay, mang cho anh những điều tuyệt vời nhất trên đời...

Jungkook tiếp tục rải lên gương mặt đang say giấc những nụ hôn chuồn chuồn, như gửi đi những yêu thương vào giấc mộng của anh, giúp anh có một giấc ngủ bình an...

- Đồ ngốc nhà em... Cậu ta cho em bảy năm, tôi có thể cho em một đời...

Đó có lẽ là giấc ngủ yên bình nhất của Jimin trong suốt nhiều năm qua, một giấc ngủ khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc....

Nhà văn Park tỉnh dậy trên giường của mình, chăn đắp ngang ngực và xung quanh cũng được kê rất nhiều gối. Chỉ là người đã không còn nữa...

- Jungkook?...

Anh dáo dác nhìn quanh và gọi nhưng không có tiếng ai đáp lại, thử một hai lần nữa vẫn cùng một kết quả. Vậy là đối phương đã rời đi thật rồi... cũng không chào nhau lấy một câu...

Jimin nhận ra bản thân đang thất vọng ra mặt và anh không phủ nhận được điều đó, việc tỉnh dậy mà không được nhìn thấy Jungkook khiến cho anh có bỗng thấy buồn buồn. Đồng hồ điểm mười giờ kém mười lăm, anh không ngờ là mình đã ngủ nhiều đến vậy đấy. Nhưng cũng chẳng quan trọng, dậy sớm để mà làm gì chứ? Người đi hết rồi...

Mặt xị ra một cục mà bước ra khỏi phòng, toan đi tìm nước uống nhưng vừa đến cửa bếp thì đã bị làm cho bất ngờ bởi bữa sáng thịnh soạn trên bàn cùng một tờ giấy note nhỏ.

"Tôi sáng nay có cuộc họp quan trọng nên không thể ở lại với em, dậy thì nhớ ăn sáng rồi uống thuốc. Tôi không biết nấu nướng nên đặt ở bên ngoài, cháo bào ngư chỗ này làm rất ngon, tốt cho sức khỏe."

Nụ cười thật tươi liền xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp, lòng Jimin bỗng nhiên vui như mở hội. Ra là đối phương là do có việc gấp nên mới đi trước, còn chu đáp chuẩn bị bữa sáng nữa, thật khiến cho anh cảm động...

Thế là ai đó liền lật đật chạy vào phòng tìm điện thoại, không suy nghĩ gì liền vui vẻ tìm đến số liên lạc của Jungkook cũng không để ý rằng bản thân chưa bao giờ là người gọi trước cho đối phương, càng chẳng để tâm liệu rằng hắn có đang bận hay không...

Jungkook tiến đến thang máy liền thấy Choi Kangwoo cũng đang vào đấy, ngoài anh ta ra lại chẳng có ai khác, ánh mắt liền chứa đầy phẫn nộ khi hình ảnh Jimin run rẩy trốn trong tủ nhỏ đêm qua lại hiện ra. Không thế ngăn được ý định muốn lao đến đấm cho người kia một cái, CEO Jeon liền vươn sải chân dài, hướng thẳng đối phương mà tiến đến, lần này nhất định phải cho tên họ Choi kia một trận ra trò.

Nhưng thật may cho anh ta, Jungkook vừa bước vào thang máy thì chuông điện thoại lại vang lên, tuy vậy ánh mắt dọa người của hắn vẫn không khỏi khiến cho Kangwoo xanh mặt.

- Dậy rồi sao? _Thấy tên mèo nhỏ trên màn hình, mặt hắn liền lập tức dịu đi, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi hắn. _Có thấy đồ tôi để trên bàn chứ?

- Có... _Jimin đáp bằng giọng mũi đáng yêu.

- Gần đến giờ uống thuốc rồi. _Jungkook nhìn đồng hồ trước khi liếc Choi Kangwoo một cái rồi xoay người hướng về phía cửa. _Em uống thuốc rồi ăn, nhớ hâm cháo lại cho nóng.

- Ưm... cám ơn anh... _Người nhỏ hơn ngượng ngùng nói. _Về mọi chuyện...

- Em không cần nói cám ơn với tôi, với em tôi không bao giờ thấy phiền.

- Còn nữa... _Anh ngượng ngùng, mặt sắp thành quả cà chua chín.

- Sao thế?

- Chiều nay... anh rảnh chứ?...Chẳng phải nói có nhà hàng Trung Quốc rất ngon... tôi muốn mời anh ăn một bữa... _Anh nói rồi vội vàng thêm vào. _Để cảm ơn... và...

- Và?... _Jungkook cố tình kéo dài con chữ, bất giác nở nụ cười. Tươi đến nỗi khiến Choi Kangwoo bên cạnh cũng thấy lạ thường.

- Ưm... để... đền ngày hôm qua đã lỡ hẹn... _Xấu hổ quá....

- Tôi chấp nhận. _Hắn không do dự đáp. _Nhưng không phải để em cảm ơn mà là để em bồi thường...

- Bạn gái của anh sao? _Kangwoo cố bắt chuyện khi Jungkook vừa dập máy, định bụng lợi dụng tâm trạng hắn đang vui để gây ấn tượng tốt đây mà.

- Cậu hẳn là đang đắc ý lắm? _Jungkook đột nhiên đổi giọng lạnh lùng khiến đối phương lạnh sống lưng.

- Sao ạ?...

- Đối với tôi cậu chỉ là một con kiến đen nằm trong lòng bàn tay... tôi có thể bóp chết cậu bất cứ lúc nào. Choi Kangwoo... _Hắn nhìn người nhỏ hơn đầy đe dọa. _Cậu nên tranh thủ trân trọng những gì mình đang có ngay khi nó còn bên cạnh mình đi...

Jimin đang rất vui, anh đã trong tâm trạng phấn khích từ sau khi nói chuyện điện thoại với Jungkook cho đến bây giờ, khi đang chuẩn bị sửa soạn để gặp hắn. Tác giả Park chưa từng quan tâm đến ngoại hình của mình khi ra ngoài trước đây, vậy mà lúc này anh lại đang đau đầu không biết nên mặc gì. Cũng đâu phải lần đầu tiên gặp mặt, không hiểu tại sao Jimin lại cảm thấy hồi hộp đến thế chứ?

Chọn đi chọn lại, Jimin mới nhớ ra mình còn có một bộ đồ nhưng chưa bao giờ dùng, đó là một chiệc quần bò và một cái áo thun ngắn màu đỏ với đường kẻ sọc trẻ trung. Đây là quà sinh nhật của Seokjin từ năm ngoái nhưng anh lại chưa một lần đụng đến vì đó chẳng phãi là phong cách thường ngày của anh. Thế mà không biết tại sao hôm nay Jimin lại có động lực để thử chúng lên người nữa...

Nhìn ngắm chính mình trong gương, Jimin cảm thấy rất ngại, vì nó có hơi... gợi cảm... anh nghĩ thế vì chiếc quần bó sát và áo thì quá ngắn ... Tuy vậy, tiếng lòng lại không muốn anh thay ra...

Loay hoay mãi đã đến giờ hẹn, Jimin nén một tiếng thở dài, không ngờ chỉ chuẩn bị cũng mất thời gian như thế, thôi thì đổi phong cách một bữa vậy...

- Em ra ngoài sao? _Choi Kangwoo bước vào nhà và không khỏi ngơ ngác với một Park Jimin khác lạ trước mắt.

- Ừ... _Anh đáp, vui vẻ trên mặt cũng đi đâu hết.

- Em hôm nay trông khác quá. _Người lớn hơn không ngừng nuốt nước bọt bởi dáng vẻ nóng bỏng chưa từng thấy ở bạn trai. _Em dùng nước hoa sao?

- Hmmm... chỉ là thử thay đổi một chút. _Anh đáp, chẳng thèm nhìn vào đối phương, chỉ muốn mau chóng rời đi.

- Jimin. _Kangwoo đột nhiên nắm lấy cổ tay người nhỏ hơn khi anh chỉ vừa chạm đến nắm cửa. _Ở nhà với anh được không, hôm nay anh cảm thấy không ổn chút nào....

Lời đe dọa của Jungkook ban sáng đã khiến cho người lớn hơn nơm nớp lo sợ cả ngày và đến lúc tan làm thì lại nhận tin công ty gặp trục trặc thật, cũng không biết bản thân đã gây ra chuyện gì. Áp lực đè nặng trên vai, căng thẳng về đến nhà nhìn thấy Jimin như thế, bỗng lại muốn ở bên cạnh đối phương.

- Kangwoo... _Jimin khẽ cười đầy chua chát mà kéo tay mình ra khỏi bàn tay từ lâu đã sớm trở nên xa lạ kia. _Hôm qua em cũng đã cầu xin anh ở lại bên em...

Cánh cửa lạnh lùng đóng sau lưng, nhưng lần này là để khép lại sự nhẫn nhịn của anh trong suốt thời gian qua...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net