18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jimin khóc thật lớn, cảm xúc vỡ òa khiến anh không tài nào kiềm được nước mắt của bản thân. Người nhỏ hơn quay lưng lại với Jungkook, cho phép mình được tựa vào lồng ngực đối phương khi hắn ôm chặt lấy anh và rải từng nụ hôn an ủi lên khắp gáy tóc cùng bả vai.

Anh không thể đối diện với hắn, từng cảm xúc Jimin đang điểm mặt lúc này cứ chút một gặm nhấm và tàn phá tâm hồn anh...

Tác giả Park tự hỏi, rốt cuộc thì suốt thời gian qua, một mình anh cố gắng để làm gì? Nhẫn nhục trèo lên giường của Tổng giám đốc tập đoàn YTJ, chấp nhận bỏ đi hết tôn nghiêm và tự trọng bản thân, bán đi cơ thể của mình chỉ để nhìn thấy Choi Kangwoo hạnh phúc. Nhưng đổi lại, thứ anh nhận được lại chính là sự phản bội của đối phương?

Thật nực cười...

Jimin tự cười trong nước mắt khi nghĩ về đoạn tình đại học mà anh đã từng tôn thờ, hóa ra anh cũng chỉ là một thằng hề tấu hài mua vui. Bảy năm qua đi cuối cùng anh còn lại gì? Bảy năm anh luôn hi sinh và dâng hiến tất cả, nhưng người ta có từng nghĩ cho anh dù chỉ một lần?

Thật ngu ngốc...

Đấu tranh vì lợi ích của một người đã cạn tình với mình, để rồi khi người ta có được hạnh phúc liền bị vứt bỏ không chút tiếc thương?...

Thật mù quáng...

Đối phương từ lâu đã lạnh nhạt, hà cớ gì bản thân lại không nhận ra? Còn luôn tự huyễn hoặc rằng người ta vẫn luôn yêu mình...

Thật bất công...

Tại sao chỉ có anh là người cố gắng? Tại sao chỉ có anh phải chịu tổn thương? Liệu rằng đối phương có từng cảm thấy tội lỗi dù là chỉ trong một giây phút?...

Thật ngu ngốc...

Vậy mà anh còn tự trách mình, tự nguyền rủa bản thân vì đã có tình cảm với Jeon Jungkook, tự cảm thấy thiệt thòi cho tên bạn trai bạc bẽo kia...

Tự mình... chuyện gì cũng là Jimin tự mình... Tự mình ngu muội cứ mù quáng đâm đầu vào một tình yêu vốn đã chẳng còn dành cho mình...

Thật trớ trêu...

Jimin thấy hận, nỗi phẫn uất và ấm ức trào lên khiến anh tức nghẹn, nhà văn Park từ trước đến giờ chưa từng biết hận là gì. Hôm nay nếm trải mới rõ, vậy ra cảm giác này lại đau đớn đến như thế...

Nhưng ẩn sâu trong chữ "hận", chính là một chữ "sợ"... chữ "sợ" khiến anh ray rứt nhất...

Người phía sau ôm lấy Jimin chẳng buông, hắn chỉ lặng lẽ hôn anh mà không nói một lời nào, lý ra anh nên cảm thấy an toàn, lẽ ra là thế... Nhưng sự thật thì khác, người nhỏ hơn cảm thấy bất an cùng lo sợ, lo sợ với ý nghĩ rằng anh sẽ mất hắn.

Sự thật đã được phơi bày, vậy hắn và anh cũng sẽ không còn lý do để gặp nhau nữa phải không? Họ sẽ chẳng còn can dự đến nhau nữa và Jungkook sẽ rời đi mãi mãi...

Sau đêm nay, Park Jimin sẽ vĩnh viễn mất đi Jeon Jungkook?...

Đó chính là tận cùng đau thương, cái kết cho sự bất hạnh mà Jimin không đáng phải nhận lãnh. Anh yêu hắn, yêu rất nhiều... Tại sao cứ phải là khi anh đã yêu Jungkook thì sự thật mới chạy đến trước mặt và tát vào mặt anh một cái thế này?

Không...

Jimin không muốn sự thật này, không muốn mất đi người đàn ông này, anh yêu hắn, muốn bám víu vào hắn. Không muốn mất đi sự ấm áp, sự dịu dàng và những lần ân cần quan tâm chăm sóc... Người nhỏ hơn liên tục lắc đầu và nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn, anh muốn quên, quên đi tất cả những gì mình đã nhìn thấy..

- Jimin...

Hắn gọi anh và chất giọng trầm vốn luôn là liều thuốc an thần nay lại khiến Jimin trở nên hoảng loạn. Đối phương muốn nói gì? Nói rằng họ sẽ kết thúc? Nói rằng họ đã chẳng còn lí do để tiếp tục liên hệ với nhau? Nói rằng hắn phải đi?...

Không... Jimin vội vã cướp lấy môi của Jungkook khi hắn còn chưa kịp buông thêm lời nào. Chỉ một đêm nữa thôi, hãy để anh được ở lại trọn vẹn với những yêu thương cuối cùng này...

Jungkook hôn Jimin mà lòng mặn chát, nụ hôn của anh đầy chua xót và nó như muối biển sát vào vết thương đang rỉ máu trên trái tim của hắn. Nước mắt của người nhỏ hơn hòa vào chuyển động của môi miệng như một liều thuốc độc, đang từ từ giết chết cả hai và họ dường như đã sẵn sàng để có thể chết cùng nhau.

Cùng một lòng hướng về nhau nhưng lại chẳng nói ra... những lời thật tâm, đối phương không thể hiểu...

Jimin khóc mệt rồi cũng thiếp đi trong vòng tay của Jungkook, để mặc hắn đưa mình ra khỏi bồn nước mà mang vào giường nệm êm ái, đêm nay đã hẹn trước sẽ chẳng có mộng đẹp nào cho anh. Vì anh lại chẳng thể biết rằng, cho dù có điều gì xuất hiện trong giấc mơ, sẽ luôn có một người ở bên trông chừng và sẵn sàng ôm lấy anh vào lòng mà che tránh đi mọi giông to bão lớn...

Hắn nằm bên cạnh mèo nhỏ, ngắm anh ngủ mà trong lòng hỗn tạp cùng rối bời, nhìn xem trái tim Jungkook thắt lại theo từng cái cau mày vô thức của Jimin. Môi mỏng đặt lên hàng chân mày mãi chẳng được duỗi thẳng, những lời vừa nãy còn chưa kịp nói ra.

- Đồ ngốc... còn có tôi vẫn luôn yêu em...

Những lời thật lòng, tại sao luôn phải đợi đến lúc đối phương đã ngủ rồi mới có thể bày tỏ?...

Hai người còn ở lại đó thêm nửa ngày hôm sau nữa rồi mới rời đi và họ đã chẳng làm gì ngoài việc quấn lấy nhau trên giường cho đến lúc trả phòng ra về. Jimin đã cố tình dậy thật trễ, anh muốn kéo dài thêm thời gian được ở cùng Jungkook, được hắn ôm ấp mà âu yếm. Người nhỏ hơn tự cảm thấy bản thân mình thật đáng thương...

Suốt đoạn đường về Seoul, Jungkook lái xe thật chậm nhưng đối với Jimin vẫn thật nhanh, trong lòng anh chỉ ước thời gian có thể ngừng lại và họ sẽ bên nhau mãi, nhưng thực tế thì, ước mơ vẫn chỉ là ước mơ mà thôi... Chuyến đi nào rồi cũng sẽ kết thúc, mọi thứ bắt đầu đều luôn chờ đến một ngày để dừng lại... Chỉ là không ngờ nó lại đau đến thế...

Khi tòa nhà Jimin ở hiện ra trong tầm mắt, hai tay anh đã vô thức siết chặt lấy dây an toàn trước ngực, nó như một hành động níu kéo trong tuyệt vọng. Người nhỏ hơn không muốn về nhà, không muốn về nơi khiến anh đau khổ... không muốn xuống xe... không muốn rời xa Jungkook... Có cách nào để anh không phải đối diện với sự thật tàn nhẫn này không?

- Jimin...

Nhà văn Park giật mình tỉnh lại khi Jungkook đã mở cửa xe và đứng ngay bên cạnh anh, sẵn sàng để tiễn anh một đoạn cuối. Jimin nghe tiếng đổ vỡ trong lòng với những cảm xúc còn sót lại, ngực trái quặn đau dữ dội khiến anh không thể hô hấp và Jimin chẳng dám nhìn vào mắt hắn, vì như vậy mặt anh sẽ lập tức ướt đẫm...

Jimin đứng đối diện với Jungkook và xoay lưng về phía cửa chính, gió chiều khẽ lay những lọn tóc mai và hình như còn mang theo một chút dư vị biển cả. Có chăng đây chính là cảnh tượng chia tay thường thấy trên truyền hình?...

- Lên nhà nghỉ ngơi một chút, lát nữa nhớ ăn uống thật đàng hoàng. _Hắn không nhanh không chậm nói, vẫn là những lời quan tâm thường ngày nhưng sao khiến Jimin thấy thương tâm quá.

- Ưm...

Đôi môi nhỏ hé ra, dường như anh đang muốn nói gì đó nhưng bỗng nghẹn lại, lời đã đến miệng nhưng lại không đủ can đảm để nói ra... Sau cùng vẫn là chủ động tiến đến ôm hắn lần cuối. Giây phút được nép vào khuôn ngực rộng lớn, Jimin chỉ ước mình có thể nhập lại làm một với đối phương, suốt đời sống trong sự ấm áp này...

Liệu rằng ngày mai hắn có thể tiếp tục đến đón anh đi ăn?...

Liệu rằng thỉnh thoảng anh vẫn có thể đến nhà Jungkook?...

Liệu rằng chúng ta còn có thể tiếp tục gặp nhau?...

"Em yêu anh"...

Tất cả những điều Jimin muốn nói với đối phương đều được truyền tải qua cái ôm này, liệu rằng hắn có thể hiểu?...

Jungkook chỉ im lặng ôm lấy và hôn lên trán anh, đến phút cuối hắn vẫn ngọt ngào như thế...

Hết rồi... thật sự hết rồi?...

Lê bước chân nặng nề trên hành lang quen thuộc đến nhàm chán, anh chưa bao giờ ghét con đường này đến thế, chưa vào giờ cảm thấy ghét phải về nhà đến như vậy. Chắc Jungkook bây giờ đã đi xa, vừa nãy Jimin còn có ý định sẽ trốn ở nơi cửa, đợi cho hắn rời đi mới lên nhà nhưng rồi lại sợ bản thân sẽ không chịu được mà lao đến cầu xin hắn đừng đi.

Phải... Jimin vốn là kẻ nhát gan như thế...

Cánh cửa gỗ im lìm hiện ra trước mắt, Jimin chẳng biết được điều gì đang đợi anh phía sau và anh cũng chẳng muốn biết về nó, chắc chắn sẽ chỉ là một hố đen sâu thẳm của tuyệt vọng và đau khổ... Chẳng còn hạnh phúc nào cho anh...

Quả thật, bước qua cánh cửa là một trận choáng váng rồi ngã quỵ, một cú tát từ trời khiến Jimin thêm tỉnh ra, cái gọi là hiện thực đã cho anh một bất ngờ quá lớn, vượt ngoài sức "mong đợi" và mới thật nực cười làm sao?

- Thằng điếm!... _Người phía trên quát lớn, chẳng đợi cho Jimin có thể kịp nhìn thấy vẻ mặt biến dạng của anh ta.

Thằng điếm?...

Thật không thể tin được rằng những lời lẽ khiếm nhã này lại thốt ra từ miệng của Choi Kangwoo...

Người nhỏ hơn ngồi dưới sàn, ôm lấy bên má trái đang sưng tấy đau buốt mà tròn mắt nhìn tên đàn ông đang lồng lộn lên như một con bò tót, anh ta không ngừng chửi bới...

- Thật không ngờ cậu lại là hạng người ti tiện đến như vậy...

Ti tiện?...

- Ban đầu lúc thím Lee hàng xóm nói, tôi đã chẳng dám tin cho đến khi tận mắt chứng kiến cậu và thằng đó ôm ấp nhau... ha... hóa ra bấy lâu nay cậu luôn lén lút lừa dối tôi để qua lại với đàn ông khác? _Anh ta ngày càng lớn giọng. _Thật thấp hèn...

Thấp hèn?

- Ra đó là lý do lần trước cậu từ chối tôi?... Thật uổng công tôi bao lâu nay vẫn tin cậu yêu thương tôi thật lòng...

Cơ thể Jimin cứng đờ, anh giờ chẳng biết phải phản ứng thế nào... mọi việc trước mắt thật giống một thước phim hài.

- Nói xem thằng đó là ai? Hai người lén lút sau lưng tôi bao lâu rồi? _ Choi Kangwoo chỉ tay vào mặt anh. _Còn dám dắt nhân tình về nhà tôi, hai người đã làm những gì trong nhà của tôi? Thật đê tiện...

Hoá ra con người lại có thể ích kỉ đến như thế... Có thể tổn thương người người khác nhưng lại không muốn ai tổn thương đến mình...

- Jimin...

Tác giả Park lập tức qua lại khi nghe được chất giọng quen thuộc, hình ảnh đối phương hiện ra như một tín hiệu, bật công tắc cho nước từ trong mắt anh thi nhau trào ra.

Hắn chưa đi... hắn không rời đi...

- Ah... Jungkook....

Mọi cảm xúc lại vỡ òa khi hắn tiến đến ôm lấy anh và Jimin thầm tạ ơn Thượng Đế ngàn vạn lần vì ngài đã không để hắn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net