20.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi một điều trên đời này dù nhỏ nhất đều do sự sắp đặt của số phận, hai từ "ngẫu nhiên" vốn chưa bao giờ là một sự tồn tại có nghĩa...

Tình cờ gặp mặt không thể ngờ lại ràng buộc nhau hết đời...

- Có lẽ hai đứa cần thời gian... _Namjoon thấy phản ứng có nhiều phần hoang mang của cả hai liền tâm lý đứng dậy khỏi ghế. _Anh sẽ ra ngoài một chút.

- Nhưng làm sao có thể? Ngày nào em cũng nhắc em ấy dùng thuốc đúng giờ. _Jungkook thật nhanh lên tiếng hỏi trước khi người anh lớn hoàn toàn rời khỏi chỗ của mình khiến Jimin bên cạnh cũng có chút biến động quay sang hắn nhưng rồi lại cúi gằm mặt.

- Có hơn một lý do để giải thích cho chuyện này... _Bác sị Kim vuốt cằm đảo mắt qua cả hai một lượt. _Dựa vào thời gian thì có thể thai đã thụ trước khi sử dụng thuốc, hoặc là chính cơ thể người dùng kháng thuốc.

Nhà văn Park vẫn chung thủy im lặng, lúc nghe được tin trong bụng mình có em bé, nhất thời cũng chẳng biết bản thân cảm thấy thế nào, nên vui hay buồn. Dĩ nhiên là đối với Jimin thì việc có con với Jungkook bây giờ sẽ làm anh thấy thích rồi... nhưng anh thích là một chuyện, còn đối phương có hay không thì lại là chuyện khác. Chẳng may hắn ngược lại chán ghét thì lúc đó... người nhỏ hơn cũng không dám nghĩ đến...

- Nếu vậy suốt một tháng qua, thuốc dùng liên tục như thế liệu có ảnh hưởng đến đứa bé không?

Có người hỏi gấp với giọng điệu nghe ra lo lắng khiến Jimin thở phào nhẹ nhõm, như vậy nghĩa là hắn đang lo cho con... hắn cũng muốn có nó...

- Không vấn đề gì, nếu cơ thể cậu ấy vốn đã kháng thuốc thì nó cũng không có tác dụng mấy... _Namjoon lật lại những trang giấy báo cáo xét nghiệm. _Còn nếu là thụ thai trước khi dùng thuốc thì cũng không đáng lo ngại, vì thuốc anh đích thân dựa vào sức khỏe của Jimin để kê, có mức độ an toàn cao, hơn nữa vừa nãy xét nghiệm cũng cho thấy các chỉ số rất ổn định.

- Vâng...  _Lúc này tổng giám đốc Jeon mới thả lỏng, nhẹ giọng đáp một tiếng. Mọi thái độ, hành động vừa rồi đều thể hiện rõ hắn có biết bao là quan tâm.

- Nhưng mà... hôm qua cậu đã uống rượu đúng không?

- Dạ?... vâng... _Jimin liền một phen giật mình khi bạn trai của Seokjin lại bất ngờ hướng mình mà hỏi, nét bối rối liền xuất hiện trên mặt khi cả Jungkook cũng quay sang nhìn.

- Đồ uống có cồn không tốt cho em bé một chút nào đâu. _Đối phương nói rồi lại nhìn xuống những tờ A4 trên bàn, cũng không thể nghe ra tiếng "vâng" thật khẽ đầy sầu não của anh.

Thấy Jungkook đã không còn gì muốn hỏi hay đúng hơn là hiện tại vẫn chưa có gì để hỏi thêm, trưởng khoa Kim tế nhị rời văn phòng. Anh nhìn thì biết hắn khoái rồi nhưng chẳng rõ người còn lại thế nào, bởi Jimin trước sau chỉ một vẻ im lặng, thôi thì tốt nhất là cứ lánh đi một lát, chuyện nhà người ta nên để người ta tự dàn xếp với nhau.

Người anh lớn rời đi một lúc, cả hai cũng chưa mở miệng nói với nhau câu nào, Jimin cảm thấy căng thẳng cực độ, hai tay anh đan chặt vào nhau và trong lòng cảm thấy bứt rứt vô cùng. Cho đến khi môi nhỏ định hé ra thì ghế ngồi lại bị một lực dứt khoát xoay hẳn về bên phải, Jungkook bất ngờ ngồi quỳ trước mắt và kéo anh lại gần hơn, chèn người vào giữa hai bắp đùi nhỏ.

- Trong đây thật sự có một bé con... _Hắn có phần không kìm được cảm xúc mà xoa lên cái bụng phẳng còn chưa thấy gì của người nhỏ hơn, khóe mắt còn lén nhìn anh đầy nhu tình. _Là bé con của tôi...

Jungkook chẳng hai lời liền nhận đây là con mình khiến tim Jimin ấm áp vô cùng, tuy họ có quan hệ với nhau nhưng cũng chưa từng bảo anh không được gần gũi với bạn trai, thế mà hắn lại chẳng mảy may nghi ngờ, định chắc đứa bé là của mình... Đương nhiên là của hắn, bản thân anh chẳng qua là nhạy cảm nghĩ nhiều thôi...

Cảm xúc của người lớn hơn lây lan khiến khóe môi Jimin cũng bất giác nhấc cao, xem ra hắn rất yêu bé con. Cũng phải thôi, Jungkook vốn rất thích trẻ em mà...

Sờ nắn bên ngoài cảm thấy chưa đủ, hắn liền không kiêng kị mà kéo gấu áo mèo nhỏ lên cao để lộ cái bụng trắng nõn ra ngoài khiến anh ngượng ngùng đỏ mặt nhưng cũng chẳng buồn ngăn cản. Phản ứng vừa nãy của Jungkook hẳn là đã dọa đến anh, hắn biết rõ chứ, nhưng im lặng chẳng qua là sợ mình nghe lầm, gấp gáp hỏi chẳng qua là để xác định chắc chắn... hắn thật sự đã có con rồi. Jimin đã thật sự có mang con của hắn, ngay lúc này đây người lớn hơn liền chẳng một chút ngại ngùng mà thể hiện niềm vui sướng ra bên ngoài.

- Tôi sắp được làm cha rồi... _CEO Jeon kích động vùi mặt vào bụng người yêu nhỏ mà hôn một cái, khiến anh nhột nhạt co người bật cười.

- Ừm...

Jimin ngọt ngào trả lời trong khi luồn những ngón tay của mình vào tóc hắn, lòng cũng hạnh phúc vô cùng, đứa trẻ đúng là món quà của Thượng Đế, như vậy cũng có nghĩa là anh lại được tiếp tục ở bên Jungkook... Nói thế không có ý bảo người nhỏ hơn chỉ vui vì khi có thai sẽ được ở lại bên hắn, xem con mình là sợi dây để trói buộc đối phương... chỉ là anh thực sự muốn cùng hắn có một gia đình...

- Tôi muốn đứa bé. _Người lớn hơn ngước nhìn mèo nhỏ đầy yêu thương, vòng tay siết qua bụng anh chẳng buông, giọng điệu nỉ non xin xỏ. _Sinh con cho tôi nhé...

Bản thân hắn thì vui rồi nhưng nào có thể chắc rằng Jimin cũng vui lòng? Có muốn cùng hắn sinh con? Jungkook suy nghĩ chu toàn, vẫn là dò hỏi tâm lý đối phương trước, họa may anh có không bằng lòng hắn cũng sẽ tìm cách khiến anh nguyện ý.

- Ừm... _Jimin khẽ gật đầu thật nhẹ, không thể che giấu gương mặt ngại ngùng. _Sinh cho anh...

Có được một lời đồng ý của mèo nhỏ thì còn gì vui bằng, môi miệng Jungkook lúc này đúng là chả thể nào khép lại được khi hắn cứ mãi tủm tỉm cười như một thằng ngốc. Namjoon thấy một bộ dạng này của người nhỏ hơn liền cảm thấy rất tức cười nhưng cũng không muốn phá hoại cảm xúc của hắn nên chẳng buồn châm chọc như mọi khi.

- Vậy là cả hai đã quyết định sinh đứa bé?

- Anh đùa sao... _Jungkook cao hứng nháy mắt trong khi người bên cạnh vẫn một vẻ ngại ngùng không dám nhìn lên. _Tất nhiên phải sinh chứ...

- Vậy tốt. _Người anh lớn hài lòng gật đầu, chính anh cũng không muốn nhận câu trả lời ngược lại. _Anh sẽ thông tin cho hai đứa những điều cần lưu ý để chuẩn bị thật tốt.

Trưởng khoa Kim thao thao bất tuyệt một hồi, tổng giám đốc Jeon cũng rất chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời của người lớn hơn, còn lấy điện thoại mà cẩn thận gõ ra những điều quan trọng. Jimin ngồi bên cạnh chỉ biết cười, tuy là hơi xấu hổ nhưng lại thấy vui thích nhiều hơn.

Quá trình lĩnh hội kiến thức sản khoa cuối cùng cũng kết thúc, Jungkook ngay sau đó liền đưa Jimin đến một nhà hàng nổi tiếng và gọi thật nhiều thức ăn, toàn là những món bổ dưỡng, đút cho cái bụng nhỏ trở nên căng tròn. Anh no đến có cảm tưởng bản thân không còn đi nổi nữa, lúc bao tử đã lưng chừng nhưng thấy ai đó quá nhiệt tình cũng không nỡ từ chối. Đối phương sau khi ăn xong còn hỏi đi hỏi lại xem mèo nhỏ đã ăn đủ chưa khiến anh dở khóc dở cười, thật muốn nói rằng chính mình đã no đến mức có thể đẻ đến nơi rồi.

Điểm đến cuối cùng là căn hộ của Jungkook, nơi đã trở nên quá mức thân thuộc với Jimin nhưng lần này bước vào lại hoàn hảo cho anh thêm một cảm giác mới. Cảm giác bước vào nhà người mình yêu với đứa con của hắn trong bụng... đây là loại trải nghiệm đến cả trong mơ người nhỏ hơn cũng chẳng dám mường tượng ra.

- Em sẽ ở đây với tôi từ giờ cho đến lúc sinh. _Jungkook vừa cất chìa khóa xe vừa nói. _Đồ dùng thường ngày của em ngày mai tôi sẽ cho người về "kia" lấy... Những thứ cần thiết thôi, còn lại đều có thể mua mới.

- Ừm...

- Mau vào đi tắm rồi tranh thủ nghỉ sớm. _Người lớn hơn vừa nói vừa từ đằng sau đẩy Jimin tiến vào nhà tắm trong phòng ngủ riêng. _Trễ rồi đừng gội đầu...

Thấy mèo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu khép cửa, Jungkook cao hứng huýt sáo tiến vào phòng áo, tự nhủ phải tìm cho bé cưng một bộ đồ ngủ thật thoải mái. Nào ngờ chưa được bao lâu lại  nghe thấy âm thanh đổ vỡ, ai đó liền xanh mặt mà phóng như bay đến chỗ người kia, cánh cửa gỗ đáng thương bị hắn mạnh bạo xô ra gần như muốn bật khỏi bản lề.

- Có chuyện gì thế? _Nhìn thấy người nhỏ hơn trên người không mặc gì đứng nép vào tường trong khi nước ở bồn tắm lớn vẫn ào ào xả ra, dưới sàn gạch trai lọ nằm ngả nghiêng còn có những mảnh thủy tinh vương vãi từ lọ nước hoa đắt tiền bản thân hay dùng. Jungkook không khỏi hốt hoảng mà bước đến bên anh kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới.

- Không... _Jimin cũng bị thái độ của hắn dọa cho cuống hơn, trước mắt chỉ biết lắc đầu.

- Có té không? Có bị thương không?... _Hắn tới tấp hỏi cũng không để cho anh kịp trả lời, quay tới quay lui liền chồm người đến kiểm tra nước trong bồn. Thấy độ ấm vừa đủ liền một mạch bế anh vào, hoàn hảo nhận lại một tiếng thở thỏa mãn mới lại nói. _Ở yên đó, tôi thu dọn một chút sẽ quay lai.

Khuôn miệng nhỏ hé ra muốn bảo rằng mình có thế tự làm nhưng lại thôi, rõ là được đối phương thường xuyên chăm sóc nên thành ra cái tính ỷ lại, càng ngày càng tham lam hơn. Vừa nãy anh cởi quần áo chuẩn bị bước vào bồn mới phát hiện ra mình không mang theo đồ thay mà áo choàng tắm cũng chẳng thấy đâu , toan trở ra hỏi người kia thì không may trượt chân. Mặc dù tay kịp thời vịn lấy bàn đá hoa cương trước mắt nhưng lại hất hết những thứ trên đó rơi xuống cả, còn chưa kịp định thần thì hắn đã tông cửa vào.

Jungkook tay chân nhanh nhẹn, thoáng cái liền dọn sạch hiện trường, lúc này trở lại mới giúp người nhỏ hơn tắm rửa trong sự bài trừ không một chút quyết tâm của anh.

- Anh không cần... tôi có thể tự tắm được...

- Ngồi ngoan nào. _Hắn nói có phần ra lệnh sau lại nghe ra trách móc. _Nói xem tôi làm sao an tâm, mới quay đi một chút đã đổ vỡ rồi... bây giờ trước mặt tôi là hai người đấy...

Bình thường một mình Park Jimin đã khiến Jungkook phải bận lòng, nay một Park Jimin cộng thêm em bé trong bụng nữa, liền cho hắn đứng ngồi không yên, biểu hiện chẳng khác trẻ con bao xa.

Nhưng trẻ con to xác kia nhất thời buột miệng thế mà không nhớ đến Jimin là người nhạy cảm, một câu vừa rồi vô tình vô ý nhưng lại khiến cho tim anh hẫng đi một nhịp. Người ta nói phụ nữ có thai liền sẽ nghĩ nhiều, anh tuy là người song tính nhưng chắc chắn cũng không ngoại lệ, còn chưa kể bình thường vốn đã là người ưu tư. Nhà văn Park cứ gặm nhấm những lời của Jungkook lại thấy bản thân mang đầy trách nhiệm, đúng như hắn nói, anh bây giờ chẳng còn sống cho riêng mình nữa rồi, bổn phận lớn nhất hiện tại chính là phải bảo vệ sinh linh bé nhỏ đang mang trong người. Lại nghĩ đến đêm qua mình đã sa đọa thế nào, hết uống rượu rồi khóc lóc thật chẳng ra làm sao, còn chưa kể trong một tháng qua đã bao lần bỏ bê chuyện sức khỏe, đều là ảnh hưởng không tốt đến con...

Tắm xong, Jimin được người lớn hơn quấn khăn bông bế ra ngoài, bản thân có em bé liền trở thành em bé để cho đối phương chăm bẵm từng chút một thế này. Jungkook thả anh trên nệm êm mà vào phòng áo, không lâu sau đã quay lại với đồ ngủ lụa trên tay, trực tiếp giúp anh mặc vào. Hắn đã chu đáo chọn một bộ có dây thắt nơi lưng quần để tránh bị tụt vì đồ của hắn đương nhiên đều quá rộng so với anh, lại còn tỉ mỉ ngồi xuống chỉnh lại ống quần và tay áo cho khỏi vướng. Mọi sự tươm tất rồi mới quay đi vệ sinh cho bản thân, chuẩn bị ngủ.

Jimin vậy mà vẫn chưa hết nghĩ, hơn nữa còn phi thường nghĩ xa hơn nữa, cứ thế trằn trọc lăn qua vặn lại trên giường. Anh thấy đối phương từ khi biết tin mình có thai liền có cái dáng vẻ mà trước đây chưa bao giờ thấy, trong đầu mơ hồ lại nhảy ra loại chuyện đối phương chỉ muốn con chứ không muốn mình, từ đó càng rấm rức trong lòng hơn. Lúc vừa về đến nhà Jungkook có nói, sẽ để anh ở đây cho đến khi sinh, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ đuổi anh đi sau khi bé con ra đời? Rồi lại bắt đầu lo sợ đủ điều, lo sợ bị bỏ rơi, lo sợ sau này phải xa con, vân vân và mây mây khác... đúng là người như Park Jimin thì không thể để cho ở một mình, một mình rồi chỉ toàn biết nghĩ bậy thôi...

Tiếng cửa gỗ vang lên trong không gian tĩnh mịch, người trên giường biết Jungkook trở ra liền vội vã quay lưng đi mà giả vờ ngủ, mắt dù nhắm tịt nhưng vẫn nghe được từng chuyển động của hắn. Cảm nhận rõ ràng khoảng nệm phía sau lún xuống khi đối phương nhấc chăn chui vào, hơi thở của hắn từ từ phả ra phía sau càng khiến tim anh đập nhanh hơn.

Tác giả Park diễn rất tốt nhưng cũng không qua mặt được Jungkook, hắn biết anh chưa ngủ liền một bước vòng tay mang eo nhỏ mà kéo lại gần, để mái đầu mềm mại được đặt thoải mái trên tay mình, cảm nhận từng cái run nhẹ khi hơi lạnh từ người hắn truyền đến cơ thể anh. Mắt Jimin khẽ động nhưng không muốn mở, bản thân đã hoàn toàn lọt thỏm trong lòng người lớn hơn, bị hắn ôm lấy chặt cứng.

- Lại nghĩ ngợi gì? _Jungkook biết mèo nhỏ có điều phiền lòng, ngay từ lúc anh đột nhiên im lặng trong nhà tắm đã phát hiện nhưng loay hoay nhiều việc lúc đó cũng không tiện hỏi đến. _Chắc chắn lại nghĩ lung tung rồi...

Người nhỏ hơn vốn muốn tiếp tục giả vờ lờ đi, nhưng đối phương cứ không ngừng quấy rầy, một mực hôn lên khắp nơi trên mặt buộc anh phải mở mắt trả lời.

- Ưm... không đâu... _Anh đáp lấy lệ, tuy tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn để ý đối phương đang hà hơi ra bàn tay để làm ấm sau mới luồn xuống dưới áo anh, áp lên bụng dưới mà xoa nhẹ.

- Lúc nãy trong phòng tắm chỉ là lo cho em, không có ý trách... _Hắn thủ thỉ như đang xin lỗi, vùi mặt vào hõm cổ thơm mềm mà hôn. _Đừng nghĩ nhiều...

- Ừm...

Jimin gật đầu, nói là nói thế chứ làm sao có thể bảo không nghĩ là không nghĩ được? Nhưng rồi sau một lát được ai đó ve vuốt hôn hôn liên tục, Jimin cuối cùng cũng rơi vào giấc ngủ, có lẽ do cả ngày đi đường mệt mỏi lại được Jungkook dịu dàng âu yêm, anh ngủ rất ngon, một giấc tới sáng mà chẳng mơ mộng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net