34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng nữa đã qua và bụng của Jimin lại lớn thêm một vòng, khiến cho việc đi đứng ngày càng trở nên khó khăn hơn trước, quãng đường từ nhà đến siêu thị hàng ngày nay trở nên thật xa xôi, đôi lúc khiến anh trở nên lười biếng đến nỗi chẳng muốn xuống đường, Jungkook cũng không ngừng thuyết phục anh nên nghỉ ngơi ở nhà. Tuy thế nhưng tác giả Park không muốn nuông chiều chính mình chút nào, anh sợ bản thân chỉ có ăn với ngủ, sớm muộn gì cũng sẽ thành heo thôi.

Có một sự thật đau lòng là trong suốt thai kỳ, nhan sắc của con người ta sẽ tuột dốc không phanh và Jimin không phải ngoại lệ. Nhà văn Park của chúng ta vốn chẳng phải là kiểu quá chú trọng vẻ bề ngoài nhưng từ khi yêu Jungkook, anh lại quan tâm đến cái nhìn của đối phương đối với mình. Anh thật sự chẳng muốn bản thân trở nên xấu xí trước mắt hắn, nhưng việc không ngừng lên kí và mặt thì liên tục nổi mụn là không thể kiểm soát được, da dẻ cũng chẳng được tốt như trước nữa. Cứ như vậy, người kia sẽ không chê anh chứ? Liệu rằng có thể hay không một lúc nào đó hắn sẽ trở nên chán nản và không còn yêu thương anh?

Jimin đã chủ động tìm cách để cứu vãn tình hình trước nỗi lo lắng cứ ngày một lớn hơn trong lòng, anh chính là mua về vài loại mỹ phẩm dưỡng da lành tính chỉ chuyên trị mụn và dưỡng ẩm thôi, cũng đã cố tình chọn những thứ thật đắt tiền của thương hiệu uy tín, đương nhiên trước khi mua đã tìm hiểu rất kĩ, không ảnh hưởng đến con mới dùng. Thế mà Jeon Jungkook kia lại chẳng tâm lý chút nào cả, thấy được liền trách anh một trận rồi đem hết số kem cùng tinh dầu mới mua bỏ hết, bản thân cảm thấy rất ấm ức nhưng nhìn vào cái vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng kia, anh lại không dám quấy phá. Trong lòng Jimin cũng tủi lắm chứ? Hắn ta chỉ biết dẻo mồm dẻo miệng, nào là bảo "Trong mắt anh em vẫn luôn xinh đẹp..." nào là "Có xấu thì anh vẫn yêu..." có đáng tin không cơ chứ? Cơ thể của mình lẽ nào anh không rõ, ngày nào cũng soi gương, ngày nào cũng lên cân, anh cảm thấy mình sắp biến thành con cóc đến nơi rồi.

- Jungkook... _Người nhỏ hơn sau khi soi mình suốt cả giờ đồng hồ trước gương lại chạy ra sofa mà chui tọt vào lòng của chồng yêu.

- Hửm?... _Hắn kêu lên bên trong cuống họng, hai tay quấn quanh cơ thể mềm mại, hôm nay bé cưng đã lại nặng thêm chút rồi đây. _Sao vậy bảo bối?

Jimin chẳng đáp vội, chỉ ngóc đầu nhìn người lớn hơn với gương mặt xị ra buồn bã, mắt thì cụp xuống như cún con bị phạt, trông ấm ức vô cùng.

- Sao thế? _Jungkook thấy có chuyện liền ngồi thẳng lưng, hai tay siết chặt hơn chút, môi mỏng lần lượt đáp xuống trên mặt anh dỗ dành. _Ai lại bắt nạt bé cưng của anh?

- Không... _Người trong lòng lắc đầu nguầy nguậy, mặt vùi sâu hơn vào hõm cổ của hắn mà gầm gừ rên rỉ trông rất thương.

- Ngoan... bé yêu nói anh nghe nào... _Hắn kiên nhẫn vỗ về, tay vuốt dọc sống lưng giúp anh thoải mái hơn.

- Jungkook...

- Anh đang nghe đây.

- Có phải em bây giờ... rất xấu xí? _Anh nói bằng giọng mũi nghẹn ngào, nghe sao cũng như đang mếu máo sắp khóc đến nơi.

- Đâu có. _Hắn chẳng do dự cao giọng đáp. _Ai nói chứ? Cục cưng của anh luôn xinh đẹp mà.

- Xạo... anh nói xạo... _Jimin rít lên phản đối, nắm đấm nhỏ bất bình giáng xuống bả vai hắn chẳng hề báo trước. _Em đã soi gương rất kĩ rồi... anh không lừa em được đâu.

- Vậy nói xem. _Người lớn hơn nhẹ nhàng đẩy anh ra một chút để cả hai có thể nhìn thấy mặt nhau. _Chỗ nào không đẹp?

- Chỗ này... chỗ này... chỗ này nữa... _Park Jimin nghe hỏi liền nhanh nhảu liên mồm, ngón tay mũm mĩm liên tục chỉ vào mặt, những vùng da sạm và những cục mụn lớn nhỏ.

- Có biết tại sao lại thế không? _Hắn nói như biết chắc câu trả lời.

- Tại sao? _Người nhỏ hơn tròn mắt, hồi hộp đợi được nghe câu trả lời.

- Vì em không chịu ăn uống đàng hoàng đó. _Jungkook cố tình nghiêm giọng thể hiện sự không hài lòng của mình, hắn biết nếu bây giờ có khuyên nhủ, thuyết phục thế nào thì anh cũng chẳng tin và rồi sẽ quấy khóc cả đêm mất.

- Vì em? _Anh bĩu môi hỏi, trong đầu đang xác minh lại điều đối phương nói.

- Đúng vậy. _Hắn gật đầu chắc nịch. _Em xem mỗi bữa bản thân ăn được bao nhiêu, ăn rồi lại nôn ra hết. Trái cây cùng sữa anh mua về để mấy tuần cũng không dùng hết, như vậy hỏi sao cơ thể không trở nên xanh xao?

Jimin nghe Jungkook nói một mạch cũng chỉ biết cúi đầu không dám phản bác gì vì vốn dĩ hắn chẳng nói sai câu nào. Thú thật thì mèo nhỏ họ Park cũng "có chút" làm quá, thực chất mới tháng thứ ba cũng chỉ có cái bụng to lên, ốm nghén chẳng ăn uống được bao nhiêu sao có thể nói là béo chứ? Cũng là do vậy nên cơ thể mới thiếu chất, da mặt có hơi tái đi một chút, thêm vài bé mụn nhỏ xinh, chung quy cũng là do tâm lý không ổn định mà cuống quýt lên thôi. Cũng may Tổng giám đốc Jeon đã sớm chuẩn bị, đối với tình huống này liền có thể nhanh trí tìm ra cách giải quyết.

- Anh nói có sai không? _Hắn tiếp tục. _Đâu phải anh muốn em trở nên xấu xí mà nói dối em hay không cho em chăm sóc chính mình, anh chỉ là muốn em lựa chọn cách tốt nhất cho cả em và cho con thôi... thế mà em suốt ngày không nghe lời chỉ biết nghĩ lung tung. Em thấy mình có đúng chỗ nào không?

- Ưm... là em sai... _Gương mặt xinh xắn lại thành một kiểu mếu máo. Anh gục xuống vai người lớn hơn như để trốn tránh. Anh biết mình sai để bị mắng rồi liền thấy thất vọng về bản thân ghê gớm.

- Thôi được rồi. _Jeon Jungkook đối với Park Jimin vốn chẳng cứng rắn được bao lâu, rất nhanh lại trở về một vẻ dịu dàng yêu chiều đối phương hết mực mà âu yếm hôn lên tóc anh. _Từ mai phải nghe lời, ăn uống thật đàng hoàng... Em muốn gì anh cũng sẽ cho, chỉ cần đó không phải điều gì có hại, anh đều có thể đáp ứng. Đừng buồn nữa...

Một ngày nữa lại đến và hôm nay Jimin rất hào hứng, hớn hở xách giỏ lật đật đến siêu thị từ sớm, chiều nay có lịch khám thai định kì ở chỗ Namjoon và buổi trưa Jungkook sẽ về dùng cơm, vì thế nên anh muốn làm món gì đó thật ngon thật đặc biệt cho hắn. Cũng bởi tâm trạng tốt hơn thường ngày rất nhiều, đoạn đường về nhà nhờ vậy mà chẳng còn thấy chút mệt nào, đây gọi là sức mạnh của tình yêu đó.

Hơn nữa kết quả khám chiều nay cũng rất đáng mong chờ, vừa có thể nhìn thấy bé con qua ảnh siêu âm, vừa biết được thời gian chính xác mà anh và hắn có thể cùng... quan hệ như bình thường... ôi nghĩ thôi mà đã phấn khích đến run người rồi...

- Jimin à... _Một giọng phụ nữ vang lên khiến Jimin giật mình đến hoảng hốt. Không phải do bất ngờ, mà là do âm thanh ấy quen thuộc đến nỗi khiến cho anh cảm thấy sợ hãi...

Nhà văn Park hướng theo tiếng gọi mà vươn tầm mắt tìm kiếm, trong lòng anh rất mong là bản thân nghe nhầm nhưng hình bóng kia đã đập thẳng vào mắt. Một người phụ nữ đã có tuổi với cơ thể yếu ớt đang bước đến chỗ anh thật chậm, hẳn là do cái chân đau không cho phép bà được đi lại thoải mái và điều đó khiến lồng ngực Jimin nhói lên dữ dội. Lúc này đây anh thật sự muốn lập tức quay gót bỏ chạy nhưng lương tâm lại không cho phép điều đó, vì vốn dĩ Park Jimin là con người sống tình nghĩa và đầy lòng yêu thương, anh không thể bỏ lại người phụ nữ đáng thương này một mình ở đây trong khi đã chắc rằng bà là đã cố tình vượt một đoạn đường dài đến đây để gặp mình.

- Jimin... _Chật vật mãi, cuối cùng đối phương cũng có thể đến trước mặt anh.

- Mẹ... hơ... bác gái... _Như một thói quen đã ăn sâu vào máu, anh cất tiếng gọi như một phản xạ không điều kiện.

- Con vẫn gọi ta một tiếng mẹ... _Bà cười, ánh mắt nhân từ đong đầy cảm xúc, chạm đến bụng của anh thì lại trở nên đượm buồn. _Ta rất vui...

Tưởng chừng việc kết thúc với Choi Kangwoo sẽ thật dễ dàng khi cả anh và đối phương đều đã chẳng còn gì để vướng bận nhau. Nhưng không, đến bây giờ Jimin mới nhận ra rằng mình không nên suy nghĩ quá đơn giản như thế, bảy năm... mối liên hệ đã hình thành không thể nói dứt là dứt, kiểu lạnh lùng tàn nhẫn như thế, không phải là anh.

- Sao... bác lại đến đây ạ?... _Anh hỏi, cố kìm lại xúc động trong giọng nói có phần vỡ vụn của mình. _Kang... Kangwoo đâu? Anh ấy có biết?...

- Không... _Bà lắc đầu nắm lấy tay Jimin, hốc mắt lúc này cũng đã ngập nước. _Thằng nhóc đó chẳng biết, là ta tự đến đây tìm con... Nhưng vừa nãy con lại không có ở nhà nên ta đành ngồi đợi...

- Cực cho bác quá... _Anh xót trong lòng nhưng cũng chẳng biết nói gì hơn, bàn tay già nua đang không ngừng run siết chặt lấy tay anh như sợ anh sẽ chạy mất.

- Ta có thể lên nhà con dùng một tách trà được không? _Bà điềm đạm, khách sáo hỏi, thực chất là muốn được nói chuyện với người mà mình từ lâu đã sớm xem như là con trai trong nhà.

- Được chứ... tất nhiên rồi ạ. _Jimin làm sao có thể từ chối, cho dù nói cho ngay thì đó là nhà của Jungkook, nhưng anh cũng không thể nào để mẹ của Kangwoo cứ ở dưới sân thế này.

- Cám ơn con nhiều lắm...

- Bác lên Seoul lâu chưa? Làm sao bác biết được chỗ của cháu? _Anh cẩn thận đỡ mẹ Choi lên bậc tam cấp trước cửa chính tòa nhà, vừa đi vừa hỏi chuyện.

- Ta lên được vài ngày rồi... nhớ hai đứa nên quyết định đi một chuyến... lại chẳng ngờ... _Giọng bà càng lúc càng thê lương, khiến người nghe buồn đến não lòng. _Người ta thường nói linh cảm người mẹ chẳng bao giờ sai. Ta không đến thì tới bao giờ mới biết được chuyện này?...

- Cháu... cháu xin lỗi... _Anh lí nhí đáp.

- Sao phải xin lỗi? Con chẳng làm gì có lỗi cả. _Bà lại siết lấy tay anh mà nói. _Người xin lỗi phải là ta... là ta không biết dạy con...

Jimin vội vã quay sang nhìn người bên cạnh, lúc này cả hai đã đứng trước của thang máy, anh chẳng ngờ được là bà đã biết tất cả mọi việc... biết được sự thật...

- Là cái cô Lee Boram ấy cho ta địa chỉ... _Người phụ nữ lại nói khi cũng anh bước vào thang máy.

- Bác gặp Boram rồi sao? _Hẳn là cô ta đã dọn đến ở chung với Choi Kangwoo trong căn hộ vốn từng thuộc về anh.

- Phải, cô ta đều đặn ngày nào cũng đến thăm, còn mang theo rất nhiều quà cáp.

- Chẳng phải hai người đó đang sống với nhau sao?... _Anh chỉ là buột miệng hỏi.

- Không... _Bà quay sang nhìn rồi lại cười. _Có vẻ Kangwoo không muốn... mà có muốn ta cũng không đồng ý.

Tiếp theo, Jimin chỉ biết im lặng.

- Làm sao có thể dễ dàng thay thế vị trí của con trong lòng ta chứ?... Có lẽ sẽ là không bao giờ...

"Dù sao hai người cũng là yêu nhau thật lòng..."

Lời định nói ra liền lập tức bị rút lại, Jimin vẫn còn rất tỉnh táo, tại sao anh phải nói giúp cho đôi nam nữ đó chứ, họ vốn chẳng làm ra chuyện gì đúng đắn.

Vừa đặt chân vào căn hộ nơi Jimin ở hiện tại, mẹ Choi đã không khỏi bị choáng ngợp bởi cái vẻ xa hoa của nó, nhà của con trai bà vốn dĩ không có cửa sánh bằng nhưng rõ ràng, đây mới chính là thứ Jimin yêu dấu của bà đáng nhận được.

- Bác ngồi đi ạ... bác dùng đỡ nước lọc nhé, cả cháu và Jungkook đều không uống trà nên ở nhà không có sẵn... _Nói hết câu thì mới giật mình nhớ ra, có vẻ như nhắc đến đối phương lúc này không được thích hợp cho lắm, không biết mẹ của Kangwoo có cảm thấy khó chịu không nữa.

- Jungkook?... Chính là người đàn ông của con hiện giờ sao?... là cái gì Jungkook?... _Bà không những không khó chịu, ngược lại còn rất dịu dàng hỏi, thực lòng quan tâm đến Jimin.

- Dạ... là Jeon Jungkook ạ...

- Jeon Jungkook... một cái tên rất đẹp, ta nghe nói cậu ấy gần như là sếp của Kangwoo...

- Cũng... không hẳn ạ... _Vừa đúng nhưng cũng lại không.

- Gia đình cậu ta thế nào? Cậu ta đối tốt với con chứ?... _Bà lại tiếp tục hỏi, cứ như mẹ ruột hỏi con trai về đối tượng kết hôn của mình. Nhưng thật sự trong lòng Jimin cũng đã sớm xem bà như mẹ của mình.

- Dạ... anh ấy cũng là trẻ mồ côi, ba mẹ nuôi đã mất chỉ còn các anh. _Nhà văn Park thật thà trả lời. _Jungkook đối với cháu rất tốt, cả gia đình của anh ấy cũng vậy ạ...

- Như vậy thật tốt. _Mẹ Choi nhấp lấy một ngụm nước mát rồi nói tiếp. _Khi nghe chuyện ta cứ lo con sẽ chịu thiệt thòi, nhưng xem ra bà già này đã sai rồi... con ở bên Kangwoo của ta mới chính là thiệt thòi lớn nhất...

- Bác... bác đừng nói thế ạ...

- Con không phải lo cho ta. Bà già này còn minh mẫn lắm, biết phân biệt phải trái, đúng sai. _Bà biết con trai mình đã gây ra tội lỗi tày trời, không có gì đáng để biện minh. _Ta có thể chạm vào một chút không... _Người phụ nữ hướng bụng Jimin mà nói.

- Vâng ạ... _Anh nghe lời đứng dậy khỏi ghế và đến bên người tưởng như sẽ chắc chắn trở thành mẹ chồng của mình để cho bà đặt tay lên bụng.

- Thật tốt... đây hẳn sẽ là một đứa nhỏ kháu khỉnh và đáng yêu như con vậy... _Bà tấm tắc khen.

Thực chất Jimin mong bé con sẽ giống Jungkook, nhưng cho dù cao hứng cũng không được nói ra lúc này, chắc chắn sẽ làm cho mẹ Choi buồn lòng.

- Cách đây vài tháng ta đã mơ thấy con mang thai, hóa ra đó là điềm báo... _Bà vừa xoa bụng anh vừa nói. _Nếu là con của Kangwoo thì thật tốt... Ơ... ta xin lỗi... cái miệng này lại nói bậy rồi. _Trong lúc xúc động chẳng thể kiểm soát được mà bật ra mong muốn ở trong lòng, bản thân bà cảm thấy hổ thẹn vô cùng, tay cũng lập tức rụt lại.

- Không... không sao đâu bác...

- Jimin con yêu... ta vẫn luôn mong rằng suốt quãng đời còn lại có thể tiếp tục nghe con gọi ta là mẹ...

Không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài trên mặt, mẹ Choi đã chẳng thể kìm nén thêm nữa, bà vốn yêu thương Jimin bằng cả trái tim mình, xem anh chẳng khác gì như con trai do chính mình sinh ra. Nay đối mặt với chuyện này, quả là một cú sốc rất lớn, bà đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng thể nào từ bỏ đứa con này.

- Cháu... cháu xin lỗi...

Jimin cảm thấy khó xử vô cùng, anh cũng yêu đối phương như mẹ ruột của mình vậy, nhưng không thể vì thế mà cứ tiếp tục mặt dày mà nhận lấy tình thương của bà trong khi bản thân và Choi Kangwoo đã chẳng muốn còn có mối liên hệ gì với nhau.

- Lee Boram đã bảo ta nên đến đây và khuyên răn con vì tình nghĩa xưa mà giúp Kangwoo một lần. Cô ta cũng thật là biết tính toán... nhưng ta sẽ không làm thế. Cho dù con trai của ta có phải ra đường ở, thì đó cũng là điều nó đáng nhận lấy. _Bà biết Jimin còn thương mình rất nhiều, nhưng lại chẳng muốn lợi dụng. _Làm sai thì phải chịu trách nhiệm, ta sẽ luôn đứng ở phía sau dang tay đón nó trở về sau vấp ngã...

- Bác...

Tác giả Park thấy tim mình đau đến dữ dội, trước mắt anh là một người mẹ tuyệt vời và vĩ đại, một người mẹ mà bấy lâu nay anh hằng mong ước, hằng yêu thương. Nếu có kiếp sau, anh thật sự muốn có thể được làm con của bà.

- Hôm nay ta đến đây chỉ có hai việc. _Bà nhìn con dâu hụt của mình với đôi mắt ẩn chứa nỗi đau xé lòng, là sự nuối tiếc cùng không đành lòng. _Một là để hỏi thăm tình hình của con, và hai là....

Nói đoạn, người phụ nữ đứng dậy khỏi ghế và hướng Jimin cúi thấp người.

- Xin lỗi con... ta thay mặt thằng nhóc bội bạc kia xin lỗi con...

- Kìa bác... _Jimin thất kinh vội đỡ đối phương dậy, cái cúi đầu này của bà, anh làm sao có thể nhận nổi? _Bác đừng làm vậy mà...

- Cứ để ta làm, ít nhất nó sẽ không khiến ta phải ân hận suốt đời...

- Jimin... anh về rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net