4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Sao em bảo hôm nay sẽ không đến mà? _Jungkook đang làm việc trong thư phòng thì lại có người nhấn chuông cửa, chẳng thể ngờ là Jimin lại đột ngột đến trong khi hôm qua đã nói là bận.

Giao kèo giữa họ trước đây là một tuần sẽ cũng nhau quan hệ hai lần, tuy rằng về sau thì nhiều hơn và còn có chút tùy hứng nhưng Jungkook vẫn đều luôn để Jimin được quyền chủ động chọn khoảng thời gian thích hợp cho mình.

- Chỉ là... không bận nữa... _Người nhỏ hơn vụng về đáp. _Anh bận rồi sao?...

- À không... _Hắn vội nghiêng người để anh vào trong. _Chỉ là có chút ngạc nhiên...

- Ừ...

Jimin bước vào căn hộ rộng rãi cùng sang trọng mà từ khi nào nó đã dần trở nên thật quen thuộc với anh.

- Em mệt sao? _Jungkook từ đằng sau ôm đến, trong lòng vô cùng cao hứng khi mèo nhỏ lại chủ động tìm đến chỗ hắn. _Đã uống thuốc chưa?

- Rồi... _Anh trả lời, cũng để yên cho hắn ôm.

- Uống vào không thấy khó chịu hay không khỏe ở đâu chứ? _Người lớn hơn có chút lo lắng khi trông Jimin có vẻ mệt mỏi.

- Không đâu. _Người nhỏ hơn đáp bằng giọng mũi.

- Có vấn đề thì phải nói liền đấy. _Jungkook vùi mũi vào hõm cổ mềm mượt, tham lam hít lấy hương thơm ngọt ngào.

- Ừm...

- Lại ghế ngồi đi, tôi lấy nước cho em...

Jimin cởi bỏ áo khoác và đến ngồi trên sofa, hôm nay anh diện áo sơ mi kiểu cùng quần tây đen đơn giản, vốn chẳng phải típ người kiểu cách, cầu kì, hay quan tâm đến việc ăn mặc, với anh cứ thoải mái là được.

- Choi Kangwoo không ở nhà sao? _Đặt cốc nước xuống bàn kính, Jungkook cũng không biết tại sao mình lại hỏi thế.

- Không, anh ấy đi công tác rồi... _Người nhỏ hơn nhẹ nhàng đáp rồi nhấp lấy một ngụm nước, chất nước lọc tưởng chừng như có vị ngọt mát giúp anh tỉnh táo hơn.

- Công việc ở bên đó nhiều đến vậy sao?

Đối với câu hỏi này, Jimin cũng chỉ biết lắc đầu, anh thì hiểu gì về kinh doanh chứ?

Người kia không tiếp tục hỏi nữa khiến anh cũng chẳng biết làm gì hơn, nghĩ một hồi rồi lại quyết định đứng lên, tháo ra thắt lưng của mình trong con mắt mở lớn như đang đặt câu hỏi của hắn. Đối diện với phản ứng lạ lùng ấy, Jimin chỉ biết ngượng ngùng cúi đầu, hai tay chậm ra thoát ra cúc từng áo sơ mi.

- Em đang làm gì thế?

Hắn bắt lấy hai nắm tay của Jimin để ngăn cản hành động của anh, người nhỏ hơn lại tròn mắt nhìn. Không phải anh đến đây là để cùng hắn làm tình hay sao? Nhưng rồi bỗng nhiên Jungkook lại bật cười làm hai má của Jimin trở nên đỏ ửng, rốt cuộc anh đã làm sai gì sao?

- Lại đây. _Tổng giám đốc Jeon kéo nhân tình nhỏ ngồi vào lòng, tay đưa lên mà cài lại những chiếc nút anh đã tháo ra. _Chưa muốn... Không phải lúc nào điều tôi cần ở em cũng là tình dục...

Không phải lúc nào cũng là tình dục?

Vậy thì còn gì nữa?... Chẳng phải mối liên hệ duy nhất giữa anh với hắn chỉ có tình dục thôi sao?

Jungkook thật tình chỉ ngồi đó ôm Jimin mà tán ngẫu, hôm nay hắn đột nhiên trở nên nhiều lời hơn bình thường, nói với anh đủ chuyện, dù không thể hiểu hết nhưng cũng không khiến người nhỏ hơn có chút nào không thoải mái. Bên ngoài trời đã tối hẳn, ánh trăng dần ló dạng sau những tòa cao ốc chọc trời, hôm nay trăng thật đẹp. Ở tận trên tầng cao nhưng Jimin vẫn có thể vẽ lên khung cảnh đường phố sáng đèn lộng lẫy, tiếng người nói cười cùng âm thanh xe cộ qua lại trong tưởng tượng của mình. Có một chút yên bình nhưng bỗng man mác buồn đang len lỏi trong trái tim của nhà văn Park, anh chợt nhớ đến những tháng ngày thời đại học, những kỉ niệm mà anh đã lạc mất cùng khoảng trời thanh xuân mà anh đã đánh đổi. Bảy năm trôi qua như một giấc ngủ dài, quả thật lúc còn trẻ thì con người ta mơ mộng rất nhiều nhưng khi đã trưởng thành và ra đời mới biết, cuộc sống chính là không thể lường trước được điều gì, thực tại là những hoàn cảnh mà ta buộc phải chấp nhận.

- Em ăn tối chưa? _Giọng nói trầm thấp của Jungkook vang lên kéo Jimin ra khỏi tâm tư phức tạp, không biết từ khi nào anh đã chẳng còn bắt kịp những câu chuyện của hắn.

Người nhỏ hơn không đáp, thay vào đó là một cái cúi đầu rồi lắc nhẹ, anh là người dễ biểu lộ cảm xúc, chỉ cần lên tiếng chắc chắn sẽ phát ra những âm thanh vụn vỡ... Và Jimin thấy được hai tay mình đang lọt thỏm trong đôi bàn tay của Jungkook, đối phương dường như rất thích nghịch chúng, hắn nhẹ nhàng xoa nắn và bóp lấy những ngón tay có phần mũm mịn.

- Tôi gọi đồ ăn nhé?

Jimin gật đầu.

- Em muốn ăn gì? _Người lớn hơn mở điện thoại và tìm đến app đặt thức ăn thường dùng. Hắn ở một mình, cũng chẳng nấu nướng hay thuê người làm, bữa tối luôn gọi ở bên ngoài. Vừa hay, Jungkook cũng không phải là một người kén ăn. _Nên ăn gì đó tốt cho tiêu hóa một chút...

Người nhỏ hơn lại chỉ biết gật đầu.

- Jimin... _Hắn gọi. _Em buồn sao?

Tất nhiên là Jungkook biết, tuy rằng bản thân không phải một người quá nhạy cảm, nhưng Jimin thì vốn chưa từng giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhất là trước mặt hắn.

Người nhỏ hơn cũng không dám đáp, anh không thể nhận mình đúng là đang buồn vì không muốn phải nói về lý do nên cứ thế lắc đầu.

- Đứng lên nào. _Hắn cũng không gặng hỏi, từ trước đến giờ Jungkook chưa từng bắt ép Jimin bất cứ điều gì và sẽ luôn là như thế. Vì đối với Tổng giám đốc Jeon, nhân tình nhỏ này của hắn đã mong manh lắm rồi, chỉ cần nghĩ đến cảnh tưởng Jimin phải rơi vào đau khổ cũng khiến trái tim hắn nhói lên, không ngừng phản đối. _Đi với tôi...

Jungkook bao lấy bàn tay nhỏ bé của Jimin và dắt anh vào thư phòng trong khi con mèo nhỏ này cũng vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, cứ đi theo mà chẳng cần hỏi điều gì.

- Tôi đã đọc xong sách đêm qua, nó rất tuyệt._Hắn đẩy anh ngồi vào ghế trên bàn làm việc của mình rồi tiến đến kệ gỗ lớn phía sau.

- Cám ơn anh... _Một tác giả đương nhiên sẽ cảm thấy vui sướng khi có người dành những lời tán dương cho tác phẩm của mình nhưng đối với Jimin thì nó còn là điều gì hơn thế nữa. Vì anh luôn nghĩ, người như Jungkook làm sao có thể thích những cuốn sách của anh, dù rằng không phải loại truyện tình cảm sướt mướt nhưng cũng không phải là kiểu mà những người làm kinh doanh như hắn sẽ có hứng thú. Và quả thật, trong cả trăm đầu sách trên các kệ lớn nhỏ ở đây, ngoài những thứ Jimin viết ra thì hầu như tất cả đều là về kinh tế, chính trị và triết học. Nhưng xem ra đối phương cũng là người rất ham đọc, có lẽ đó chính là một trong những nguyên nhân đằng sau thành công của hắn giờ đây.

- Đây... _Người lớn hơn trở lại cùng cuốn sách mới nhất của Jimin trong tay rồi lật ra trang đầu tiên mà đặt nó trước mặt anh. _Mong tác giả Park vui lòng kí tặng fan hâm mộ trung thành đầy nhiệt huyết này.

Người nhỏ hơn bật cười trước những lời mà đối phương vừa nói. Phải, cuối cùng thì anh cũng chịu cười, Jungkook đã thành công trong việc khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn.

- Vì bìa sách màu xanh nên tôi muốn em cũng kí nó bằng mực xanh. _Hắn khom người, một tay chống vào cạnh bàn và tay còn lại như có như không vòng ra sau lưng của Jimin, cố tình vuốt ve một chút nơi vòng eo mềm mại.

- Ừm... _Jimin khẽ đáp cùng gật nhẹ, cơ thể có chút run lên vì động chạm của Jungkook nhưng sớm đã quen với những thân mật này nên cũng không có ý bài trừ. Trước rất nhiều loại bút viết cao cấp được bày trước mắt, anh chọn ra một cây có màu mực xanh trùng với bìa của cuốn sách. _Hmmm... Tại sao anh lại thích đọc sách của tôi?... _Anh vừa đặt bút kí vừa hỏi nhỏ, thắc mắc này đã ở trong lòng Jimin lâu lắm rồi nhưng đến nay mới chủ động hỏi.

- Cũng là tình cờ thôi... _Jungkook đảo mắt một vòng nhìn trần nhà. _Anh trai tôi rất thích đọc sách của em, đọc nhiều đến nỗi muốn thuộc đến từng từ.

- Anh trai của anh?

- Đúng... _Hắn gật gù. _Rồi có một lần tôi đắc tội với anh ấy, thế là bị phạt về đọc sách của em.

- Phạt sao? _CEO Jeon mà cũng bị phạt sao? Hẳn là người anh này của hắn rất nghiêm khắc.

- Phải... mới đầu có chút miễn cưỡng. Nhưng đọc rồi thì thấy cũng rất hay... _Hắn cười thật dịu dàng, vô cùng tự nhiên đưa tay xoa lấy đầu anh. _Cảm thấy người viết hẳn là là rất thú vị...

Jimin mím môi đầy ngại ngùng, thật không nghĩ rằng lại có người chỉ qua vài trang sách mà thấy anh thú vị.

- Đừng chỉ kí không như thế. _Người lớn hơn vỗ nhẹ vào vai anh. _Cũng nên viết cho tôi vài dòng chứ?

- Viết sao? _Viết gì bây giờ.

- Ừ... gì cũng được. Em cứ viết đại gì đó như các nhà văn bình thường vẫn làm khi kí tặng ấy...

Có tiếng chuông cửa vang lên khiến cho cả hai cùng bất ngờ, rõ ràng là khi nãy Jungkook vẫn chưa đặt món, người đến có thể là ai chứ?

- Em viết đi, để tôi ra xem.

Nói rồi Jungkook để lại Jimin trong phòng mà ra ngoài một mình. Người nhỏ hơn cũng không quá bận tâm, có thể là hàng xóm hoặc người quen ghé thăm, anh chỉ đang khó nghĩ không biết nên viết gì cho đối phương đây. Vì luôn giấu mặt, cũng chưa từng mở những buổi kí tặng trực tiếp nên thực sự trong việc này chẳng có chút kinh nghiệm nào, dù đã viết sách được nhiều năm rồi.

Xem xét chọn lựa mãi, cuối cùng cũng đặt bút nắm nót ghi ra ba chữ ngắn gọn "Cám ơn anh!" rồi đóng sách mà cất lại ngay ngắn trên kệ.

Người kia vẫn chưa trở vào, Jimin ngồi một lúc lại nghe được tiếng nói cười, hẳn nhân vật đến thăm là chỗ quen biết, ngoài ra còn có tiếng trẻ con nữa. Anh khá băn khoăn không biết có nên ra ngoài chào hỏi hay cứ tiếp tục ở yên tại chỗ...

Nhưng việc này mà cũng phải do dự hay sao? Đương nhiên tốt nhất là cứ an phận ở đây thôi. Không biết tại sao Jimin lại có thể quên được giữa mình và Jeon Jungkook suy cho cùng cũng chỉ là một mối quan hệ sai trái không đáng được chấp nhận, anh lấy tư cách gì mà xuất hiện trước bạn bè, người quen của hắn? Và quan trọng hơn... Anh có là gì của hắn?...

- Jimin...

Trái tim nhỏ bé như hẫng đi một nhịp khi nghe tiếng người đàn ông gọi mình vọng lại từ bên ngoài. Là Jungkook đã chủ động gọi anh, trong khi Jimin có thể chắc chắn rằng những người khách ngoài kia vẫn còn chưa rời đi? Người nhỏ hơn liền nghĩ rằng chính bản thân chỉ nghe nhầm cho tới khi hắn lần nữa gọi lớn hơn tên anh.

- Jimin... em có nghe không?...

Xác định được Jungkook đang tìm mình, Jimin cũng chẳng nghĩ nhiều hơn nữa mà rời ghế, lật đật ra khỏi thư phòng. Anh mở cửa từ từ ló đầu ra và việc làm đầu tiên là tìm kiếm gương mặt Jungkook để nhận lại nụ cười dịu dàng quen thuộc của hắn rồi mới nhìn sang những người khác.

Trong phòng khách ngoài Jungkook còn có hai người đàn ông cùng một cậu nhóc khoảng tầm bốn tuổi, nhưng khiến Jimin chú ý đến nhất chính là người trông trẻ tuổi hơn với làn da trắng nổi bật và đặc biệt là cái bụng to tròn nhô ra phía trước của của anh ta.

Đối phương cũng giống anh... Jimin thật không ngờ rằng bản thân lại có thể được gặp một người song tính khác trong đời vì tỉ lệ dân giới này ở Hàn Quốc là cực thấp, hơn nữa đối phương còn đang mang thai và không nghi ngờ gì đứa bé trai kia chắc hẳn cũng là con của anh ấy...

- Lại đây nào. _Jungkook đưa tay về phía anh.

Jimin lúc này cũng không còn tỏ ra quá e dè, nhấc chân bước đến bên hắn mà không quên gập người cúi chào hai vị khách cũng đang cười với mình. Jungkook rất nhanh nhạy, mèo nhỏ vừa bước tới là tay đã yên vị sẵn nơi thắt lưng anh mà không ngừng ma sát, xoa tròn như một cách động viên, giúp anh bớt căng thẳng hơn.

- Chú xinh đẹp này là ai vậy cậu út? _Bé trai xinh xắn như một cục bông cất giọng cao vút hỏi trong khi níu lấy vạt áo của Jungkook.

- Xinh đẹp sao? Yoonho thấy chú ấy xinh đẹp hả? _Hắn buông tay khỏi Jimin để cúi người bế cậu bé lên, trông cái dáng vẻ một lớn một nhỏ thật khiến lòng ai đó bỗng nhiên trở nên xôn xao. _Là bạn rất rất đặc biệt của cậu út.

- Bạn rất rất đặc biệt là gì ạ? _Nhóc con ngây ngô hỏi.

- Là một người bạn hơn hẳn những người bạn bình thường. _Hắn cười, thơm lên má bé con, trông thế nào cũng rất giống một ông bố.

- Hơn hẳn những người bạn bình thường?... _Cục bông nhỏ chu môi. _Là yêu hơn bạn bình thường đúng không ạ?

- Ha ha... đúng rồi...

Quá mải nhìn ngắm đối phương cùng nhóc tỳ trên tay, Jimin cũng quên mất phải phản ứng lại với những lời vừa rồi. Anh chỉ mãi nghĩ, Jungkook không ngờ lại hợp với trẻ con đến thế, chắc chắn sau này sẽ trở thành một bậc phụ huynh tuyệt vời... Nhưng khoan đã, tại sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này cơ chứ?...

- Nhìn xem Jeon Jungkook này, hôm nay đã biết giấu người đẹp ở trong nhà rồi. _Người trông lớn tuổi hơn cả nói trong khi đang cẩn thận bóp lấy bờ vai mảnh khảnh bên cạnh. Khoác lên mình bộ âu phục màu be sang trọng với áo sơ mi đen bên trong cùng cà vạt được thắt ngay ngắn, từ trên xuống dưới nhìn thế nào cũng đều toát ra vẻ quyền lực bức người. Thế nhưng biểu cảm gương mặt của anh ta thì lại hoàn toàn trái ngược, từ lúc mới gặp Jimin đến giờ, miệng vẫn luôn nở nụ cười tươi rói, đến nỗi khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng đều sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.

- Không tính giới thiệu với bọn anh sao? _Người còn lại bĩu môi rồi nhún vai, một bộ dạng đáng yêu không kể hết, ngay từ đầu Jimin đã có thiện cảm với đối phương. Có thể là vì họ giống nhau chăng?

- Nói xem người mà anh muốn gặp nhất là ai nào Yoongi? _Hắn không trả lời mà hỏi vặn lại khiến "bà bầu" kia liền cau mày không hài lòng.

Thì ra anh ấy tên là Yoongi...

- Sao tự nhiên lại hỏi thế? Chuyện này thì có liên quan gì?... _Yoongi có chút hằn học, nhưng sau cũng vẫn trả lời. _Đương nhiên là thần tượng của anh, nhà văn Park Jimin...

Sao cơ?...

Jimin tử hỏi liệu mình có nghe nhầm? Ra người anh mà Jungkook nói chính là người này đây.

- Thì đây. Nay anh được gặp rồi đó... _Tổng giám đốc Jeon vô cùng đắc ý nói.

- Gì cơ? _Người anh nhỏ hơn tròn mắt nhìn Jungkook rồi lại lập tức nhìn thẳng vào Jimin trong sự ngượng ngùng của anh.

- Chào anh... _Jimin cười không mấy tự nhiên. _Em chính là Park Jimin... cám ơn anh rất nhiều vì đã yêu thích những tác phẩm của em...

- Là thật ư? _Yoongi nghe Jimin nói liền tiến lên và nắm lấy tay anh, trông cứ như những Fangirl lần đầu được gặp thần tượng của mình ngoài đời thực.

- Vâng... _Tác giả Park vội vã gật đầu, trước sự nhiện tình chưa từng thấy này, anh bỗng trở nên thật lung túng.

- Ôi... anh rất rất thích sách của em... chúng thật tuyệt. _Đối phương không ngớt lời khen làm cho mặt Jimin càng ngày càng đỏ hơn. _Bao lâu rồi?

- Dạ?...

- Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?...

- Hai tháng ạ...

- Được lắm Jeon Jungkook... _Yoongi gần như muốn nổi cáu nhìn Jungkook cháy mắt. _Hai tháng rồi mà vẫn im thin thít... em cố tình đúng không?

- Này Jungkook có người yêu đến tận hai tháng mà giấu vợ chồng anh sao? _Người phía sau cũng tiến lên mà vỗ vai bánh bao trắng đang nổi đóa của mình để an ủi, không thể không trách móc cậu em này của anh một chút.

- Không... _Lại một lần nữa bị hiểu lầm, Jimin cười khổ trong lòng, vội lên tiếng muốn giải thích, rằng anh với Jeon Jungkook hoàn toàn không phải là mối quan hệ đó.

- Không phải là người yêu đâu Hoseok à . _Nhưng vẫn cứ là chậm hơn hắn.

- Không phải người yêu? _Yoongi lập tức lên tiếng.

- Chưa... được đến mức đó.

Người kia vừa trả lời vừa nhấc cao mày nhìn Jimin, thật không hiểu sao lần nào đối diện với tình huống này hắn cũng mập mờ, vòng vo, luôn khiến cho người khác hiểu lầm. Nhưng nghĩ lại thì nếu không nói thế, thì cũng chẳng có cách giải thích nào tốt hơn... Không thể cứ thế nói ra việc anh làm tình cùng hắn để cứu công ty của bạn trai được.

- Chưa được là thế nào? _Hoseok dẩu môi khó tin. _Từ lúc nào mà CEO Jeon lại thích những thứ không rõ ràng thế?

- Đây là trường hợp cá biệt. _Hắn tỉnh bơ đáp.

- Có thế nào thì cũng nên chia sẻ với bọn anh... Nhất là khi đối tượng là Park Jimin, thần tượng của lòng anh _Yoongi vẫn cọc.

- Đúng đấy, chúng ta dù sao cũng là anh em cùng một nhà?... _Hoseok hùa theo.

- Anh em cùng một nhà?... _Jimin bất giác thốt lên khi nghe được điều này. Chẳng phải người tên Hoseok là chồng của Yoongi sao?

- Em không kể về gia đình mình cho cậu ấy nghe hay sao? _Yoongi ôm bụng bĩu môi khi thấy thái độ ngạc nhiên của anh. _Đấy... cái thằng này...

Jungkook cũng chỉ cười cho qua trước thái độ của hai anh mình trong khi Jimin thì lại nghĩ ngợi vu vơ. Quả thật, dù đã quan hệ một thời gian rồi nhưng ngoài cái tên cùng công việc, anh chẳng biết gì về đối phương cả.

- Hai đứa có thật là đang tìm hiểu nhau không thế? _Hoseok khoanh tay trước ngực, rất ra dáng anh lớn đang dạy dỗ em trai. _Vậy em có biết gì về cậu ấy không?

- Tất nhiên rồi... _Hắn khẳng định.

Jimin ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, và mọi thứ hiện rõ trên mặt anh đến nỗi khiến Jungkook phải bật cười. Sau vẫn là cùng nhau ngồi xuống để có một màn giới thiệu chính thức, nhìn sao cũng giống con dâu ra mắt gia đình chồng.

- Hai người này là Jung Hoseok và Min Yoongi, cùng với Kim Taehyung em gặp những lần trước đều là các anh trai của tôi. _Jungkook từ tốn giải thích. _Ba mẹ sau khi cùng nhau thành lập tập đoàn YTJ thì kết hôn nhưng đến lúc có tuổi cũng không thể sinh con nên đã lần lượt nhận nuôi bốn anh em, đến lúc họ qua đời thì tập đoàn cũng giao lại cho chúng tôi tiếp quản và Hoseok hiện đang là chủ tịch hội đồng quản trị.

- Nhưng chỉ có Hoseok, Taehyung cùng nhóc Jungkook tham gia vào việc kinh doanh của gia đình, còn anh thì chẳng biết gì về kinh tế cả. _Yoongi phủi tay cười nói.

- Sau khi ba mẹ mất thì anh với Yoongi mới nhận ra tình cảm cả hai dành cho nhau không chỉ ở giới hạn của anh em trong nhà và bọn anh quyết định kết hôn. _Hoseok tiếp lời, một tay đặt trên bụng người bên cạnh mà ve vuốt. _Thành quả là hoàng tử bé Yoonho cùng công chúa Yoonji sắp ra đời này.

- Chắc em thấy lạ lắm... anh là người song tính... _Người anh thứ hai có chút ngại ngùng.

- Không đâu ạ. _Jimin lập tức lắc đầu rồi theo vô thức mà quay sang nhìn Jungkook nhỏ giọng. _Thật ra... em cũng là người song tính ạ...

- Thật sao? _Yoongi thốt lên, lay mạnh tay Hoseok. _Chồng xem, hôm nay là ngày gì mà em may mắn thế này, không những được gặp thần tượng mà còn biết được người ta cũng là người song tính giống mình...

- Oh... vậy thì tuyệt quá rồi... _Người anh cả đột nhiên nháy mắt nhìn Jungkook rồi cười đầy ẩn ý.

Trước sự hưng phấn của Yoongi, Jimin cũng chỉ biết cười ngại, lại thêm thái độ đáng ngờ của Jung Hoseok càng khiến anh cảm thấy bối rối nhiều hơn.

- Chú này giống papa?... _Cục bông Yoonho lúc này từ chỗ trên đùi Jungkook lại vươn người trườn vào lòng Jimin, dễ thương vô cùng cũng khiến anh mặc dù còn chút lạ lẫm nhưng vẫn thoải mái mà vòng tay ôm lấy. _Vậy là chú cũng sẽ có bé bi ạ?...

- Chú... _Trước đôi mắt to tròn long lanh ngập tràn vẻ ngây thơ của đứa trẻ, Jimin nhất thời cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, chỉ biết cười nhẹ rồi gật đầu.

- Ah... vậy là Yoonho sẽ có thêm em đúng không daddy?... _Yoonho vòng tay qua cổ chú xinh đẹp mà ngoái đầu lại nhìn Hoseok.

- Em sao? _Jimin dường như sốc nhẹ trước những lời vô tư của con trẻ.

- Vâng... _Hoàng tử bé lại nhìn Jimin với đôi mắt cún con của mình. _Con của cậu út thì cũng là em của Yoonho mà...

- Hmmm nhóc con Yoonho không được nói như thế. _Jungkook vờ làm mặt nghiêm khắc mà xoa đầu cậu bé đang bám dính mèo nhỏ của mình. _Con của chú Jimin không nhất định phải là con của cậu, đàn ông con trai nói ra những lời này rất là khiếm nhã đấy. _Miệng thì nói vậy nhưng gương mặt hắn lại rõ ràng không thể che dấu được nụ cười thích thú.

- Vâng ạ... _Nhóc tì nhìn sang daddy cùng papa đều thấy hai người bày ra bộ mặt giống cậu út liền trở nên ỉu xìu vì cảm thấy có lỗi, giọng nghe cũng buồn thiu. _Xin lỗi chú Jimin, chú đừng giận Yoonho...

- Không đâu, chú không giận đâu... _Đứa bé ngây thơ Jimin chẳng thể trách, chỉ thấy đáng yêu đến nhũn cả tim. Chợt nghĩ sau này có con nhất định cảm giác sẽ thích

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net